Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.

====

Dưới sự sắp xếp của Hoa · đạo diễn · Vụ, đám người này diễn một vở kịch với bên hành tinh hoang, Hoa Vụ còn cố ý bảo bọn họ nhất định phải hô lên bốn chữ 'Nữ Thần Sinh Mệnh' này, làm lực chú ý của phía hành tinh hoang đặt lên người đám hải tặc vũ trụ.

Nữ Thần Sinh Mệnh nào ngờ được, có một ngày sẽ bị người khác ké fame như vậy......

Sau khi trình diễn xong, đám người thuyền trưởng được giao cho Hồ Lợi xử lý.

Cô không nói xử lý thế nào, chỉ nói là tùy ý ông ta.

Lời này với 'kéo ra ngoài chém' có gì khác nhau?

Trong đầu ông ta tự dưng lóe lên cuộc đối thoại lúc trước của cô với thuyền trưởng .

—— Cô có giết chúng tôi không?

—— Ta là người tốt, ta sẽ không.

A?

Người tốt?

Tốt ghê.

Không tự ra tay thì là người tốt?

Vậy thì cả đám đầu sỏ hải tặc đều có thể nói mình là người tốt, dù sao bọn họ cũng không tự tay đánh cướp mà.

Hồ Lợi sai người kéo những người đó đi.

Một người trong đó thấy Hoa Vụ đi ra ngoài, lập tức lướt đến cạnh Hồ Lợi: "Anh Lợi, chúng ta có nên cướp thuyền không? Bây giờ Ân Phùng cũng ở trên thuyền, ả ta lại không biết lái phi thuyền......"

Cho nên tình hình bây giờ có lợi với bọn họ.

Hồ Lợi liếc cậu ta một cái, hỏi ra một vấn đề mấu chốt: "Mày đánh thắng được ả không?"

"Chúng ta có thể tìm cơ hội rồi làm thế này rồi lại thế này......" Đàn em đưa ra kiến nghị cho Hồ Lợi.

Đối đầu trực diện đánh không lại, không thể vòng vèo một chút sao?

......

......

Ân Phùng bị nhốt ở một nơi giống phòng nghỉ, Phương Lang ở đây trông coi hắn.

Phương Lang đứng ngồi không yên, đi qua đi lại không ngừng, không để mắt đến hắn.

Ân Phùng thử cởi dây thừng trên tay.

Nhưng đối phương trói rất có kinh nghiệm, hắn càng giãy giụa, dây thừng càng chặt.

Trừ khi có đồ vật sắc nhọn cắt ra......

Loảng xoảng ——

Tiếng động bất ngờ dọa Phương Lang nhảy dựng, cậu ta quay đầu nhìn về phía Ân Phùng, "Anh anh anh...... Anh đừng lộn xộn nhá!! Ở yên đó!"

Lời này của Phương Lang không hề có chút khí thế nào.

Người này với đám người kia không giống nhau.

Có lẽ là một lỗ hổng hắn có thể lợi dụng được......

Ân Phùng ưm ưm hai tiếng, ý bảo mình có chuyện muốn nói.

Phương Lang dựa vào chân tường, cảnh giác nói: "Anh đừng uổng phí sức lực, tôi sẽ không cởi trói cho anh, anh mà chạy, tôi sẽ phải đền mạng, tôi đền không nổi đâu."

Ân Phùng: "......"

Ân Phùng lại ưm ưm hai tiếng.

Phương Lang nhìn hắn, không hiểu ý Ân Phùng lắm.

Nhưng Ân Phùng vẫn cứ tạo tiếng động, Phương Lang cũng không bình tĩnh được, cậu ta cố phân tích ý của Ân Phùng.

Một hồi lâu, cậu ta ngập ngừng đoán: "Anh...... Muốn đi WC?"

"......" Ân Phùng gật đầu thật mạnh.

Phương Lang nghe xong, vẻ mặt như đã có phương án giải quyết, nhẹ nhõm thở dài một hơi, "Không sao, anh có thể tè ra quần."

"......"

Ân Phùng đen mặt.

E rằng đây là một thằng đần.

Nhưng vào lúc này, cửa kim loại được mở ra.

Phương Lang lập tức đứng dậy, "Cô cuối cùng cũng tới rồi."

"Anh ta không làm gì chứ?" Hoa Vụ ngó bên trong một cái.

Ân Phùng ngồi dưới đất, tay chân bị trói, vài sợi tóc dán lên mặt, phác họa ra khuôn mặt đẹp trai kia.

Tuổi của Ân Phùng cũng không tính là lớn, ở giữa thiếu niên với đàn ông.

Vừa có sự già dặn của người trưởng thành, cũng có sự bồng bột và hoang dại của người trẻ tuổi.

Đôi mắt dưới mái tóc rối lộ ra chút sắc xanh lam, giống như biển sâu, bên dưới mặt nước phẳng lặng là sóng ngầm mãnh liệt.

Phương Lang nói thẳng không kiêng dè: "Anh ta mắc tè."

Ân Phùng: "......"

Hoa Vụ: "......"

Hoa Vụ tiến lên xé băng keo dán trên miệng Ân Phùng xuống, "Ân Phùng?"

Băng keo dán miệng rất chắc, Ân Phùng cảm giác da mình đau rát, hắn thử cử động.

Tuy rằng hoàn cảnh của Ân Phùng không tốt lắm, nhưng hắn cũng không quá căng thẳng hay lo lắng.

Hắn nhìn chằm chằm Hoa Vụ vài giây, "Cô là 'gà' của Norman?"

Hắn chưa từng gặp người phụ nữ này ở Nữ Thần Sinh Mệnh.

