Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.

====

Trong Nữ Thần Sinh Mệnh, phi thuyền trong danh sách nữ thần đều là chiến hạm tác chiến, người bình thường không thể sử dụng.

Trọc gia cười ngại: "Ông anh à, anh muốn cái khác còn dễ nói, danh sách nữ thần...... Chỗ em làm gì có chứ."

Hồ Lợi cười theo: "Nếu chỗ này của chú không có, anh đã không tới."

Trọc gia: "......"

"Anh chỉ mượn một chút." Hồ Lợi nói: "Chú cũng không muốn cấp trên biết chú lén giấu......"

Sắc mặt Trọc gia trong nháy mắt tốt sầm lại: "Anh uy hiếp tôi?"

Hồ Lợi: "Coi chú nói kìa, anh nào dám uy hiếp chú chứ, đây là địa bàn của chú mà."

Trọc gia cười khẩy, "Anh bắt Ân Phùng cũng đâu cần dùng đến chiến hạm trong danh sách nữ thần?"

"Đâu phải chú không biết thắng oắt Ân Phùng kia khó bắt bao nhiêu, anh cũng bị ép đến hết cách, nếu để những người khác tìm được nó trước, còn có phần của chúng ta sao?"

Hồ Lợi nói thẳng với Trọc gia: "Chú em, chú yên tâm, chỉ cần bắt được Ân Phùng, lợi ích chắc chắn không thiếu phần chú."

Được thỏa mãn lợi ích, Trọc gia dần dần bị thuyết phục.

Nếu gã ta không cho Hồ Lợi mượn, rất có khả năng lão sẽ vạch trần chuyện này ra......

Nếu để người khác biết gã ta tàng trữ chiến hạm trong danh sách nữ thần, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Đương nhiên, gã ta cũng có thể bắt luôn Hồ Lợi lại.

Nhưng gã ta không biết rốt cuộc Hồ Lợi dẫn theo bao nhiêu người tới đây, có còn người ở nơi khác hay không.

Hồ Lợi chưa bao giờ là người thích đánh tay đôi.

Lần này lão chỉ dẫn hai người đến đây, nhất định là đã có cái để bảo đảm.

Sau khi Trọc gia cân nhắc mãi, trừng Hồ Lợi, nghiến răng nghiến lợi: "Biết ngay anh tới chẳng tốt lành gì."

"Chú em yên tâm, đại ân lần này, anh đây ghi tạc trong lòng."

Trọc gia ngoài cười nhưng trong không cười, "Anh không gài tôi là tôi đã cảm tạ trời đất rồi."

Hồ Lợi tỏ vẻ 'không đâu' ngay tại chỗ, "Chú em, anh còn một chuyện nữa."

Trọc gia trợn sắp rớt con ngươi, hung tợn nói: "Anh còn muốn làm gì nữa?"

"Chỗ anh có một lô hàng, anh ra giá thấp cho chú, chú bán lại có thể kiếm một khoản lớn, coi như là tiền lời cho lần giúp đỡ này của chú em."

Trên phi thuyền Hoa Vụ cướp được trước đó chứa đầy hàng.

Lô hàng kia có giá trị không nhỏ.

Bọn họ tự đi bán quá tốn thời gian, cũng không an toàn.

Cho nên trước khi đến Hoa Vụ đã bảo gã bán lô hàng đó ra.

......

......

Trọc gia tự mình đưa Hồ Lợi lên phi thuyền, "Tôi chỉ có một chiếc phi thuyền này, anh phải nâng niu nó cho tôi, nhớ trả lại."

Hồ Lợi: "Yên tâm." Quỷ mới biết có trả cho chú được không.

Có thể thấy được, Trọc gia thật sự rất để ý chiếc phi thuyền này, cẩn thận dặn dò Hồ Lợi không ít chuyện.

Nếu không có người tới gọi gã ta, Trọc gia chắc vẫn còn nói tiếp được.

"Trọc gia, có người gây rối."

"Người nào dám gây rối ở đây?" Tâm trạng Trọc gia vốn không tốt, vừa nghe thấy lời này, sắc mặt càng tệ hơn.

Người báo tin nói hai câu bên tai Trọc gia.

Trọc gia nghe xong thì vội vàng rời đi.

Hồ Lợi nhìn về phía Hoa Vụ: "Đi đón những người khác trước, sau đó còn cần một ít đồ tiếp tế."

Lô hàng kia, chờ sau khi người của Trọc gia đi xem, xác định giá cả xong thì có thể giao dịch.

Chiếc phi thuyền kia bỏ lại, cho nên cũng không cần lo lắng chuyện dỡ hàng.

Bây giờ còn chút thời gian, có thể đi mua đồ tiếp tế trước.

Hoa Vụ không có ý kiến gì, bọn họ đi đón những người khác trước.

Ân Phùng không thể lộ mặt, vậy nên cho hắn đeo một cái mũ giáp kim loại.

Người ăn mặc kỳ dị trong trạm tiếp tế này không ít, bộ dạng này của hắn không lạ chút nào.

Hồ Lợi dẫn người đi mua vật tư đằng trước, Hoa Vụ và Ân Phùng theo sau.

