Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân.
====
Nguyên chủ là cô nhi, không có người thân, cho nên nghỉ cô cũng chỉ có thể ở lại học viện, mỗi ngày ngoài hoàn thành nhiệm vụ viện trưởng bố trí, thì là tập luyện ma pháp, tranh thủ sớm ngày trở thành vương giả.
Thời gian của kỳ nghỉ khá dài, Hoa Vụ tiến bộ thần tốc.
Dù sao thì có thiên phú bày ở đó, cô chỉ cần nhớ kỹ thần chú khó đọc khó hiểu là được.
Hoa Vụ không ngờ rằng vị Tà Thần kia có thể kiên nhẫn như vậy, từ ngày đó sau khi cô nói tên nó ra thì nó chưa từng xuất hiện lại.
Ngay cả cảnh trong mơ cũng chưa.
Giống như là nó đã biến mất khỏi thân thể cô.
Hoa Vụ thử gọi nó ra, dùng mọi cách rồi cũng không có hiệu quả gì.
Lừa gạt không được, Hoa Vụ cũng mặc kệ nó, dù sao bây giờ nó cũng không tạo ra sóng gió gì được.
......
......
Kỳ nghỉ trôi qua rồi tới khai giảng học kỳ hai, Hoa Vụ vẫn sống ở chỗ viện trưởng.
Cô và Giang Thượng Tình không gặp nhau nhiều, cũng không biết Giang Thượng Tình đang vội cái gì, thời gian ở học viện không nhiều lắm.
"Học trò ngoan, tháng sau học viện tổ chức du học, con cũng đi đi."
Hoa Vụ vừa mới vào cửa đã bị viện trưởng sắp xếp nhiệm vụ mới hạng nhất.
Du học, nói trắng ra là đi ra bên ngoài học thêm kiến thức, tới học viện khác giao lưu học tập.
Thầy ma pháp dẫn đội kém nhất là Đại Ma Đạo Sư, cho nên vốn không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Đương nhiên nếu thật sự bởi vì không thể đấu lại mà chết, thì là do vận mệnh đã định.
Hoa Vụ trợn mắt, hỏi lại cho chắc: "Một mình con?"
Người nguy hiểm như con thả ra ngoài không tốt lắm đâu.
Không phải......
Nữ chính không có chống lưng đi theo, đi ra ngoài ai cũng bắt nạt!!
"Đương nhiên không phải, còn có rất nhiều bạn học, cũng có đạo sư." Viện trưởng cười ha ha nói: "Không cần lo lắng, sẽ không có nguy hiểm."
Viện trưởng đánh giá cao tài năng của cô, nhưng cũng rõ ràng, đường sau này cô phải tự mình đi.
Ông không thể bảo vệ cô quá chặt chẽ.
Nếu không cho cô đi ra ngoài trải nghiệm mưa gió nhiều một chút, cuối cùng trái lại sẽ hại cô.
"Con......" Cảm thấy rất nguy hiểm.
"Trên đường du học con cũng có thể học được rất nhiều thứ mà không học được trong học viện."
"Cái......" Dạng xã hội nào mà con còn chưa thấy.
"Đi ra ngoài nhìn thế giới này, con sẽ có trình tự lý giải càng sâu sắc với phép thuật, nói không chừng còn có thể ngộ ra phép thuật thuộc về chính mình."
"Con......" Chỉ muốn ở chỗ này học phép, không muốn đi nhìn thế giới bên ngoài.
Mỗi lần Hoa Vụ mới chỉ nói được một chữ đã bị viện trưởng chặn lại.
Cuối cùng ý kiến của cô hoàn toàn không quan trọng, viện trưởng trực tiếp đóng gói cô ném vào đội ngũ du học, còn cười ha ha bảo cô quan sát kỹ thế giới.
Tâm trạng Hoa Vụ phức tạp.
Thả loại nữ chính là bệnh nhân chứng tổng hợp phiền toái thời kỳ cuối này ra, chỉ sợ thế giới sắp xong rồi......
Ngày xuất phát, Hoa Vụ giống như cái hồn bay tới điểm tập hợp, cả người nhìn không có tinh thần gì, màu tóc cũng là màu xám.
"Tuyết Ly."
Bạn cùng phòng cũ vòng qua từ phía sau, trên khuôn mặt thanh tú mang nụ cười vui vẻ: "Cậu cũng phải đi à? Tốt quá, tớ còn lo lắng dọc đường đi không có ai nói chuyện cùng đây."
"...... Ừ."
Bạn cùng phòng cũ nhìn ra Hoa Vụ không có hứng thú, "Cậu không muốn đi à?"
Trong học viện bao nhiêu học sinh muốn đi mà không được kìa.
Thú vị là một chuyện, chuyện khác là có thể tăng cường kiến thức và thực lực.
Rất nhiều thứ sẽ không học được ở trong học viện.
Bạn cùng phòng cũ ríu rít nói chuyện, Hoa Vụ thỉnh thoảng ừ một tiếng, nhìn có vẻ cực kỳ ủ rũ.
Cho đến lúc Hoa Vụ thấy Giang Thượng Tình, lúc này mới có một chút tinh thần.
"Cậu ta cũng đi ư?"