Hoa Vụ: "???"

Cái gì mà 'gà' của Norman?

Cô đường đường là nữ chính...... Được rồi, thế giới này cô không phải nữ chính.

Nhưng cho dù như vậy, cô cũng là một trong các nữ chính, sao có thể trở thành 'gà' của con chó con mèo nào đó được!

Hoa Vụ nghiêm túc uốn nắn hắn: "Hãy gọi ta là nữ vương."

"......"

Đầu óc có vấn đề?

Đầu óc của Norman vốn dĩ đã có vấn đề, đàn bà của hắn có điên cũng bình thường.

Ân Phùng cười khẩy nói: "Tự nó không dám ra mặt, trốn ở sau lưng phụ nữ ngồi mát ăn bát vàng, Nữ Thần Sinh Mệnh ở trong tay nó, không lâu nữa chắc sẽ diệt vong."

"Đúng thật." Hoa Vụ gật đầu.

Gật xong, cô lại cảm thấy không đúng, "Ta không quen biết Norman gì đó."

Ân Phùng: "......"

Hoa Vụ ngồi xổm trước mặt hắn, "Chính thức giới thiệu một chút, ta tên Niên Ỷ, công chúa điện hạ của đế quốc."

Khóe miệng Ân Phùng giật giât, dùng ánh mắt 'cô tưởng tôi bị đần à' nhìn cô.

Ai không biết công chúa điện hạ của đế quốc đã chết.

Giả mạo ai không hay, giả mạo công chúa?

Phía sau Phương Lang cũng có biểu cảm y chang, hiển nhiên cũng không tin Hoa Vụ là công chúa của đế quốc.

Ân Phùng nhắm mắt lại, không muốn phí lời với Hoa Vụ: "Bảo Norman tới gặp tôi."

Hoa Vụ ừm một tiếng: "Anh rất muốn gặp hắn?"

"Tôi muốn gặp nó hay không,  quan trọng sao?" Bây giờ hắn bị bắt, bọn họ không giết hắn ngay, còn không phải là muốn mang hắn đi gặp Norman sao.

"Quan trọng chứ, anh thật sự muốn gặp, ta có thể đưa anh về." Hoa Vụ nói: "Đến lúc đó giam Norman gì gì đó vào lồng sắt, anh muốn gặp như thế nào thì gặp như thế ấy."

Ân Phùng: "???"

Hắn lại mở mắt ra lần nữa, nhìn về phía thiếu nữ ngồi xổm trước mặt mình .

Thiếu nữ nhấp môi cười, vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng.

Giây tiếp theo, giọng nói của cô đột nhiên trở nên thâm trầm, kéo dài âm điệu, giống như đang đọc lời thoại lố lăng trên sân khấu kịch: "Chàng trai, cậu muốn lấy lại mọi thứ thuộc về cậu không?"

Ân Phùng đối diện với ánh mắt chân thành của cô, trong khoảnh khắc, thế mà hắn lại cảm thấy những gì cô nói là nghiêm túc.

Nhưng......

Sao có thể!

Không chừng lại là tên Norman đần độn giở trò gì đó, muốn đùa bỡn hắn.

Ân Phùng cười khẩy một tiếng, đuôi lông mày lẫn khóe mắt đều đầy vẻ châm chọc.

"Anh cười cái gì?"

"Norman vẫn không có não như vậy."

"Ừ, đúng là không có não." Tuy rằng không biết Norman là ai, nhưng Hoa Vụ gật đầu tán thành vô điều kiện.

Dù sao cũng không phải mắng cô.

"???" Ân Phùng hơi chau mày, cảm thấy nghi ngờ: "Cô thật sự không phải do Norman phái tới?"

"Ta đường đường là công chúa của đế quốc, sao lại để cho một kẻ không đứng đắn chỉ huy?" Hoa Vụ cười nhạt một tiếng, cực kỳ khinh thường.

"......" Đầu óc từng bị Trùng tộc gặm rồi sao?

Ân Phùng cảm thấy Hoa Vụ có bệnh, nhưng hắn vẫn thuận theo hỏi: "Vậy vì sao cô lại ở cùng bọn Hồ Lợi?"

Hoa Vụ: "Ồ, lúc trước ta gặp bọn họ, liền mời bọn họ gia nhập đội, bọn họ rất vui mừng, cũng rất vinh hạnh được phục vụ ta."

Phương Lang: "???"

Cái đó của cô mà là mời sao?

Ân Phùng nhận thấy sự sợ hãi cùng một tia bi phẫn trên mặt Phương Lang, kia không phải là dáng vẻ mà một cấp dưới bình thường nên có.

Ân Phùng cẩn thận nhớ lại chuyện lúc trước.

Hồ Lợi đối với cô cũng không có bao nhiêu tôn trọng, mà kiêng kị nhiều hơn......

Kiêng kị......

Hồ Lợi kiêng kị cô cái gì?

Hoa Vụ mặc kệ Ân Phùng suy nghĩ gì, tiếp tục nhiệm vụ mời chào của mình:

"Ngươi mất đi thứ gì hôm nay, sau này sẽ trở lại trong tay ngươi, gia nhập đội của ta, ngươi có thể có được những gì ngươi muốn, cơ hội chỉ đến một lần thôi nha anh bạn."

"......"

Thần kinh.

Nhất thời Ân Phùng cũng không phân biệt được rốt cuộc cô có phải người của Norman hay không.

"Cô muốn tôi gia nhập đội của cô?"

Hoa Vụ liên tục gật đầu, giọng điệu phấn khởi: "Chúng ta bắt tay nhau, ngày làm bá chủ vũ trụ không còn xa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play