Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.

====

Ân Phùng ra hiệu Hoa Vụ thả mình ra trước.

Hoa Vụ để Phương Lang đến.

Phương Lang do hơi dự: "Thả anh ta ra thật hả?"

"Ừm, chúng ta phải cho cộng sự mới sự tin tưởng cơ bản nhất." Ân Phùng chắc chắn không phải thật lòng, nhưng không sao.

Dù sao bây giờ bọn họ ở trên phi thuyền, trừ khi hắn có năng lực đặc biệt, có thể du hành giữa các hành tinh, nếu không cũng không có chỗ chạy.

Ân Phùng: "......"

Phương Lang lề mề mãi, đi qua giúp Ân Phùng cởi dây thừng.

Ân Phùng thật sự không làm gì, thậm chí không đứng dậy, vẫn cứ ngồi dưới đất.

Trên người hắn có thương tích, vũ khí trong tay chỉ có thể dùng một lần, cô tạm thời không định giết hắn, bây giờ phản kháng không có ý nghĩa lắm.

"Anh không giết ông ta sao?" Hoa Vụ đá đá Hồ Lợi trên mặt đất.

Ân Phùng không đáp, hỏi lại: "Bây giờ cô có bao nhiêu người?"

Hoa Vụ chỉ vào Phương Lang bên cạnh, còn cười lên một cái.

Ân Phùng: "......"

Một người?

Chỉ bằng một người này, lại dám nói ra lời kiểu như giúp hắn giành lại Nữ Thần Sinh Mệnh?

"Cô biết Nữ Thần Sinh Mệnh có bao nhiêu người không?"

Hoa Vụ đảo mắt một vòng: "Bắt giặc bắt vua trước, chúng ta bắt thủ lĩnh không phải là được rồi sao."

"......"

Ân Phùng không biết nên nói cô nghĩ quá ngây thơ, hay là não không dùng được......

Người cầm đầu Nữ Thần Sinh Mệnh bây giờ chính là Norman.

Ông ta sẽ ở nơi an toàn nhất, làm sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy được.

Cho dù bọn họ có thể trà trộn vào đi nữa, chỉ bằng cái phi thuyền vận chuyển này?

Ha......

"Vậy anh định làm gì bây giờ?"

"Hồ Lợi biết tọa độ một trạm tiếp tế."

Hoa Vụ đá Hồ Lợi ra, ngồi xếp bằng đối diện hắn, "Trên đó có cái gì?"

Ân Phùng không ngờ Hoa Vụ thoáng chốc đã hiểu hắn muốn nói gì, "Trạm tiếp tế kia là cứ điểm bí mật của Nữ Thần Sinh Mệnh, có thể tìm được phi thuyền và vũ khí ở đó."

"Anh muốn đến đó?"

Ân Phùng: "Cô có nơi nào tốt hơn để đi sao?"

Hoa Vụ đúng là chưa nghĩ ra phải đi đâu, kế hoạch của cô chính là giúp Ân Phùng thu phục hải tặc trước, sau đó lại mang theo đại quân hải tặc đánh đến sao Đế Đô.

......

......

Hồ Lợi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, ông ta ôm đầu chồm dậy.

"Tỉnh rồi à."

"......"

Hồ Lợi quay đầu thì đối diện với ánh mắt tươi cười của Hoa Vụ, ông ta tức khắc tối sầm mặt mày.

Vừa rồi Hoa Vụ nói muốn ông ta giúp một việc, kết quả vừa quay đầu đã đánh ông ta bất tỉnh.

Trừ đau đầu ra, trên người không có chỗ nào khác khó chịu......

Cô ta đã làm gì với mình?

"Cô...... Làm gì tôi rồi?"

"Ta có làm gì ông đâu." Hoa Vụ bảo Phương Lang đỡ ông ta đến ngồi xuống cạnh đó, "Có phải ông không ăn gì rồi đói đến ngất đi không, mau ăn một chút gì đi."

Nói xong liền đặt đồ ăn lúc trước đàn em đưa tới ở trước mặt ông ta.

Thậm chí còn tri kỷ cắm ống hút vào sữa, đẩy đến trước mặt ông ta.

"......"

Mấy thứ này......

Đáy lòng Hồ Lợi bắt đầu hốt hoảng, cô ta biết bọn họ bỏ thuốc vào đó?

"Tôi không đói bụng." Hồ Lợi đứng dậy, định rời khỏi đây, "Tôi đi xem bọn họ......"

Hoa Vụ ấn ông ta lại, khẽ thở dài: "Anh Lợi, đừng không nể mặt nha, đây là nguyên liệu nấu ăn rất ngon, người khác muốn ăn cũng không được, ta cố ý để dành cho anh đấy."

"Còn nữa, người anh đói lả, ta rất áy náy. Mấy người đi theo ta, sao ta có thể để mấy người đói bụng."

Hoa Vụ đặt khay trước mặt ông ta, nụ cười trên mặt trong nháy mắt thu lại sạch sẽ, lạnh như băng nói: "Ăn."

Cái gáy bị vũ khí lạnh như băng áp lên, một giọt mồ hôi lạnh trên trán Hồ Lợi chảy xuống.

......

......

Phòng điều khiển.

"Lâu như vậy, sao anh Lợi còn chưa về?"

"Sẽ không ra chuyện gì ngoài ý muốn nhỉ?"

"Hay là đi xem......"

