Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
Beta by Phong Tuyết Vô Ngân.
===
Hôm sau.
Hoa Vụ ăn xong bữa sáng, dự định đi thăm Liễu Ti Niểu trước, hoàn thành kế hoạch A của cô.
"Điện hạ, tối hôm qua......" Phương Lang cực kì nghiêm cẩn*, "Không đúng, hẳn là lúc rạng sáng, ngài Ân tìm ngài, nói có việc muốn nói với ngài."
*Nghiêm cẩn: nghiêm túc và cẩn thận
"Chuyện gì?"
"Không...... Chưa nói."
Hoa Vụ cảm thấy chưa nói, vậy có lẽ cũng không quan trọng lắm, cho nên cô vẫn quyết định đi làm chuyện chính trước.
......
......
Bên phía hoàng thất cũng đã hay tin Liễu Ti Niểu vượt ngục, bây giờ đang truy lùng người khắp nơi.
Hoàn toàn không biết người bọn họ truy lùng bây giờ đã bị nhốt ở một nơi cách vương cung không xa.
Tay chân Liễu Ti Niểu bị trói, hai mắt bị che lại, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Trên người cô ta trúng một vết đạn, đối phương kiểm tra một cách thô lỗ, dường như xác định không đe dọa đến tính mạng, nên không quan tâm tới cô ta nữa.
Cô ta ngủ được vài giấc, nhưng rất nhanh lại bị âm thanh đánh thức, trong cơn mơ màng, cô ta cũng không phán đoán được đã qua bao lâu.
Loảng xoảng ——
Liễu Ti Niểu lại nghe thấy âm thanh lần nữa.
Cô ta theo bản năng thẳng người lên, quay đầu qua hướng âm thanh truyền đến.
Xoạt ——
Đồ vật trên đôi mắt bị người khác gỡ xuống, ánh sáng chói mắt khiến đôi mắt cô ta không kịp thích ứng, nhức nhối khó chịu.
Đợi một lúc khi thích ứng xong mới cảm giác đồ vật trước mắt từ mơ hồ đến dần rõ ràng.
"Niên...... Ỷ?"
Đôi mắt của Liễu Ti Niểu tràn ngập tơ máu, ở dưới ánh đèn ảm đạm, phản chiếu ngược ra dáng người đoan trang ưu nhã của công chúa điện hạ.
Hoa Vụ câu môi cười khẽ, giọng điệu thân thiện tùy ý, giống như là bạn tốt gặp mặt, "Cô Liễu, chào buổi sáng."
Đôi tay bị trói của Liễu Ti Niểu nắm chặt lại, cô ta giãy giụa vài cái, "Cô muốn làm gì? Cô thế mà dám tự mình trói tôi, cho dù cô có là công chúa cũng không thể dùng tư hình!"
Hoa Vụ bị chọc cười, "Nghe những lời này của cô Liễu, tôi chỉ nhiều lắm xem như bắt giữ phạm nhân vượt ngục, đâu ra tự mình trói cô?"
"Vì sao cô lại nhốt tôi ở đây?"
Nơi này rõ ràng không phải nhà tù bình thường.
Cô ta không phải muốn dùng tư hình thì là cái gì?
Hoa Vụ thong thả ung dung mở miệng: "Trong quá trình truy đuổi, phạm nhân ngoan cố chống cự, cuối cùng bị bắn chết."
Một câu như đã báo trước kết cục của cô.
Cô ta muốn giết mình.
Sau đó nói cho bên ngoài, cô là tự mình vượt ngục bị bắn chết.
Không gian nhỏ hẹp cùng ánh đèn ảm đạm, khiến đáy lòng Liễu Ti Niểu nhiều thêm vài phần sợ hãi, "Cô dám......"
"Cô cũng đã dám xuống tay với tôi, tôi có gì không dám." Hoa Vụ khom lưng, nhìn thẳng vào đáy mắt của cô ta.
Nụ cười của cô giống như đoạn phim quay chậm trong bộ phim điện ảnh cũ, phóng đại đến vô hạn ở đáy mắt cô ta.
Nụ cười xán lạn kia, không cách nào mang đến cho người ta cảm giác thích thú, chỉ có một loại sợ hãi lạnh buốt nào đó.
Cô nói: "Chẳng lẽ, lòng can đảm của công chúa tôi đây còn không bằng cô?"
Hoa Vụ lui ra phía sau một bước, tấm tắc lắc đầu: "Cô xem cô biến chính mình thành cái dạng gì, cần gì đâu? Hiện tại người thích cô không cứu cô, ngay cả cha cô cũng muốn từ bỏ cô."
"Cha tôi......" Liễu Ti Niểu lẩm bẩm một tiếng, giây tiếp theo như là nghĩ thông suốt cái gì, "Là cô...... Là cô điều cha tôi đi."
Dựa theo hiểu biết của cô đối với cha Liễu, ông ấy sao có thể bỏ mặc mình.
Khẳng định là có chuyện lớn hơn xảy ra, ép buộc ông không thể không rời đi trước.
Hoa Vụ khẽ cười một tiếng, chưa nói phải, cũng chưa nói không phải.
Cô đưa tay ra phía sau, Phương Lang nhanh chóng đặt một cây gậy sắt đã chuẩn bị tốt vào trong tay Hoa Vụ.
Hoa Vụ cầm cây gậy sắt ước lượng, cười tủm tỉm nói: "Bảo bối đừng sợ, tôi sẽ nhẹ tay một chút."
Phương Lang: "......"
Phương Lang cũng không đành lòng xem, che mặt xoay người sang chỗ khác.
Cô ấy thật là đáng sợ.
......
......
Mười phút sau.
Hoa Vụ bước ra từ trong phòng, ném cây gậy sắt trong tay xuống, nhận lấy khăn sạch lau lau tay.
