Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.
====
Ân Phùng không dễ lừa như vậy, hắn căn bản không thèm để ý đến kế hoạch của Hoa Vụ.
Nhưng Hoa Vụ cũng không nhụt chí, tiếp tục nói với Ân Phùng.
"Vậy anh có thấy người đàn ông bị bọn họ khiêng kia không?"
Ân Phùng cũng không trả lời.
Hoa Vụ thản nhiên nói: "Nếu tôi không đoán sai, anh ta hẳn là người của nhà họ Bách."
Hoa Vụ sáp lại gần hơn, "Anh đã từng nghe tới người của nhà họ Bách chưa?"
Nếu là người của nhà họ Bách mà hắn biết đó, đúng là hắn có nghe qua.
Nhưng Ân Phùng không lên tiếng, không biết cô có ý gì, Ân Phùng cảm thấy mình ngậm miệng lại khá an toàn.
Hoa Vụ thấy hắn không hé răng, coi như hắn không biết, bắt đầu phổ cập khoa học cho hắn: "Bây giờ đế quốc có tổng cộng tám quân đoàn, nhưng trước đây còn có quân đoàn thứ chín......"
Binh lính của quân đoàn thứ chín đều không phải người, mà là người mô phỏng, được trí tuệ nhân tạo điều khiển.
Sau đó lại xảy ra chuyện trí tuệ nhân tạo mất kiểm soát, tạo thành tổn thất vô cùng lớn.
Tuy rằng trí tuệ nhân tạo của quân đoàn thứ chín là hệ thống độc lập, nhưng vẫn bị liên lụy, cuối cùng là bị xóa sổ.
Nhưng người nhà họ Bách kiểm soát quân đoàn thứ chín không cho rằng trí tuệ nhân tạo của bọn họ có vấn đề.
Không đồng ý với quyết định của đế quốc.
Tuy rằng bọn họ không khởi nghĩa, nhưng giấu cả quân đoàn thứ chín đi, không ai biết những chiến sĩ mô phỏng đó ở đâu.
Bởi vì việc này, nhà họ Bách bị buộc tội có ý đồ gây rối, bị đưa ra xét xử.
Tất cả người của nhà họ Bách đều chết trong phiên xét xử kia.
Nhưng......
Nhà họ Bách còn một người sống sót.
Mà nơi ẩn thân của chiến sĩ mô phỏng và mã kích hoạt bọn họ, nằm trên người đứa trẻ này.
"Nếu thông qua Bách Tân tìm được quân đoàn thứ chín, đó sẽ là trợ lực lớn cỡ nào, anh Ân à, cái này có đáng để làm không?"
Lúc trước là do nam chính tìm được quân đoàn thứ chín, mới có thể chống lại những người không phục anh ta ở đế quốc.
Nhưng lúc ấy cốt truyện đã qua một nửa.
Bây giờ Liễu Ti Niểu trọng sinh, vậy mà lại tìm Bách Tân trước.
Nếu nam chính không biết chuyện này, vậy là Liễu Ti Niệu là muốn lấy được quân đoàn thứ chín trước, để nam chính coi trọng cô ta hơn.
Cuối cùng Ân Phùng cũng mở miệng: "Sao cô biết anh ta là ai?"
Chuyện này là chuyện từ năm nào rồi chứ?
Cho dù cô thật sự là công chúa, thì lúc ấy chắc cô còn chưa sinh ra.
Làm sao nhận ra Bách Tân?
Hoa Vụ mở to đôi mắt đen nhánh, "Anh không cần quan tâm sao tôi lại biết, anh chỉ cần nói anh ta có đáng để cứu hay không thôi."
Ân Phùng: "......"
Quân đoàn thứ chín......
Nhà họ Bách không chỉ có chiến sĩ mô phỏng, còn nắm giữ công nghệ chế tạo chiến sĩ mô phỏng.
Nhưng còn trí tuệ nhân tạo......
Tai nạn năm đó trí tuệ nhân tạo gây ra, đúng là làm người ta nhớ tới thôi cũng sợ.
"Đến lúc đó để chiến sĩ mô phỏng lên chiến trường, còn sợ Norman gì gì đó sao? Ngai vàng của thủ lĩnh Nữ Thần Sinh Mệnh, lấy dễ như trở bàn tay. Anh Ân à, anh còn do dự cái gì?"
"Bỏ lỡ cơ hội này thì có thể không còn lần sau đâu."
"Anh xem bọn họ cũng không mang theo bao nhiêu người, tin tưởng chúng ta song kiếm hợp bích, cướp một người vẫn nhẹ nhàng đơn giản."
Ân Phùng: "......"
Cứ có cảm giác cô đang mắng người.
Một lúc sau Ân Phùng phun ra mấy chữ: "Cô không đi làm người truyền giáo thật sự đáng tiếc."
Hoa Vụ coi như hắn đang khen mình, nhấp môi cười một cái.
"Cho dù anh ta thật sự là người của nhà họ Bách, sao cô biết cứu anh ta thì anh ta sẽ giao ra quân đoàn thứ chín?"
Hoa Vụ kiêu ngạo thẳng sống lưng: "Tôi chính là công chúa."
Lúc trước người của nhà họ Bách bị xét xử cũng không phải là lỗi của hoàng thất.
Hoàng thất là muốn bảo vệ bọn họ, nhưng quyền lên tiếng của hoàng thất cũng không phải là tuyệt đối, các quân đoàn khác đều không đồng ý, hoàng thất cũng không thể làm gì được.
