Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
Beta by Phong Tuyết Vô Ngân.
===
Đêm tối gió lộng, bầu trời u ám nặng trĩu vô số mây đen tựa như có hàng ngàn ngọn núi mây đè lên đỉnh đầu.
Trong con hẻm nhỏ tăm tối cũ kỹ, hai gã say rượu dìu nhau bước ra ngoài.
Đúng lúc này, phía trước có vài người chạy về phía bên này, đụng ngã hai gã say rượu xuống đất.
"Đệt...... Đầu thai hay gì? Chạy nhanh thế...... Ui da, eo tôi......"
Gã say rượu ngồi dưới đất chửi mắng đám người đụng phải mình, tuôn đủ loại lời lẽ tục tĩu ra.
Nhưng mà đám người kia hoàn toàn không để ý đến mấy gã, nhanh chóng biến mất ở nơi tăm tối.
"Tiểu thư, bên này."
Liễu Ti Niểu đi theo đám người, chui qua một khe hở nhỏ hẹp, lại chạy thêm một lúc thì bọn họ mới dừng lại.
"Phía sau có người đuổi theo không?"
"Tạm thời không phát hiện."
Liễu Ti Niểu che lấy trái tim đang đập loạn, ẩn ẩn kích động, cuối cùng cô cũng rời khỏi cái nhà giam kia.
"Cha ta đâu?"
"Nguyên soái đang ở tiền tuyến."
"Cái gì?"
Cha cô thế mà không ở Đế Đô Tinh?
"Tiền tuyến xảy ra chút việc, cần nguyên soái đi giải quyết...... Tiểu thư, ngài lên xe trước, chúng ta rời khỏi đây trước đã."
Một chiếc xe bay dừng lại sau lưng bọn họ, Liễu Ti Niểu còn chưa phục hồi lại tinh thần từ chuyện cha cô ta không ở Đế Đô Tinh.
"Làm sao vậy?"
"Hình như xe có vấn đề......"
"Lúc trước không phải đã kiểm tra rồi sao?"
"Quả thật đã kiểm tra, lúc ấy không có vấn đề...... Tôi xuống xem xem."
Người nói chuyện xuống xe không tới một lát, trực tiếp bảo bọn họ xuống xe: "Xe có vấn đề, chúng ta mau rời khỏi đây."
"Các người muốn đi đâu?"
Âm thanh đột ngột vang lên từ trong bóng đêm.
Tất cả mọi người trong xe đều giật nảy mình, lục đục lấy vũ khí ra, trực tiếp nổ súng.
Hiện tại bọn họ đang chạy trốn, bị bắt được sẽ bị phán tử hình như Liễu Ti Niểu.
Sau khi âm thanh giao chiến vang lên, vài ngọn đèn xung quanh vốn còn đang sáng lần lượt tắt, từ xa nhìn lại, nơi này như thể đã bị bỏ hoang.
Liễu Ti Niểu được người bảo vệ ở phía sau.
"Đưa tiểu thư rời đi trước!"
"Bọn họ đông quá!"
"A ——"
"Lão Tần!"
Những người này đã sớm mai phục ở đây chờ bọn họ, chút người của bọn họ, căn bản không phải là đối thủ của người ta.
"Bên trái, đi từ bên trái!!"
Liễu Ti Niểu cầm súng bắn một vòng về phía bên trái, chạy qua bên đó cùng hai người khác.
Tốc độ bọn họ nhanh, lại có người yểm hộ, thành công tiến vào một lối đi ngầm bên trái.
"A ——"
Một người bên phải Liễu Ti Niểu bị bắn trúng chân, ngã xuống đất, tiếng kêu rên bị tiếng đạn bắn bao trùm lấy.
Liễu Ti Niểu quay đầu lại nhìn một cái, tăng tốc vọt vào trong đường hầm ngầm tăm tối.
......
......
Kẻ lang thang trốn trong bóng tối, nghe thấy tiếng súng đạn sôi nổi bên ngoài, ôm đầu không dám ra ngoài.
Âm thanh to lên từng đợt.
Không biết qua bao lâu, âm thanh đột nhiên ngừng lại.
Bên ngoài yên tĩnh, không có lấy một tiếng động.
Kẻ lang thang đợi một lúc, lặng lẽ ló đầu ra nhìn, trong khung cảnh tối đen như mực, chỉ còn lại một mớ hỗn độn.
Nếu không phải hiện trường vẫn còn nguyên, kẻ lang thang cũng nghi ngờ có phải vừa nãy bản thân chỉ nằm mơ một giấc hay không.
Gã xác định bên ngoài đã không có ai, cẩn thận di chuyển ra ngoài.
Kẻ lang thang bước qua chiến trường vừa xảy ra giao chiến, đi thẳng đến đường hầm ngầm kia.
Trước kia gã thường trú ở nơi này, hai ngày trước trời mưa, đường hầm bị ngập, cho nên gã cố ý đổi một chỗ khác.
Lúc ấy gã nghe thấy âm thanh, nơi này có lẽ cũng xảy ra giao chiến.
May mắn gã đã đổi nơi khác.
Kẻ lang thang lấy ra một dụng cụ chiếu sáng, một chùm sáng sáng lên, quét qua lối đi ngầm.
Trên mặt đất có máu, nhưng không có thi thể.
Chùm ánh sáng cuối cùng dừng ở một nơi, nơi đó còn sót lại một chiếc cúc áo dính máu.