"Điện hạ, cô ta phải làm sao?" Bách Tân hỏi cô.
"Lúc trước không phải tôi đã nói rồi sao."
Bách Tân nhớ lại lời Hoa Vụ đã nói, "Tôi hiểu rồi."
Hoa Vụ giao những việc còn lại cho Bách Tân xử lý.
Sau khi cô ngồi lên xe trở về, khui một chai rượu vì bản thân, sau khi uống liền ba ly chúc mừng mình hoàn thành cái nhiệm vụ thứ nhất xong, lúc này mới mở ra giao diện liên lạc với Ân Phùng.
Đợi bên kia nối máy, cô giành mở miệng trước: "Phương Lang nói anh tìm tôi có chuyện, chuyện gì?"
Ân Phùng ra vẻ ủ rũ, không biết đang suy nghĩ cái gì, không lập tức đáp lời.
Hoa Vụ thúc giục hắn, "Nói chuyện đi."
"Ba ngày trước, người của tôi phát hiện Trùng tộc ở trên một hành tinh hoang."
"Phát hiện Trùng tộc trên một hành tinh hoang thì có gì kỳ lạ?"
Trên phần lớn các tinh cầu, đều có Trùng tộc sinh sống.
Có con sẽ công kích người, có con không có lực công kích cũng có thể tồn tại cùng nhân loại.
"Nửa năm trước, đó cũng không phải một hành tinh hoang, bên trên có hải tặc và một ít người thường." Ân Phùng nói.
Nhưng mà viên tinh cầu kia hiện tại chỉ còn lại có Trùng tộc, vả lại số lượng chúng nó quá mức đông đảo.
Ân Phùng gửi ảnh chụp cho Hoa Vụ.
Hình ảnh không quá rõ ràng, chập chờn không ngừng, hình ảnh còn vô cùng rung lắc.
Góc nhìn là từ trên cao chụp xuống, có thể thấy Trùng tộc dày đặc phía dưới, chúng nó nhìn qua cực kỳ bận rộn, đang không ngừng di chuyển.
Người mắc hội chứng sợ độ cao nhìn thì chỉ sợ sẽ chết ngay tại chỗ.
Tuy là Hoa Vụ không mắc hội chứng sợ độ cao, nhưng cô cảm thấy bản thân là một công chúa, xem những hình ảnh này không quá thích hợp, trực tiếp tắt đi.
"Chúng nó đang làm gì?"
"Không biết." Ân Phùng nói: "Nhưng khẳng định không phải chuyện tốt gì."
Hầu hết các bộ tộc Trùng tộc sống theo nhóm, nhưng ranh giới chủng tộc của bọn chúng vẫn tương đối rõ ràng, mọi người nước sông không phạm nước giếng.
Cơ mà những hình ảnh vừa rồi, rõ ràng là không chỉ có một loại Trùng tộc.
"Nhiều Trùng tộc tụ tập lại như vậy còn không có đánh nhau...... Vậy chỉ có một khả năng."
Hoa Vụ ngước mắt nhìn về phía Ân Phùng, chậm rãi phun ra vài chữ, "Nữ vương Trùng tộc."
Dựa theo nghiên cứu của bọn họ, Trùng tộc lợi dụng lực tinh thần đặc thù để truyền tin tức, lực tinh thần của nữ vương Trùng tộc áp đảo hơn tất cả các loại Trùng tộc.
Cho nên nữ vương Trùng tộc có thể chỉ huy toàn bộ Trùng tộc.
Mà nữ vương Trùng tộc ra đời, cũng đồng nghĩa với các tinh hệ lớn sẽ gặp phải Trùng tộc xâm lược phạm vi lớn.
Sau khi nữ vương Trùng tộc dường như sẽ kế thừa ký ức của 'nữ vương thế hệ trước', không ngại phiền phức mà mở rộng thế lực, ý định chiếm lấy tất cả mọi nơi, để đời đời con cháu của chúng nó trải rộng khắp vũ trụ.
Nhưng mà ly kỳ chính là, nữ vương Trùng tộc cũng không phải thuộc một chủng tộc riêng biệt nào đó.
Mà là ra đời giữa các chủng tộc Trùng tộc khác nhau.
Hiện tượng này mọi người đã nghiên cứu vô số năm, nhưng vẫn như cũ không tìm được nguyên nhân chân chính.
Hoa Vụ nhớ rõ nữ vương Trùng tộc lên sân khấu, cũng là khi thực lực của nam chính đã tích góp được kha khá.
Lúc ấy đã là trong phần cốt truyện phía sau.
Cách bây giờ rất nhiều năm.
Sao mà hiện tại......
Không đúng, chúng nó còn chưa lên sân khấu.
Chỉ là bị Ân Phùng trời xui đất khiến phát hiện.
Hiện tại Trùng tộc hẳn là còn đang chuẩn bị.
Hoa Vụ trầm ngâm một lát, nói: "Anh gửi tọa độ cho tôi, nếu quả thật là nữ vương Trùng tộc, tôi sẽ liên hệ với các tinh hệ khác cùng bàn bạc."
Ân Phùng rất nhanh đã gửi tọa độ tới.
"Liễu Sĩ Toàn bên kia không có vấn đề gì chứ?"
"Hẳn là không kéo chân được lâu lắm." Ân Phùng nói: "Ông ta đã phát hiện điều không ổn."
Bọn họ lại không phải thật sự muốn đánh nhau với quân đoàn thứ sáu, Liễu Sĩ Toàn đã cảm thấy được vấn đề, đoán chừng trong hai ngày nay mai cũng sẽ phản ứng lại.
"Không sao, tôi đã giải quyết xong, các người tùy tiện đánh rồi chuẩn bị rút lui đi."
"......"