Lúc trước nếu không phải hoàng thất âm thầm tương trợ, một chút huyết mạch cuối cùng này của nhà họ Bách cũng không giữ được.
Bách Tân đồng ý đưa quân đoàn thứ chín xuất thế một lần nữa, trợ giúp nam chính áp chế các quân đoàn khác, có hai nguyên nhân:
Thứ nhất, nam chính đúng là đã cứu hắn, có ơn cứu mạng.
Thứ hai, nam chính và công chúa điện hạ ở cùng một chiến tuyến.
Bây giờ nếu cô lấy Bách Tân về tay trước, lấy thân phận công chúa của cô, chẳng lẽ còn không thể thuyết phục anh ta hỗ trợ sao?
"Cô thật sự là Niên Ỷ?"
Đại khái là Ân Phùng nghe Hoa Vụ nói nhiều lần, cuối cùng cũng bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này.
Hắn không tin cô là công chúa điện hạ.
Nhưng đúng là cô biết rất nhiều chuyện......
Đó không phải là thứ mà người bình thường có thể biết được.
Hoa Vụ hừ một tiếng: "Còn có thể là giả sao?"
Ân Phùng cau mày: "Vì sao đế quốc lại tuyên bố cô đã qua đời?"
"Bị kẻ gian hãm hại đó." Hoa Vụ thở dài, hơi uể oải: "Giống như anh vậy, anh Ân à, cái này của chúng ta gọi là đồng bệnh tương liên, cho nên chúng ta cần đồng tâm hiệp lực, hỗ trợ lẫn nhau."
Ân Phùng: "......"
Giọng điệu Hoa Vụ hơi kích động: "Ân tiên sinh, chúng ta không thể bị thế lực tà ác lật đổ! Chúng ta chính là hàng phòng ngự cuối cùng bảo vệ chính nghĩa! Chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực, trả lại thái bình hưng thịnh cho thế giới."
Ân Phùng: "......"
Cô cũng thật biết khoác lác.
Nói tiếp nữa, bọn họ sẽ biến thành thành cứu tinh của vũ trụ.
Lại nói, hắn là một người xuất thân từ tổ chức hải tặc, chính hắn là thế lực tà ác mà?
......
......
Cuối cùng Ân Phùng cũng không nói có đi bắt...... Cứu Bách Tân hay không.
Có điều Hoa Vụ chắc chắn muốn đi, cô đã bắt đầu quan sát đám người Liễu Ti Niểu.
Bách Tân vẫn luôn không tỉnh, nhìn tư thế kia của bọn họ, cũng không giống như là đối xử tốt với Bách Tân.
Nếu cô ta xuất hiện ở chỗ này không phải là ý của nam chính.
Vậy hẳn là Liễu Ti Nieue muốn tự khống chế quân đoàn thứ chín.
Không thể không nói cái ý tưởng này rất không tồi.
Quân đoàn thứ chín ở giai đoạn sau, gần như là một thanh kiếm sắc bén của nam chính, là sức mạnh tuyệt đối của nam chính trên con đường xưng bá.
Nếu Liễu Ti Niểu có thể khống chế quân đoàn thứ chín, bây giờ công chúa đã không còn, vậy Liễu Ti Niểu chính là người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng nam chính.
Hoa Vụ đột nhiên có hơi ớn lạnh.
Lúc trước, sau khi nguyên chủ chết, nam chính còn thâm tình như vậy, không phải là làm cho Bách Tân xem chứ?
"Lạnh quá đi......"
Giọng nói yếu ớt của cô gái vang lên bên cạnh.
Hoa Vụ hoàn hồn, sờ cánh tay nổi da gà của mình, nhận thấy xung quanh dần lạnh đi.
Chàng trai lập tức ôm cô gái vào trong ngực, "Chắc là Trùng tộc đã làm hỏng một vài thiết bị rồi, anh ôm em...... Có đỡ hơn chưa?"
Hoa Vụ nhìn hai người đó lại bắt đầu tình tứ.
Hoa Vụ quay đầu nhìn Ân Phùng: "Dựa theo tốc độ giảm nhiệt này, qua một giờ nữa mà không có ai tới thả chúng ta ra ngoài, chúng ta phải chết cóng ở đây."
Ân Phùng đương nhiên hiểu điều này, hắn bắt đầu quan sát xung quanh.
Lúc này người của cả phòng đều cảm thấy lạnh lẽo, rối rít quấn chặt quần áo, hoặc ôm chặt người bên cạnh, sưởi ấm cho nhau.
Đột nhiên có người đứng lên, cao giọng nói: "Lâu như vậy bên ngoài còn không có động tĩnh, không biết tình hình thế nào, bây giờ nhiệt độ đang hạ xuống, mọi người đừng ngồi nữa, mau tìm xem có cách đi ra ngoài không đi."
"Cửa này không thể mở ra từ bên trong......"
"Chúng ta cũng không thể ở bên trong chờ chết chứ? Nhân lúc nhiệt độ còn chưa giảm xuống mức thấp nhất, mọi người còn có thể hoạt động, có lẽ còn có thể tìm được đường ra."
Lời này cũng không sai.
Nhiệt độ giảm xuống nhanh như vậy, tiếp tục chờ thêm nửa giờ nữa, có lẽ mọi người đều sẽ bị đông lạnh không thể nhúc nhích.