......
......
Khi Bách Tân trở lại vương cung đã là đêm khuya, hắn bước qua hành lang dài trải những tấm thảm thật dày, ánh đèn hai bên nhẹ nhàng đáp lên người hắn, rọi vệt máu nhỏ không dễ phát hiện trên áo hắn.
"Ngài Bách." Phương Lang ngồi trên ghế dựa ngoài căn phòng, thấy Bách Tân tiến tới, vội vàng kêu một tiếng.
Hắn quen gọi cách xưng hô này, trong phút chốc cũng không kịp sửa.
"Điện hạ ngủ chưa?"
"Đã sớm ngủ rồi." Phương Lang nói: "Điện hạ nói, ngài trở về thì đi nghỉ ngơi trước, có chuyện gì mai lại nói."
"......" Khoé miệng Bách Tân giật xuống: "Cô ấy cũng không lo lắng tôi không hoàn thành nhiệm vụ sao?"
Phương Lang có nề có nếp nói: "Điện hạ nói, cho dù là tôi đi, cũng có thể bắt được người trở về."
Lời ngầm chính là, nếu Phương Lang có thể làm được, Bách Tân hắn mà còn không hoàn thành, thì chính là không bằng Phương Lang.
—— Tuy là Phương Lang không cảm thấy bản thân có thể hoàn thành.
Nhưng lời là do Hoa Vụ nói, bảo hắn truyền đạt.
Hoa Vụ đã nói đến như vậy rồi, Bách Tân tiếp tục nói thì cũng không ổn lắm, "Tôi đi về trước."
"Ngài Bách."
Phương Lang tiễn Bách Tân vài bước, đáy mắt toát ra vài phần hâm mộ.
Người như ngài Bách, mới hẳn là đệ nhất mãnh tướng bên người công chúa.
Hắn thì tính là gì chứ......
Phương Lang mới vừa ngồi trở lại ghế, Ân Phùng đã gửi cho hắn yêu cầu liên lạc.
"Ngài Ân." Thời gian Phương Lang ở cùng Bách Tân tương đối nhiều, đã quen thuộc với Bách Tân, không sợ hãi như vậy, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Ân Phùng, hắn lại có hơi sợ, cơ thể căng chặt lên một cách không khống chế được.
"Cô ấy đang làm gì?"
Phương Lang cảm thấy giọng điệu của Ân Phùng không được tốt lắm, cẩn thận trả lời: "Điện hạ sao? Điện hạ đang ngủ."
"Sớm như vậy, cô ấy ngủ cái gì?"
"...... Điện hạ nói muốn ngủ sớm dưỡng da."
Gương mặt chàng trai tuấn tú phía đối diện tối sầm lại, đột nhiên cúp máy.
"......"
Phương Lang chớp chớp mắt, tự hỏi chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Cơ mà giây tiếp theo, yêu cầu liên lạc của Ân Phùng lại được gửi tới.
Phương Lang run run rẩy rẩy kết nối, "Ngài Ân......"
Sắc mặt Ân Phùng hung ác, "Cậu nói với cô ấy, tỉnh dậy thì tìm tôi, tôi có việc cần nói với cô ấy."
"Được...... Được rồi."
Chỉ có ngài Ân mới dám bất kính với công chúa điện hạ như vậy.
Ân Phùng không cúp máy, Phương Lang cũng không dám chủ động tắt.
Chàng trai trong hình ảnh phản chiếu ngồi trên ghế dựa màu đen, một tay chống cằm, tư thế rất tùy ý, nhưng cả người tràn ngập sát khí, khiến người ta không dám nhìn thêm.
Phương Lang đánh liều hỏi: "Ngài Ân còn có chuyện gì không?"
Ân Phùng như đang đợi hắn mở miệng trước, hỏi theo: "Dạo gần đây cô ấy đang làm cái gì?"
"Gần đây điện hạ đang xử lý chuyện của Liễu Ti Niểu."
"Không phải là bản án tử hình đang được thi hành rồi sao?"
"Không......"
"Lằng nhà lằng nhằng." Ân Phùng dường như rất bất mãn, trong lời nói mang theo một chút tàn nhẫn, "Giết chết sớm dứt điểm sớm."
"......"
"Cậu run cái gì? Bây giờ cậu đi theo bên người cô ấy mà vẫn là cái bộ dáng không ra thứ gì thế này à."
"......"
Ngài tức giận cũng không thể lấy tôi ra xả được chứ.
Phương Lang ủy khuất, nhưng cũng không dám run lên, châm chước mở miệng: "Đêm nay Liễu Ti Niểu chạy......"
"Chạy? Ngay cả một người các ngươi cũng không giám sát được?"
Phương Lang nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục nói: "Là điện hạ cố tình thả cô ta chạy, sau đó lại bắt cô ta về."
"???"
"Cô ấy có bệnh à?"
Thả rồi lại bắt, đây không phải có bệnh thì là cái gì?
"Ngài Ân, mấy lời này của ngài đừng để người khác nghe thấy được, nếu không sẽ là đại bất kính."
"Hả, làm sao, quân đội đế quốc còn có thể tới bắt tôi về kết tội?"
"......"
Hôm nay có phải ngài Ân ăn trúng thùng thuốc nổ rồi không?
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Ban ngày bổ sung hai chương nha ~~