"Anh có muốn mua gì không?" Hoa Vụ vung tay lên, "Hôm nay mua được hết."

Giọng Ân Phùng truyền ra từ dưới mũ có hơi khác bình thường một chút: "Không có."

Ân Phùng vừa nói xong, người bên cạnh hắn đột nhiên rẽ vào một cửa hàng bên cạnh.

Ân Phùng nhìn nhóm người đã đi xa đằng trước, rồi lại nhìn biển hiệu cửa hàng kia một cái.

Bán vũ khí.

Ân Phùng nhẫn nhịn, nhấc chân đi theo vào, "Cô không sợ tôi chạy?"

Hoa Vụ rời mắt khỏi vũ khí, nhìn về phía Ân Phùng, nghiêm túc hỏi: "Anh muốn chạy hả?"

"......"

Hoa Vụ nói tiếp: "Chạy cũng không sao, chứng tỏ là duyên của chúng ta chưa đến."

Sớm muộn gì cũng bắt lại được.

Nữ chính tự tin.jpg

Khuôn mặt giấu dưới mũ giáp của Ân Phùng hơi giật giật, duyên gì? Nghiệt duyên à?

Ân Phùng đổi chủ đề: "Vũ khí ở đây cũng không tốt."

Thứ bày bán ở nơi thế này, cũng chỉ có thể dùng tạm, giá còn cao, coi tiền như rác mới mua ở đây.

"Ừ."

Hoa Vụ thuận miệng đáp một tiếng, sau đó chọn một khẩu súng màu bạc, tìm chủ tiệm tính tiền.

Ân Phùng: "......"

Hoa Vụ từ trong tiệm vũ khí đi ra, hai tay đã đầy.

"Cô có nhiều tiền lắm sao?"

"Đâu có đâu."

Mọi người trong tinh tế đều sử dụng tinh tệ, cho dù là tinh hệ nào cũng đều dùng.

Thiết bị liên lạc cá nhân của nguyên chủ, lúc cô ấy bị ném lên hoang tinh đã bị lấy đi rồi.

Cái cô đang dùng bây giờ là của người khác.

Bên trong có một ít tinh tệ, nhưng vừa nãy tiêu một lượt như vậy, cũng đã gần .

"Vậy cô mua mấy thứ...... Rác rưởi này làm gì?" Ân Phùng thật sự không thể nói những thứ cô mua là hàng hóa.

"Cái này không đẹp sao?" Hoa Vụ khoe chiếc đèn pin bảy màu trên tay, kiểu dáng cổ điển, tác dụng là có thể chiếu ra ánh sáng mạnh, làm kẻ địch chói mắt, nhưng mỗi lần sạc chỉ có thể dùng một lần.

Ân Phùng: "Đẹp thì làm được gì?"

Hoa Vụ: "Đẹp có thể khiến tâm trạng người ta tốt hơn."

Ân Phùng: "Tiền của cô bị tiêu hết thì phải làm sao?"

"Bên ngoài nhiều hải tặc như vậy, không nuôi nổi một công chúa là ta sao?" Nhiều chính nghĩa chờ cô đi biểu dương như vậy đấy!

"???"

Cô có bệnh công chúa sao?

Há mồm ngậm miệng toàn là công chúa......

"A......"

Đám người đông đúc đột nhiên xôn xao lên, tiếng thét chói tai cùng tiếng mắng giận dữ từ xa truyền tới.

Đùng ——

Không biết thứ gì làm rung chuyển mặt đất.

Hoa Vụ nhón chân lên nhìn vào giữa đám người đang xôn xao.

Mọi người chen lấn chạy về phía bọn họ, giống như có thứ gì đáng sợ đang đuổi theo sau bọn họ.

"Chạy mau......"

"Trùng tộc tới!"

"Chạy mau đi!"

Theo sau những tiếng hét này, đám người đang hóng cũng lập tức quay đầu chạy.

Hoa Vụ đã thấy bọ cánh cứng ánh xanh trôi nổi ở xa xa, lớp vỏ cứng của nó có thể chắn sát thương, đang lao tới đây.

Đám người bị nó xốc bay, bốn chân quét ngang đám người, đè mấy người trên mặt đất.

Giữa tiếng kêu gào thê thảm, máu tươi giàn giụa.

Ân Phùng thấy Hoa Vụ còn đang xem, túm cô đi ngay, "Chán sống rồi à!"

"Ôi......"

Hoa Vụ bị Ân Phùng túm, chạy theo dòng người phía trước.

Nhưng bọn họ còn chưa chạy được bao xa, phía trước cũng xuất hiện một con bọ cánh cứng chặn đường đi của bọn họ.

Đám người bắt đầu chen chúc vào cửa hàng hai bên.

Hoa Vụ và Ân Phùng bị dòng người lôi kéo, cũng vào một cửa hàng.

Cửa hàng này có một lối đi ngầm, có thể đi xuống.

Nhưng phía dưới cũng không khá hơn là bao, khắp nơi đều có bọ cánh cứng, tiếng người la hét thảm thiết hết đợt này đến đợt khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play