"Ai?" Bạn cùng phòng cũ nhìn theo tầm mắt Hoa Vụ, nhận ra người bên kia, "Giang Thượng Tình...... Chắc chắn cậu ta cũng đi rồi."
Lúc kiểm tra thiên phú khi nhập học, Giang Thượng Tình đã được mọi người chú ý.
Về sau lại biểu hiện cực kỳ xuất sắc, vẻ ngoài cũng xinh đẹp, cũng coi như là một người nổi tiếng ở học viện.
Bạn cùng phòng cũ: "Nghe nói khoảng thời gian trước cậu ta đi thi lên thầy ma pháp sơ cấp, chắc thi đỗ rồi."
Cấp bậc của thầy ma pháp đều phải tới hiệp hội thầy ma pháp để, được hiệp hội thầy ma pháp phát huy chương cấp bậc, mới xem như được phía chính phủ tán thành.
Tinh thần Hoa Vụ phấn chấn xoa xoa bàn tay, cười giống như tên biến thái: "Tớ hơi mong chờ hành trình tiếp theo rồi."
Bạn cùng phòng cũ: "???"
Chẳng phải vừa nãy cái vẻ như muốn chết sao?
......
......
Tất cả học sinh tập hợp rồi xuất phát, không có phương tiện di chuyển, chỉ có thể đi bộ.
Bọn họ gọi cái này là du học đặc sắc.
Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn xuất phát, từ trong thành đi ra ngoài, còn có không ít người tới bên đường tiễn biệt.
Chờ ra khỏi thành, cây cối bốn phía từ thưa thớt tới rậm rạp, núi cao sông dài dần dần hiện ra trước mặt bọn họ.
Vừa xuất phát, tất cả mọi người đểu ôm mười hai phần nhiệt tình, dọc theo đường đi cười cười nói nói, không khí hoà hợp.
Lần này du học có khoảng hơn một trăm người, tính cả hộ vệ và đạo sư đi theo, toàn bộ đội ngũ gần 150 người.
Ngày đầu tiên tinh thần mọi người rất tốt, đi đến lúc trời tối mới dừng lại dựng lều nghỉ ngơi.
"Xung quanh an toàn, nhưng mọi người đừng đi xa, chỉ hoạt động ở gần đây thôi." Đạo sư cao giọng nhắc nhở, "Phát hiện chuyện gì lạ, nhớ phải lập tức nói cho các đạo sư khác."
Đạo sư nói một tiếng giải tán xong thì mọi người lập tức tản ra bốn phía.
"A Ly, đằng trước có dòng suối, chúng ta đi rửa qua đi." Bạn cùng phòng cũ gọi Hoa Vụ lại, "Nhân tiện bắt hai con cá, lát nữa nướng ăn."
Hoa Vụ không quá mệt mỏi, đi theo bạn cùng phòng cũ về hướng dòng suối.
Lúc này phần lớn con gái đều đi về phía dòng suối bên này, hiển nhiên là muốn rửa mặt một chút.
Chờ bọn cô đến bên dòng suối thì đã có không ít người.
Suối nước róc rách chảy xuôi về phương xa, tiếng các cô gái nhỏ chuyện trò dưới trời chiều dần tối đi, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Bạn cùng phòng cũ đã xuống nước bắt cá, Hoa Vụ đi dạo dọc theo bờ trên một đoạn đường.
Xung quanh đây đúng là rất an toàn, chỉ có một vài động vật nhỏ.
Động vật nhỏ đó trông có vẻ sống rất nhàn nhã, rất rõ ràng xung quanh không có dã thú hung mãnh gì.
Hoa Vụ đi một lát rồi quay về chỗ dòng suối ban đầu.
Cô còn chưa về đến nơi đã nghe bên kia truyền đến tiếng cãi nhau.
"Cô làm gì đấy!!""
"Sao cô lại đẩy người!"
"Đừng ra tay."
"Rõ ràng là cô đẩy tôi trước."
"A......"
Tiếng nước chảy vốn dễ nghe ban đầu trở nên ồn ào, có người không ngừng giẫm đạp trong dòng nước.
Hoa Vụ bước vài bước tới, đúng lúc thấy bạn cùng phòng cũ bị một nữ sinh đẩy vào trong nước, nắm tóc rồi ấn cô ấy xuống dòng suối.
Bên cạnh có người muốn cứu bạn cùng phòng cũ, nhưng bị người bên cạnh nữ sinh kia kéo ra.
Nữ sinh nắm lấy đầu tóc bạn cùng phòng, ấn cô ấy vào trong nước, rồi lại kéo lên, cứ lặp đi lặp lại vài lần,
"Mày nhớ kỹ cho tao, lần sau còn dám không có mắt như vậy, tao cho mày đẹp mặt."
Nữ sinh dùng tay vỗ vào khuôn mặt đã phiếm hồng của bạn cùng phong cũ, hung ác buông lời.
Âm thanh ồn ào bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh.
Nữ sinh thấy là lạ.
Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía bên bờ thì thấy đám người bên kia tránh ra một con đường, một thiếu nữ tóc đỏ loá mắt đang đi từ bên kia tới đây.
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Phấn chấn thất bại.
Tôi là một tiểu tiên nữ vô dụng.