Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
====
Hoa Vụ gặp lại Du Khương, Du Khương thấy cô về thì thở phào, nhưng khi thấy ngỗng lớn trong tay cô thì sững sờ: "A Ly, cậu mua ngỗng làm gì? Muốn ăn hả?"
Ngỗng lớn: "Quạc quạc!!"
"À, thú cưng."
"???"
Thầy ma pháp nuôi ma thú cô ấy còn hiểu được, nhưng mà nuôi một con ngỗng lớn bình thường......
Chẳng lẽ con ngỗng lớn này không bình thường?
Du Khương cảm thấy kính trọng, chắc chắn là như vậy!!
Hoa Vụ, Du Khương và ngỗng lớn đi loanh quanh bên ngoài một lúc mới trở về.
Cô còn chưa vào đã nghe thấy các loại âm thanh ồn ào ở trong.
Vẻ mặt Du Khương vui mừng, trong giọng nói tràn đầy hào hứng: "Có phải Đại Ma Đạo Sư trở rồi không?"
Nhưng mà sau khi vào trong Du Khương đã thất vọng, không có bóng dáng của Bặc Tả.
Trong sảnh lớn, Giang Thượng Tình ngồi ở giữa, quần áo bẩn thỉu, trên mặt tím xanh một mảng lớn, đạo sư bên cạnh đang không ngừng đập thuật trị liệu cho ả.
Những người khác cũng không khá hơn là bao, ai cũng đều bị thương.
Chỉ là không nghiêm trọng như Giang Thượng Tình.
"Đây là sao vậy?" Du Khương không biết đã xảy ra chuyện gì, hỏi bạn học gần nhất.
"Khi nãy các cậu ấy ra ngoài gặp phải ma thú."
"Hả!" Du Khương kinh ngạc: "Trong thành có ma thú à?"
"Là những ma thú bị bán ở chợ buôn ma thú." Bạn học nói: "Không biết vì sao mà bị thả ra hết, gây náo loạn......"
"Nhưng mà cũng không đến mức bị thương nặng như vậy chứ?" Du Khương khó hiểu, không phải Giang Thượng Tình là một thiên tài hay sao? Cô ta đã biết sử dụng phép thuật rồi mà.
Ma thú đem đến bán trong thành có thể có bao nhiêu lực sát thương chứ?
Sao bây giờ lại thấy giống như cô ta sắp chết vậy?
"Bọn tôi cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì......"
Hoa Vụ xách ngỗng lớn, nhìn Giang Thượng Tình thoi thóp ở bên kia, ánh mắt nhìn theo khuôn mặt tái nhợt của ả đến trước ngực, cuối cùng dừng ở đùi.
"Trong cơ thể của em ấy có nguyên tố ám......"
"Trong thành này có thầy ma pháp hắc ám à?"
"Vậy chúng ta có an toàn không?"
"Đạo sư, chúng ta sẽ không......" Những nữ sinh kia càng hoảng hốt hơn những người khác.
Các cô ấy ở cùng với Giang Thượng Tình, nếu trong cơ thể Giang Thượng Tình có nguyên tố ám, vậy chẳng phải các cô ấy......
"Các em không sao." Lúc nãy đạo sư đã kiểm tra một lượt cho các cô ấy, không phát hiện chỗ nào kì lạ.
Đương nhiên cũng có thể do thực lực của bọn họ không đủ nên không nhìn ra.
Phải đợi Đại Ma Đạo Sư Bặc Tả trở về mới có thể chắc chắn.
Nhưng bây giờ không cần phải nói cho những học sinh này để tránh gây khủng hoảng.
"Đạo sư, chị Tình sẽ không sao chứ ạ?"
"Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng." Đạo sư nói: "Chỉ là những nguyên tố ám kia rất khó tiêu trừ."
Có lẽ là thuật trị liệu của đạo sư có tác dụng, Giang Thượng Tình hơi tỉnh táo lại.
Ả cũng không rõ vì sao mình biến thành như thế này, chỉ là sau khi bị ngã xuống rồi bị người khác đạp lên, ả không thể sử dụng ma pháp......
Đợi đến khi cô được bạn học kéo ra ngoài đã thành như thế này.
Ả hoàn toàn không rõ mình tiếp xúc với ma pháp hắc ám ở đâu.
Giang Thượng Tình ngập ngừng kể lại tình huống lúc đó của mình, khóe mắt liếc đến Hoa Vụ, ban đầu Hoa Vụ không có biểu cảm gì, sau khi đối diện với ánh mắt của ả thì đột nhiên nở một nụ cười lễ phép.
Giang Thượng Tình lại cảm thấy nụ cười đó không khỏi kèm theo sự mỉa mai và khiêu khích.
Mặc dù ả không biết ban đầu Tuyết Ly thu phục con thú nhỏ kia như thế nào, nhưng chắc hẳn không chật vật như hôm nay.
Đương nhiên ả không nghĩ chuyện này có liên quan đến Hoa Vụ.
Chẳng qua ả chỉ cảm thấy không công bằng và không cam tâm, dựa vào đâu mà lúc trước cô có thể thu hoạch được trợ lực tốt như vậy, đến lượt mình lại không xong.
Cho nên khi thấy Hoa Vụ cười với ả thì ả chỉ cảm thấy cực kì chướng mắt.