Mấy tên đàn em chờ rất lâu, Hồ Lợi vẫn chưa trở về, bọn họ hơi thấp thỏm, thương lượng một hồi xong, chuẩn bị đi xem.

Bọn họ mới vừa đi đến cửa phòng điều khiển, cửa đã tự động mở.

Hoa Vụ chắp tay sau lưng đi từ bên ngoài vào, "Đều ở đây cả à."

"......"

Cô ta không sao!!

Đàn em nhìn ra phía sau Hoa Vụ, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Hồ Lợi.

Đáy lòng bọn chúng không khỏi thấp thỏm.

Đàn em nào đó ổn định biểu cảm trên mặt, thận trọng hỏi: "Cô, cô chủ, anh Lợi đâu? Vừa nãy không phải anh ấy đi tìm cô sao?"

"Bên ngoài."

Bên ngoài?

Bọn họ lập tức đi qua Hoa Vụ, nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy trên hành lang, Hồ Lợi bị một sợi dây thừng treo lơ lửng trên không, thân thể đung đưa, nhìn không ra sống chết.

"!!!"

"Trò đùa hôm nay, hy vọng về sau sẽ không lặp lại nữa, không thì chẳng có lợi cho ai cả."

Giọng cô gái từ tốn, nghe không ra chút giận dữ nào.

Nhưng khi vào tai bọn họ thì giống như bọc lên một tầng băng, làm bọn họ lạnh đến thấu tim.

Cô ta đã phát hiện......

"Nhớ chưa?"

"......"

Bọn họ nhìn về phía Hồ Lợi một chút.

Mọi người đồng thanh nói: "Nhớ rồi."

Bọn họ đã coi thường người phụ nữ này.

Thật là đáng sợ!

"Cô chủ, bọn tôi có thể thả anh Lợi xuống không?"

"Anh Lợi là một người biết kiểm điểm, tin rằng anh ta sẽ ở trên đó kiểm điểm đàng hoàng." Hoa Vụ dừng một chút, ánh mắt đảo qua bọn họ, cười như không cười nói: "Hay là các cậu muốn kiểm điểm thay anh ta?"

"......"

Hoa Vụ đã nói như vậy, cũng không ai dám đi thả Hồ Lợi xuống.

Quỷ biết cô còn có thể làm ra chuyện gì nữa......

Hồ Lợi bị bắt kiểm điểm hai ngày, thời gian này cũng không ai dám đi ngang qua bên đó.

Mà bọn họ còn phát hiện, Hoa Vụ thả Ân Phùng ra, hình như đã thỏa thuận gì đó với hắn.

Ngày thứ ba, Hồ Lợi mới vừa được thả xuống đã bị Ân Phùng đem đi.

Mọi người nào dám có tâm tư khác, vùi đầu làm việc.

......

......

Trạm tiếp tế Loan Nguyệt.

Nhìn từ xa, tổng thể hình bán nguyệt, nhìn qua trông tả tơi, như đống rác trôi nổi trong không gian.

Nhưng một trạm tiếp tế giống đống rác như vậy, phi thuyền lui tới lại không ít.

"Trọc gia, Hồ Lợi tới."

"Lão tới làm gì?" Người đàn ông bị gọi là Trọc gia có kiểu tóc Địa Trung Hải*, "Không phải lão đi bắt Ân Phùng sao?"

*Kiểu tóc Địa Trung Hải: hói 

"Hay là Ân Phùng chạy tới đây? Trọc gia, không phải thủ lĩnh Norman đã nói, nếu bắt được Ân Phùng, sẽ có trọng thưởng sao. Đến lúc đó ngài cũng không cần canh giữ ở nơi quỷ quái này......"

Trọc gia cau cái mày không có mấy sợi lông mày, chỉ cảm thấy chuyện không đơn giản, "Chỉ có một mình lão à?"

"Còn dẫn theo hai người."

"Ai?"

"Không quen, chắc là đàn em."

"Dẫn bọn họ đến đây đi."

"Vâng."

Trọc gia rất nhanh đã thấy Hồ Lợi, cũng thấy cô gái và người đàn ông đi sau ông ta.

Diện mạo cô gái rất xinh đẹp mặc một chiếc áo khoác bò khoác ngoài áo thun màu trắng, hai tay đút trong túi áo khoác, đi theo sau Hồ Lợi, rảo bước trong sân vắng, giống như dạo vườn hoa sau nhà mình.

"Anh Hồ, đã lâu không gặp." Trọc gia cười lớn tiến lên ôm Hồ Lợi một cái, "Người đẹp này là niềm vui mới của anh Hồ sao? May mắn thật đó nha!"

Hồ Lợi không nói phải, cũng không nói không phải, hàn huyên vài câu với Trọc gia, sau đó vào vấn đề chính.

"Lần này tìm chú em là có chút việc muốn chú hỗ trợ, phi thuyền của anh hỏng rồi, muốn tới chỗ này của chú để đổi một chiếc khác."

"Trời, chuyện có gì đâu."

"Chú biết đấy, anh đang đi bắt Ân Phùng...... Đổi cho anh một chiếc trong danh sách nữ thần."

Sắc mặt Trọc gia bỗng chốc thay đổi, "Ông anh, cái này......"

____

—— Ngắm hoa trong sương ——

Các tiểu khả ái nhớ bỏ phiếu tháng nha ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play