Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.

Beta by DMP.

====

Ân Phùng đánh nhau với đám người Hồ Lợi cũng không dám sử dụng vũ khí, chỉ có thể đánh bằng tay không.

Có lẽ Ân Phùng bị thương còn chưa khỏi, tốc độ và thể lực đều không bằng đám người Hồ Lợi, rất nhanh đã bị yếu thế.

...

"Mấy người có nghe thấy tiếng động gì không?" Đội tuần tra nói chuyện sau một đống hàng hóa.

"Hình như có tiếng gì đó..."

"Qua bên đó coi thử."

Bọn họ đi ra khỏi đống hàng hóa, nhưng trên hành lang trống rỗng, không có bất cứ thứ gì.

Ngay dưới kệ để hàng bên cạnh họ, Hoa Vụ đang nằm rạp trên mặt đất.

Hồ Lợi giữ lấy Ân Phùng, nằm bên cạnh Hoa Vụ.

"Lạ thật... Nghe nhầm à?"

"Chắc không có gì đâu, đi thôi, qua bên kia xem."

Tiếng bước chân dần dần đi xa.

Hoa Vụ chui ra, xác định không có ai, vẫy tay để cho đám Hồ Lợi đi ra.

Ân Phùng cũng bị kéo ra ngoài, ánh mắt hắn rơi vào trên người Hoa Vụ, không biết người này có lai lịch gì, vì sao đám người Hồ Lợi lại nghe theo sự chỉ huy của cô...

Trước kia hắn chưa từng gặp người này ở Nữ Thần Sinh Mệnh...

"Giữ cho kĩ." Hoa Vụ dặn Hồ Lợi: "Đừng để anh ta chạy."

Hồ Lợi: "..."

Ân Phùng: "..."

...

Nửa tiếng sau.

Đám người Hoa Vụ thành công lên khoang hàng, cũng tìm được một vị trí an toàn để trốn.

Không biết Hoa Vụ tìm được dây thừng và keo dán miệng ở đâu, đưa cho Hồ Lợi trói Ân Phùng lại trước.

Bây giờ bọn họ đang chuẩn bị chạy trốn, nếu Ân Phùng náo loạn thì rất phiền toái.

Hoa Vụ nhìn đại bảo bối của cô, vẻ mặt đau lòng: "Tạm thời để anh chịu thiệt một chút."

Ân Phùng: "..."

Ân Phùng vô cảm ngồi trên mặt đất, tay chân bị trói cùng một chỗ, hắn chỉ có thể khom lưng, cằm đè lên đầu gối, trông hơi ấm ức.

Ân Phùng cũng không giãy giụa, dường như đã cam chịu số phận.

Khoang chứa hàng hóa nhanh chóng được lấp đầy, bắt đầu đóng khoang.

Trong lúc chờ đợi, Phương Lang và Hồ Lợi đều rất lo lắng, sợ bị người ta phát hiện.

Hoa Vụ lại rất nhàn nhã, hoàn toàn nhìn không ra chút lo lắng nào.

Khiến cho Phương Lang và Hồ Lợi liên tiếp nhìn cô như thể cô là một con quái vật.

Có lẽ là vận khí tốt, đến tận khi phi thuyền cất cánh, cũng không có ai phát hiện trong khoang hàng có thêm mấy vị khách không mời.

Phi thuyền xuất phát được một lúc, trái tim mọi người cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

"Vậy tiếp theo làm sao bây giờ?"

"Tìm cơ hội cướp thuyền." Hoa Vụ tựa vào hòm đồ bên cạnh, nói nhẹ bẫng.

Hồ Lợi: "..."

"Chúng ta theo bọn họ đến đích đến rồi im lặng chuồn xuống không được hay sao, sao phải cướp thuyền?"

Hoa Vụ bất ngờ: "Các người không phải hải tặc à? Hải tặc mà không cướp thuyền, có phù hợp với thân phận của các người không hả?"

Hồ Lợi: "..."

Họ chỉ cảm thấy không cần phải gây rắc rối.

Có thể mở xưởng trên hành tinh hoang, chắc chắn là có thế lực.

Bọn họ cướp đi một chiếc thuyền đầy hàng hóa của người ta, sao người ta lương thiện cho được.

Bây giờ bọn họ ít người, đánh nhau rất thiệt thòi.

...

Đế Đô Tinh.

Liễu Ti Niểu ra khỏi phòng họp, mở thiết bị liên lạc cá nhân xem tin tức.

Xem hết tất cả cũng không thấy tin cô ta muốn xem.

Đoạn thời gian trước cô ta nhận được tin, lúc Niên Ỷ bị dẫn ra ngoài, phi thuyền rơi, người cũng mất tích.

