Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.
====
Khóe miệng Ân Phùng giật giật.
Hắn nhớ tới cảnh truyền giáo từng thấy trước đây.
Giống y hệt cô bây giờ.
Hẳn là cô có biết gì đó về hắn, biết hắn là ai......
Không biết Ân Phùng đang suy nghĩ gì, đột nhiên gật đầu: "Được, nhưng có điều kiện. Tôi muốn Hồ Lợi chết, cô đi giết gã, tôi sẽ cân nhắc gia nhập đội của cô."
"Hả......" Hoa Vụ tròn mắt, "Hoãn lại chút được không?"
Ân Phùng tỏ vẻ không được: "Tôi muốn bây giờ."
"Nhưng tôi không biết lái phi thuyền." Hoa Vụ khó xử, thương lượng với hắn: "Không thì chờ tôi bắt...... Tìm được nhóm người tiếp theo, rồi đưa Hồ Lợi cho anh nhé?"
"???"
Vừa nãy cô định nói 'bắt' phải không?
"Tôi biết lái."
Hoa Vụ không do dự một giây, vỗ đùi nói, "Được, tôi sẽ đi bắt tới đây cho anh ngay, làm anh vui lòng."
Cái này có gì mà phải do dự?
Một BOSS cấp A sao có thể sánh với BOSS cấp SSS, người biết suy nghĩ nhất định là chọn SSS!
Biểu cảm của Ân Phùng cứng lại.
"Anh chờ chút."
Hoa Vụ nói xong, đứng dậy đi ngay ra ngoài.
Phương Lang nhìn Ân Phùng, lại nhìn Hoa Vụ đang đi ra ngoài, nhanh chóng nhấc chân đuổi theo.
"Cô...... Cô thật sự muốn giết Hồ Lợi?"
Hoa Vụ chớp mắt: "Sao? Cậu đau lòng hả? Ở chung mấy ngày, cậu còn phát triển tình cảm nữa à?"
Nhóm người Hồ Lợi này chẳng qua là có chung mục đích với cô, lại tạm thời kiêng kị cô, cho nên mới dứt khoát nhún nhường lấy lùi làm tiến.
Chờ bọn họ tìm được cơ hội, bọn họ chắc chắn sẽ phản kích.
Công chúa của đế quốc không có thuộc hạ có thể dùng, chỉ có thể dùng tạm.
"......"
Anh ta đau lòng cái gì chứ!
Lúc trước đám Hồ Lợi kia còn định giết anh ta đấy!!
"Nhỡ anh ta lừa gạt cô thì làm sao bây giờ? Nếu anh ta không biết lái phi thuyền, chúng ta coi như chấm hết."
Lang thang giữa ngân hà, hơi không may một chút, bọn họ sẽ chết dần mòn trên phi thuyền.
Phương Lang còn chưa muốn chết.
Hoa Vụ: "......"
Hoa Vụ cảm thấy không đến mức, thân là ứng cử viên đại BOSS tương lai, sao có thể đến cả kỹ năng cơ bản như lái phi thuyền cũng không biết chứ?
Hơn nữa trước đó Hồ Lợi từng nói, hắn tự lái một chiếc phi thuyền chạy trốn.
......
......
Hoa Vụ và Phương Lang còn chưa nói xong, một tên đàn em dưới trướng Hồ Lợi đã cầm hộp sữa bò và chút đồ ăn tươi đi tới.
Người dưới tầng đáy chỉ có thể uống thuốc dinh dưỡng loại kém để duy trì mạng sống.
Nhưng những người trong tay có chút quyền hành, lại có thể kiếm lợi cho mình, được ăn đồ tươi mới.
Đương nhiên, nếu để bổ sung năng lượng, vẫn là thuốc dinh dưỡng chất lượng cao tốt hơn.
Có điều đồ ăn tươi tượng trưng cho thân phận địa vị, giống như được ăn như vậy thì là hơn người vậy.
Tên đàn em cúi đầu khom lưng: "Tìm được một ít đồ ăn trên phi thuyền, anh Lợi bảo bọn em đưa tới."
Hoa Vụ liếc qua khay, lại nhìn gã ta.
Gã tươi cười nịnh nọt, không nhìn ra vấn đề gì.
Hoa Vụ bảo Phương Lang nhận, hỏi tên đàn em: "Hồ Lợi đâu?"
"Ở khoang điều khiển."
"Cậu đi gọi anh ta tới đây, nói là ta có việc tìm anh ta."
"...... Vâng." Tên đó đồng ý, "Em đi gọi anh Lợi tới ngay."
"Đi đi."
Đàn em nhanh chóng rời đi, sau khi rẽ qua khúc ngoặt, lập tức dựa vào ven tường, lén nhìn về phía bên kia.
"Cái này thơm quá......" Phương Lang ngửi được mùi thơm của đồ ăn, thèm nhỏ dãi.
"Chưa từng ăn sao?"
"...... Chưa."
Phương Lang sinh ra ở hành tinh hoang, tuy rằng công việc là lính gác, nhưng sống cũng không được tốt lắm.
Những thứ có thể ăn mỗi ngày đều là thuốc dinh dưỡng.