Những suy nghĩ này cũng chỉ chớp nhoáng trong đầu Giang Thượng Tình.
Khi ả nhìn lại phía bên kia, Hoa Vụ đã quay đầu nói chuyện với Du Khương, hoàn toàn không nhìn về phía ả nữa.
Dường như lúc nãy chỉ là ảo giác.
Cơ thể Giang Thượng Tình truyền đến cảm giác đau khiến ả không phân biệt rõ lúc nãy là ảo giác hay ả thật sự nhìn thấy như vậy.
......
......
Giang Thượng Tình được đưa về phòng, tình huống của ả tạm thời ổn định, những vấn đề khác còn phải đợi Đại Ma Đại Sư Bặc Tả về.
Vì xảy ra chuyện này mà học sinh cũng không dám ra ngoài nữa.
Mọi người không đợi ở sảnh lớn thì cũng về phòng.
Hoa Vụ mang theo thú cưng mới về phòng, Du Khương đi theo cô muốn tìm ra chỗ đặc biệt của ngỗng lớn.
Nhưng mà cô ấy quan sát một lúc lâu, cuối cùng lại phát hiện đó là một con ngỗng lớn bình thường.
——Ngoại trừ tính tình hơi nóng nảy thì không có gì đặc biệt.
Đại Ma Đạo Sư quay về lúc nửa đêm, Hoa Vụ nghe thấy tiếng động bên ngoài nhưng không đứng dậy mà quay người ngủ tiếp.
Lăng Nha bay ra khỏi bên cạnh cô, chửi cô một trận rồi nằm cuộn người như con mèo nhỏ vào bên gối cô ngủ.
Hôm sau Hoa Vụ bị tiếng kêu thảm thiết của Giang Thượng Tình đánh thức.
Hoa Vụ lề mề một lúc rồi rời giường rửa mặt trong tiếng kêu gào thê thảm đó.
Ngỗng lớn bị cô buộc trên bàn, sau khi cô dậy thì ngỗng lớn bắt đầu vỗ cánh phành phạch kêu quạc quạc.
Hoa Vụ quay đầu nhìn Tà Thần còn nằm lỳ một cục trên giường: "Hay là mi ăn nó đi?"
Lăng Nha giãy nảy lên: "Cô sỉ nhục ai đấy!!"
Hoa Vụ nhìn hắn như nhìn đứa nhỏ không biết nghe lời: "Mi đừng có kén ăn như thế, ăn gì mà không phải là ăn."
Lăng Nha: "Đây là vấn đề kén ăn à? Đây là vấn đề tôn nghiêm!"
Sau này người khác nói bữa ăn đầu tiên của hắn là ăn ngỗng lớn thì mặt mũi Tà Thần của hắn vứt ở đâu đây.
Hoa Vụ: "Mi thì có tôn nghiêm gì?"
Lăng Nha: "..."
Hắn nhất định phải xé xác người phụ nữ này!!
Xé vụn!!
Cuối cùng ngỗng lớn cũng giữ được mạng ngỗng.
Hoa Vụ phát hiện ngỗng lớn ngoan hơn một chút, ghé vào dưới mặt bàn, không kêu gào cũng không bay nhảy, đầu cũng vùi vào trong cánh.
Hoa Vụ nghi ngờ nhìn nó, tiếng hét của Giang Thượng Tình quá chói tai, cô không để ý đến ngỗng lớn mà tràn đầy hứng thú ra ngoài xem náo nhiệt.
Phòng của Giang Thượng Tình ở cuối tầng này, bây giờ đã có không ít học sinh tỉnh dậy, đứng ở hành lang nhìn.
"Sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Đại Ma Đạo Sư ở đây, sẽ không có chuyện gì......"
"Tiếng kêu thảm thiết quá."
Hoa Vụ dựa cửa nhìn, không lâu sau Đại Ma Đạo Sư ra khỏi phòng, quay đầu bàn giao cho những đạo sư khác vài câu rồi vội vàng rời đi.
Đạo sư không cho mọi người tụ họp ở đây, bảo bọn họ tản đi.
Đợi sau bữa sáng, trong lúc nói chuyện với nhau Hoa Vụ mới nắm được tình huống của Giang Thượng Tình.
Nguyên tố ám trong cơ thể ả không thể thanh trừ, Bặc Tả cũng chỉ có thể tạm thời áp chế giúp ả.
Mặc dù chân của ả là vết thương ngoài da, nhưng vì nguyên tố ám ở trong người nên không thể khôi phục, chỉ sợ sau này không thể đi được nữa.
Bọn họ định đưa Giang Thượng Tình về học viện trước, tránh chậm trễ việc chữa trị của ả.
Về phần những học sinh tạm thời ở lại, tình hình bây giờ vẫn chưa đến mức để tất cả mọi người quay về.
Giang Thượng Tình không thể đi lại cũng coi như đã hoàn thành mục tiêu nhỏ, Hoa Vụ lấy thêm đồ ăn coi như chúc mừng cho bản thân.
====
Bão giật đùng đùng sẽ ở vị diện sau, một câu hỏi hơi ngu ngơ là một ngày mọi người đọc được khoảng bao nhiêu chương vậy, để tui tính chia cơn bão đó ra 2 hôm, đọc lúc rảnh thui ý chứ không phải dốc hết thời gian ra đọc đâu nhe