Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
====
Hoa Vụ cũng không ngờ vị Tà Thần tay mơ này lại không biết xấu hổ như thế, đánh cược thua còn quỵt nợ biến mất tăm luôn.
Đáng ghét!
Hoa Vụ nằm xuống mắng, hy vọng có thể nhìn thấy nó trong mơ.
Nhưng mà một đêm ngon giấc.
......
......
Ngày hôm sau Hoa Vụ có nghe nói người nhà của Mục Đức tới, đang bí mật đàm phán với viện trưởng.
Bọn họ nói chuyện gì Hoa Vụ không biết, có điều hình như hai bên nói chuyện không được vui lắm.
Chuyện Mục Đức đã làm, rất nhiều chuyện đã qua, muốn tìm được chứng cứ rất khó khăn.
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn không thu được kết quả, nhà họ Mục chỉ đưa Mục Đức về.
Tuy rằng viện trưởng rất muốn bảo vệ công lý, nhưng nhà họ Mục cũng có một Thánh Ma Đạo Sư khổng lồ, quan hệ khá gần.
Hoa Vụ cảm thấy rất có thể chuyện này sẽ không giải quyết được gì.
Thân là nữ chính, đương nhiên không thể ngồi yên không ngó ngàng!
......
......
Nhà họ Mục.
Bố Mục Đức mặt u ám mắng Mục Đức thậm tệ một hồi, Mục Đức cúi đầu, tóc mái phía trước chặn vẻ âm u lạnh lẽo và phẫn nộ trong đáy mắt cậu ta lại.
Mắc xong rồi thì ông Mục mới hỏi cậu ta: "Rốt cuộc sao lại thế này?"
"Bố à, chuyện này không trách con được." Mục Đức nói: "Là con nhỏ kia...... Chính là học trò kia của viện trưởng nhằm vào con, chắc chắn là nó nói viện trưởng biết những chuyện đó......"
"Vì sao nó nhằm vào con? Làm sao nó lại biết những chuyện đó?" Ông Mục chau mày.
Chuyện viện trưởng nhận học trò mới ông ta cũng biết.
Nhưng chưa từng thấy đứa học trò mới kia.
Mục Đức không biết thiên phú của vị học trò kia, nhưng ông Mục nghe được chút tin đồn, nghe nói là thiên phú cấp Thần.
Ngẫm lại, thiên phú bình thường thì sao có thể làm viện trưởng động lòng mà thu nhận chứ.
Thiên phú cấp Thần là cái gì?
Ai mà không muốn có một học trò như vậy.
Thằng ngu này thì hay rồi, còn phải vội vàng đi trêu chọc người ta!
Ông Mục lại tức giận liếc mắt lườm con trai nhà mình một cái, hận rèn sắt không thành thép: "Đang yên lành thì mày trêu chọc nó làm gì!"
Ngày thường gây chuyện thị phi thì thôi đi, những người đó cũng chỉ là nhà bình thường, rất dễ tống cổ.
Nhưng đó là học trò của viện trưởng, não mày có nếp nhăn không thế!
"Con chỉ muốn biết sao viện trưởng lại muốn nhận nó làm học trò mà thôi, nhìn thử xem nó có cái gì đặc biệt." Mục Đức vẫn không cảm thấy mình sai.
Ông Mục cười lạnh một tiếng: "Sau đó thì mày bị nó chơi cho một vố?"
Mục Đức ưỡn cổ: "Bố à, bố phải làm chủ cho con, bố nhìn nó đánh con......"
Mục Đức để lộ vết thương trên người mình.
Không lộ còn hay, giờ đã lộ, ông Mục lại càng tức giận hơn.
Thiên phú của con nhóc kia ghê gớm lắm cũng chỉ là một học sinh mới vào.
Con trai mình còn là một thầy ma pháp sơ cấp mà không đánh lại người ta, nó còn có mặt mũi cáo trạng!
"Bố......"
"Được rồi, trong khoảng thời gian này an phận chút cho tao, lại gây ra chuyện gì cho tao, mày xem bố mày chỉnh đốn mày như thế nào. Cút về phòng đi!"
Chắc là ông Mục cảm thấy mình nhìn thấy cậu ta lại thở không nổi, tức giận phất tay cho cậu ta đi.
Mục Đức hơi không cam lòng, nhưng mà lúc này ông Mục đang cáu, cậu ta cũng không dám rước xui xẻo.
Mục Đức đen mặt quay về phòng mình.
Tuyết Li......
Hãy đợi đấy!!
Bây giờ bố cậu ta đang tức giận, nhưng cậu ta biết, cuối cùng bố vẫn sẽ đứng bên phía mình.
Học trò của viện trưởng thì sao......
Viện trưởng có thể bảo vệ cô nhất thời, nhưng có thể bảo vệ cô từng giây từng phút không?
Hình như Mục Đức đã nghĩ ra phải trút giận cho mình như thế nào, nhịn không được nhếch khóe môi lên.
Mục Đức còn chưa đi đến phòng mình, đã bị mẹ cậu ta chặn lại.
Khác với ông Mục, mẹ cậu ta càng quan tâm cậu ta có bị thương không.
Biết được cậu ở bên ngoài bị người ta đánh, căng thẳng không thôi, chỉ còn thiếu tự kiểm tra Mục Đức một lượt.
Mẹ Mục Đức lôi cậu ta đến chỗ ở bà, mãi đến trời tối mới thả cậu ta ra.
Mục Đức quay về chỗ ở của mình, bởi vì suy nghĩ chuyện khác nên khi cậu đẩy cửa ra đi vào mới cảm thấy không ổn lắm.
