Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.

====

Đùng!

Một tiếng đập lớn vang lên, cả căn phòng rung chuyển, đèn khẩn cấp chớp tắt, cuối cùng tắt ngóm.

Tất cả mọi người tránh xa khỏi cánh cửa kim loại đóng chặt kia.

Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có âm thanh tông cửa kia một tiếng tiếp một tiếng.

Không biết qua bao lâu, tiếng động kia cuối cùng cũng biến mất.

Đèn khẩn cấp dần dần sáng lên trong căn phòng tối om, miễn cưỡng chiếu sáng.

Sau khoảng lặng ban đầu, có người bắt đầu thấp giọng khóc thút thít, cũng có người tức giận mắng.

Vừa rồi mọi người bị bọ cánh cứng đuổi đến gần một chỗ lánh nạn, Hoa Vụ và Ân Phùng bị dòng người bao quanh, cũng đi theo vào chỗ lánh nạn này.

Lúc này hai người bị ép sát vào tường, không gian nhỏ hẹp, hai người chỉ có thể đứng kề sát nhau.

Chỗ lánh nạn này không lớn, người ở bên trong bây giờ ước chừng cũng hơn trăm người.

Hoa Vụ quay đầu đánh giá xung quanh, khó tránh khỏi sẽ đụng phải Ân Phùng.

"Đừng lộn xộn." Ân Phùng cảnh cáo cô một tiếng.

Hoa Vụ thắc mắc: "Tôi quan sát hoàn cảnh cũng không được hả?"

Ân Phùng: "Đây là nơi lánh nạn, có cái gì hay mà quan sát, không có cửa ra vào khác."

Lối ra duy nhất chính là cánh cửa bọn họ đi vào kia.

Những chỗ lánh nạn nhỏ của loại trạm tiếp tế này cơ bản đều giống nhau.

"Mấy kiến thức căn bản này mà cô cũng không biết?"

Hoa Vụ thở dài, "Vậy mới nói tôi là công chúa, công chúa không nhiễm bụi trần, không phải chuyện bình thường sao?"

"......"

Hai người im lặng, không khí trở nên hơi xấu hổ.

Hoa Vụ đành phải đặt tầm mắt lên người một đôi tình nhân trẻ bên cạnh, chàng trai ôm cô gái an ủi.

Cô gái rõ ràng là sợ hãi, "Chúng ta còn có thể sống mà đi ra ngoài không?"

Chàng trai kiên nhẫn an ủi: "Có thể, em đừng sợ. Đợi người của Trọc gia tới đây thì có thể quét sạch những con Trùng tộc đó."

Cô gái: "Em sợ lắm."

Chàng trai: "Đừng sợ, anh ở đây, anh sẽ luôn ở bên em."

Hoa Vụ dùng khuỷu tay chọc Ân Phùng: "Anh sợ không?"

"Không."

"......"

Hoa Vụ thở dài cúi đầu nghịch thiết bị liên lạc cá nhân, lại phát hiện bên trong không có tín hiệu, hoàn toàn không dùng được.

Mong là đệ nhất mãnh tướng với mấy tên đàn em tạm thời của cô có thể kiên cường một chút.

Một lúc sau, Hoa Vụ chờ đến hơi sốt ruột, "Bên ngoài đã không còn động tĩnh, khi nào mới ra ngoài được?"

Ân Phùng: "Loại cửa này chỉ có thể mở từ bên ngoài."

Hoa Vụ chậc một tiếng: "Vậy nếu người bên ngoài chết hết, chúng ta cũng phải chết ở đây?"

Lời này của Hoa Vụ vừa dứt, đôi tình nhân trẻ đang ôm nhau đồng thời nhìn về phía cô.

Hai mắt cô gái rưng rưng, nhu nhược đáng thương, hiển nhiên là bị câu nói kia của cô dọa, sợ hãi trong đáy mắt lại bắt đầu dâng lên.

Chàng trai rất u oán liếc mắt trừng cô một cái, ý tứ rất rõ ràng, chính là 'không biết cách nói chuyện thì đừng có nói'.

"Vậy nên cô phải cầu nguyện cho người bên ngoài đừng chết hết." Ân Phùng lạnh như băng nói.

"......"

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bên ngoài vang lên một hồi tiếng giao tranh, nhưng âm thanh kia rất nhanh đã đi xa.

Không ít người đã ngồi xuống.

Hoa Vụ cũng dựa vào tường, lót một cái áo khoác, ngồi dưới đất.

Ân Phùng đứng bên cạnh không định ngồi, giống như thần giữ cửa.

Cũng may vẫn còn rất nhiều người không ngồi, hắn lại dựa vào tường, không có gì bắt mắt.

Nhưng mà......

Hoa Vụ mời hắn ngồi bên cạnh mình: "Anh ngồi xuống đi." Đứng như cán bộ thế làm cái gì, còn phải ngửa đầu nhìn anh!

"Không cần."

"Ai biết khi nào mới có thể ra ngoài, anh muốn đứng mãi à?" Hoa Vụ hất hất cằm về phía mọi người, "Bây giờ còn có người chưa ngồi xuống, đến lúc tất cả mọi người ngồi xuống, có khi hết chỗ cho anh rồi."

"......"

Ân Phùng suy nghĩ một chút, vẫn ngồi xuống.

Hoa Vụ cũng không nói chuyện với hắn nữa, thờ ơ ngắm nghía cái đèn pin bảy màu kia lúc trước cô mua về, khóe mắt lướt qua đám người xung quanh một lượt.