Anh ta thi thoảng lại thấy vài quản lý cấp cao lén ăn một hai thứ đồ ăn tươi mới......
Hoa Vụ thương cảm mà liếc anh ta, cũng cho anh ta một chút hi vọng, "Chỉ cần cậu trung thành, về sau bảo đảm sẽ có thịt cá cho cậu ăn."
"......"
"Cậu mang vào trước đi." Hoa Vụ liếc mắt về một hướng nào đó, nói: "Đừng có ăn, đói bụng thì uống thuốc dinh dưỡng."
Phương Lang nuốt nuốt nước miếng, tuy rằng rất thèm, nhưng vẫn gật đầu, "Ừ."
Đồ bọn họ ăn trong khoảng thời gian này đều là do cậu ta bảo quản, trước nay không qua tay đám người Hồ Lợi.
Phương Lang biết Hoa Vụ không tin tưởng bọn Hồ Lợi, cho nên không ăn mấy thứ này cũng dễ hiểu.
Nghĩ lại, cô không tin bọn Hồ Lợi, lại tin tưởng mình......
......
......
Khoang điều khiển.
Tên đàn em chạy về gặp Hồ Lợi: "Anh Lợi, cô ta bảo anh đến tìm cô ta."
Hồ Lợi nhíu mày: "Có chuyện gì?"
"Không biết......"
"Đưa đồ qua chưa?"
"Rồi ạ."
"Ăn không?"
"Không biết...... Nhưng chắc là sẽ ăn chứ, mấy thứ kia thơm biết bao." Tên đàn em nói: "Hơn nữa trước đó mọi người đều chưa ăn gì, bọn họ chắc chắn sẽ đói."
Không tận mắt nhìn thấy bọn họ ăn, Hồ Lợi cũng không yên lòng.
"Cô ta có phát hiện ra gì không? Có hành động khác thường không?"
"...... Giống bình thường, không có gì khác lạ."
Hồ Lợi cố ý đợi một lúc rồi mới đi tìm Hoa Vụ.
Lúc gã ta đến, thấy Hoa Vụ đứng ở bên ngoài, đáy lòng hơi hốt hoảng, không ăn sao?
Hồ Lợi bình tĩnh lại, bước qua, "Cô tìm tôi à?"
Hoa Vụ gật đầu, mỉm cười hỏi: "Anh có thể giúp ta một việc không?"
Hồ Lợi: "......"
Hồ Lợi có một loại cảm giác sởn tóc gáy, suýt chút nữa gã ta đã xoay người chạy.
"Gì...... Việc gì?"
"Việc nhỏ." Hoa Vụ cười khanh khách nói.
......
......
Phòng nghỉ.
Ân Phùng nhìn Hồ Lợi bị ném ở trước mặt mình, hơi không kiểm soát được biểu cảm.
Cô bắt tới thật......
Hồ Lợi lúc này đã ngất xỉu, có lẽ sẽ không tỉnh lại trong thời gian ngắn.
Hoa Vụ đổi cách cột dây thừng trên tay Ân Phùng, để hắn có thể cầm được vũ khí, "Anh ta là của anh."
Ân Phùng: "......"
Cô và Hồ Lợi thật sự không phải đồng bọn?
Ân Phùng kiểm tra vũ khí trong tay, bị khóa, chỉ có thể bắn một phát súng.
Cô còn rất cẩn thận.
"Cô thật sự để tôi giết nó?"
"Đương nhiên, anh vui là được." Hoa Vụ lắc lư qua lại như con lật đật, "Dù sao bọn họ cũng không phải người tốt lành gì, cũng coi như là vì dân trừ hại, tuyên dương chính nghĩa."
"......"
"Tôi thích tuyên dương chính nghĩa lắm."
"......"
Ân Phùng nhắm vũ khí trong tay vào đầu Hồ Lợi, chỉ cần dùng sức một chút thì đầu gã ta sẽ nở hoa.
Nửa phút sau, Ân Phùng cất vũ khí, nhìn về phía Hoa Vụ: "Cô nói, cô muốn giúp tôi quay lại Nữ Thần Sinh Mệnh?"
Hoa Vụ trịnh trọng gật đầu: "Có tôi trợ giúp, anh có thể trở thành vua hải tặc vĩ đại, làm cho Nữ Thần Sinh Mệnh bừng lên sức sống mới."
Ân Phùng: "......" Khoác lác giỏi thật.
Ân Phùng: "Mục đích của cô là gì?"
Vô duyên vô cớ, sao cô lại muốn giúp mình?
Nếu cô không phải người của Norman, vậy cô muốn thứ gì ở hắn?
"Tôi muốn lấy lại vương vị của tôi chứ sao."
"......"
Sao hắn lại định tin tưởng một đứa thần kinh chứ.
Nhưng cho dù cô có mục đích gì......
Ân Phùng: "Cho nên, chỉ cần tôi đồng ý thì cô sẽ thả tôi ra?"
Quan trọng nhất hiện giờ chính là lấy được tự do.
"Đương nhiên, chỉ cần anh đồng ý, chúng ta chính là cộng sự, là người một nhà."
"Được, tôi đồng ý."
Hoa Vụ liếc hắn một cái đầy sâu xa, cười nói: "Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."