Sao lại yên tĩnh như vậy?
Trước kia cậu ta trở về, người hầu của cậu ta sẽ xuất hiện.
Sao hôm nay lại chẳng thấy ai?
"Người đâu."
Mục Đức gọi với ra cửa một tiếng.
Nhưng mà trong sân* trống rỗng, không ai đáp lại cậu ta.
Bản raw nó là 院子: là cái sân ý ạ, chắc cha nọi này rất rất to, kiểu mỗi người ở một cái phòng cỡ cái nhà có thêm cái sân vườn nữa ý (tuôi nhét ảnh minh hoạ kiếm trên mạng rồi mấy bồ tự tưởng tưởng nhé, chứ tuôi chưa được ở nên tuôi chỉ đoán sơ sơ thui á🥺)
Gió đêm thổi qua cây cối trong sân nhà, phát ra tiếng 'sàn sạt' giống như có một con rắn độc đang trườn trên thảm cỏ.
Hơi lạnh xộc thẳng từ lòng bàn lên rồi chạy khắp người, sau đó dồn thẳng lên trán.
Mục Đức nhìn chằm chằm căn phòng trống, không hiểu sao đáy lòng lại sinh ra vài phần sợ hãi.
......
......
Học viện ma pháp.
Sáng tinh mơ đã có học sinh phát hiện một tấm biển trước cổng học viện, tấm biển không phải trọng điểm, trọng điểm là trên tấm biển kia còn trói một người.
Còn là người nổi tiếng trong học viện.
Mục Đức tỉnh lại, đối mặt với nhiều người như vậy, đáy lòng cậu ta chỉ có phẫn nộ.
Nhưng cậu ta không dám động đậy......
"Cậu ta đang làm gì thế?"
"Không biết, lúc tớ tới đã thấy cậu ta ở chỗ này."
"Như này là đang làm gì......"
"Có phải cậu ta điên rồi không?"
"Tôi có tội......" Có người đọc chữ trên tấm biển, "Tôi bằng lòng sám hối cho những chuyện tôi đã làm......"
Trên tấm biển không chỉ có có lời sám hối, còn có những câu chuyện.
Tấm biển không lớn lắm, cho nên chỉ viết một vài chuyện lớn, học sinh trong học viện ít nhiều đều có nghe nói qua.
Nhưng những việc này......
Đã qua rất lâu rồi.
Lúc trước Mục Đức cũng không bị gì, sao bây giờ đột nhiên cậu ta lại tự thú?
Học sinh vây xem hai mặt nhìn nhau, không biết rốt cuộc tình huống ra sao, cũng không ai dám bỏ đá xuống giếng.
"Tránh ra tránh ra!!"
Lỗ chấp sự mang theo người đến hiện trường, tách bọn học sinh đang vây xem ra.
Mục Đức nhanh chóng bị mang đi, cổng học viện khôi phục bình thường.
......
......
Mục Đức tự thừa nhận chuyện mình đã làm, vậy không cần tìm chứng cứ gì nữa.
Viện trưởng không chờ người của nhà họ Mục tới, trước tiên gọi người của hiệp hội ma pháp tới đây.
Hiệp hội ma pháp là thế lực trung lập, bởi vậy nơi ấy đảm nhận xét xử một số việc.
Viện trưởng biết nếu nhà họ Mục tới đòi người, ông không thể trực tiếp xé rách mặt với nhà đó.
Cho nên còn chẳng bằng giao Mục Đức cho hiệp hội ma pháp, phán xét như thế nào, đó chính là chuyện hiệp hội ma pháp cần suy nghĩ.
Hiệp hội ma pháp vì củng cố địa vị của mình, từ trước đến nay công chính nghiêm minh, không nể mặt ai.
Hơn nữa hiệp hội cũng có Thánh Ma Đạo Sư, cho nên ông cũng không cần lo hiệp hội sẽ bất công.
Mục Đức không chỉ khai chuyện mình đã từng đã làm, còn làm rõ lúc trước Hoa Vụ gian lận là cậu ta sai người làm.
"Tớ đã nói rồi, sao cậu lại gian lận chứ......"
Trong nhà ăn, bạn cùng phòng cũ ngồi đối diện Hoa Vụ, nói với cô về chuyện Mục Đức.
"Cũng không biết cậu ta trúng tà gì, đột nhiên tự mình thừa nhận...... Ông trời có mắt nha."
Hoa · ông trời · Vụ cảm thấy con gái của Thiên Đạo cũng coi như là người phát ngôn của ông trời đi, cho nên cô yên tâm thoải mái tiếp nhận sự sùng bái của bạn cùng phòng cũ.
Một đoạn thời gian sau đó, Hoa Vụ cũng không gặp lại Mục Đức nữa.
Nghe nói giờ cậu ta đang bị nhốt ở bên hiệp hội ma pháp, chắc còn muốn tìm một vài chứng cứ cùng và nhân chứng.
Hoa Vụ rất tri kỷ tặng đám tay sai kia của Mục Đức tới, để cho bọn họ làm bạn với Mục Đức, thuận tiện làm nhân chứng.
Học kỳ thứ nhất kết thúc, xét xử Mục Đức mới kết thúc.
Tuy rằng không bắt Mục Đức đền mạng, nhưng bị hiệp hội phán tội nặng, còn bị sung quân đến biên cảnh nghèo khổ trông giữ ma thú.
Không quá ba đến năm năm, chắc sẽ không về được.
====
Chương sau đăng trên facebook nhe!