Ánh mắt Hoa Vụ đột nhiên chăm chú vào một người.

Người nọ rất nhạy bén, lập tức quay đầu nhìn qua hướng bên này.

Hoa Vụ kéo Ân Phùng qua, dùng hắn che ở phía trước.

Từ góc nhìn của những người khác, rất giống cô dựa vào vai Ân Phùng nghỉ ngơi, không thấy được bộ dạng của cô.

Người nọ nhìn vài lần, không phát hiện gì bất thường, lại thu hồi tầm mắt.

Cổ áo Ân Phùng ghì vào cổ, có hơi nghẹt thở, hắn phủi tay Hoa Vụ ra, "Làm gì đấy?"

"Thấy kẻ địch cả đời của tôi." Hoa Vụ vẫn giữ tư thế kia, nhưng cũng không đụng tới Ân Phùng, "Đúng là duyên phận trời định mà."

"???"

Kẻ địch cả đời gì chứ?

Ân Phùng nhìn lướt qua hướng bên kia, vẫn còn không ít người đang đứng, hắn không xác định được Hoa Vụ đang nói ai.

Ân Phùng không nhìn nữa, định đẩy Hoa Vụ ra.

Hoa Vụ túm hắn lại, tiếp tục dùng làm đồ che chắn, "Đừng có nhúc nhích."

"......"

Hoa Vụ lén lút nhìn sang hướng bên kia.

Liễu Ti Niểu mặc đồ chiến đấu bó sát người, tóc đuôi ngựa cột cao, trông vừa giỏi giang vừa quả cảm hiên ngang.

Liễu Ti Niểu với công chúa nhỏ là hai kiểu khác nhau.

Xuất thân của Liễu Ti Niểu cũng không thấp, là con gái của nguyên soái quân đoàn thứ sáu, nhà họ Liễu bồi dưỡng cô ta trở thành người nối nghiệp.

Cho nên Liễu Ti Niểu ở bên cạnh nam chính, giúp anh ta không ít việc.

Suất diễn của công chúa nhỏ đã 'hẹo' kia còn không nhiều bằng Liễu Ti Niểu.

Nhưng Liễu Ti Niệu còn chưa vừa lòng, cô ta muốn trở thành người quan trọng nhất trong lòng nam chính.

Sao bây giờ cô ta xuất hiện ở trạm tiếp tế khỉ ho cò gáy này?

Ánh mắt Hoa Vụ dừng ở mấy người bên cạnh cô ta.

Nhìn qua hẳn đều là cấp dưới của cô ta.

Một trong số đó còn dìu một người đàn ông đang bất tỉnh.

Người đàn ông có mái tóc trắng bắt mắt, không nhìn rõ mặt.

Liễu Ti Niểu rất nhạy bén, Hoa Vụ không dám nhìn chằm chằm.

Hoa Vụ chọc nhẹ Ân Phùng: "Cái trạm tiếp tế này tên là gì thế?"

Cả đường đến đây, đều là Hồ Lợi dẫn đường, Hoa Vụ không hỏi tên cái trạm tiếp tế này, Hồ Lợi cũng chưa nói.

Ân Phùng: "Loan Nguyệt."

"Ra thế."

"???"

Ân Phùng nghe thấy Hoa Vụ lẩm nhẩm, nhưng nói cái gì thì hắn nghe không rõ —— cô nói rất nhanh.

Hoa Vụ đột nhiên ngẩng đầu, cười khanh khách nhìn hắn.

"Anh Ân à, anh thấy cô gái bên kia không?"

Ân Phùng nhìn theo hướng Hoa Vụ chỉ.

"Cô ta là con gái của nguyên soái quân đoàn thứ sáu của đế quốc, anh nói xem, nếu chúng ta bắt được cô ta, có thể đổi lấy lợi ích gì?"

Ân Phùng: "Quân đoàn thứ sáu?"

Hoa Vụ ừ ừ gật đầu, xắn tay áo lên: "Chúng ta đi bắt cô ta đi."

"Sao cô lại biết cô ta?" Cô nói bậy chứ gì?

Con gái của nguyên soái quân đoàn thứ sáu sao lại xuất hiện ở một trạm tiếp tế xa xôi như vậy?

Ở đây đã ngoài phạm vi tinh hệ do đế quốc quản lý.

Hoa Vụ hừ nhẹ một tiếng: "Đã nói tôi là công chúa điện hạ rồi, tôi biết cô ta thì lạ lắm sao?"

"......"

"Bắt không?"

"Không."

Ân Phùng từ chối một cách vô tình.

Cho dù cô gái kia thật sự là con gái của nguyên soái quân đoàn thứ sáu, bây giờ hắn cũng không có sức để gây thêm rắc rối.

"Sao lại không? Bắt được cô ta, đòi bố cô ta một đống vũ khí, làm lớn mạnh thực lực của chúng ta, phần thắng của việc giành lại Nữ Thần Sinh Mệnh không phải càng lớn hơn sao?"

Ân Phùng: "Đồng thời thêm một thế lực đối địch."

Bây giờ quân đoàn thứ sáu chủ yếu đối phó với hải tặc, lúc này đi đắc tội bọn họ, vậy không phải là rước phiền toái cho mình sao?

Hoa Vụ chớp mắt: "Mạo danh kẻ khác là được mà."

____

—— Ngắm hoa trong sương ——

Ban ngày bổ sung hai chương nha ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play