Đối phương nói cho cô ta biết, rất có thể là bị người Kiến Xanh tập kích, chết rồi.

Nhưng Liễu Ti Niểu không thấy được chứng cứ xác đáng, đáy lòng cô ta không quá yên tâm.

Bây giờ tất cả mọi người đều biết rằng công chúa điện hạ Niên Ỷ đã qua đời, nếu lại đột nhiên xuất hiện sẽ phá hư tất cả kế hoạch của cô ta.

Liễu Ti Niểu đi đến chỗ tối, xác định xung quanh không có người, gọi một số trong danh bạ.

Đối phương nhận máy, Liễu Ti Niểu lập tức lên tiếng: "Vẫn chưa có tin tức?"

"Không phải lúc trước đã nói với cô rồi à, ở hiện trường chỉ có dấu vết của người Kiến Xanh, cho dù lúc phi thuyền rơi xuống cô ta không chết, thì cô ta cũng không có khả năng sống sót sau khi bị người Kiến Xanh vây công."

"Các người không tìm được bất cứ thứ gì có liên quan đến cô ta ở hiện trường, rất có thể cô ta vẫn còn sống."

"..."

Đối phương trầm mặc, chắc là bị sự cố chấp của Liễu Ti Niểu làm cho bực mình.

"Cô yên tâm, cho dù cô ta còn sống cũng không thể mọc cánh bay ra ngoài."

Liễu Ti Niểu nghe ra đối phương nói cho có lệ, truy hỏi: "Anh phái người điều tra bên phía nhà máy chưa? Liệu cô ta có về đó không?"

"Nơi phi thuyền rơi xuống và nhà máy cách nhau rất xa, cô ta căn bản không có khả năng tự đi về."

Đối phương vẫn một mực nói người đã chết rồi.

Nhưng Liễu Ti Niểu lo lắng, để đối phương kiểm tra lại nhà máy.

Liễu Ti Niểu cúp máy, chậm rãi thở dài.

Lúc trước cô ta hẳn là nên (giết luôn)...

Nhưng cô ta muốn Niên Ỷ phải chịu một chút đau khổ.

Bây giờ hối hận cũng không kịp.

"Liễu tiểu thư, quốc vương cho mời."

Liễu Ti Niểu điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt: "Biết rồi, đi liền đây."

...

Trên phi thuyền vận chuyển.

Hoa Vụ đạp lên đống bừa bộn trên mặt đất đi vào.

Trong phòng, tất cả mọi người trên phi thuyền đều bị trói ở đây, không ít người bị thương.

Một người đàn ông trong số đó có vẻ là thuyền trưởng nửa quỳ trên mặt đất, bị người ta ấn bả vai.

Nhưng ông ta vẫn cố gắng ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua đám người Hoa Vụ và Hồ Lợi, hung ác nói: "Các... Các người là ai? Có biết con thuyền này là của ai không?"

Hoa Vụ ngồi xuống ghế, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng a một tiếng: "Nữ Thần Sinh Mệnh bọn ta cướp thuyền có khi nào quan tâm đây là thuyền của ai chứ hả, cướp thuyền của ông đó là coi trọng ông."

Thuyền trưởng: "!!!"

Hồ Lợi: "???"

Cô là người của Nữ Thần Sinh Mệnh lúc nào?

Sao cô dám nói chuyện bừa bãi như thế!!!

"Các... Các người là hải tặc." Thuyền trưởng nghe thấy bốn chữ Nữ Thần Sinh Mệnh liền hoảng hốt.

Đương nhiên hải tặc đáng sợ hơn thương nhân lòng dạ hiểm độc nhiều.

Sự cứng rắn vừa rồi của thuyền trưởng đã bay mất.

Hải tặc...

Hải tặc không có tình người đâu.

Không biết bọn họ sẽ phải chịu đựng những loại tra tấn nào.

Hoa Vụ: "Bây giờ cần ông giúp một việc nhỏ, không biết ngài đây có nguyện ý không?"

Thiếu nữ nói cực kỳ lịch sự, trên mặt còn mang theo ý cười nhẹ nhàng.

Nhưng ý cười kia không chạm tới đáy mắt, lạnh như băng làm người ta sợ hãi.

"Việc... Việc nhỏ gì?"

"Liên lạc với phía nhà máy, nói rằng thuyền các người bị tấn công, sau đó tắt tất cả các hệ thống theo dõi, ẩn dấu vết, làm cho bọn họ nghĩ rằng con tàu đã bị rơi."

Thuyền trưởng: "Cô có giết chúng tôi không?"

Hoa Vụ đặt tay lên ngực, chân thành nói: "Ta là người tốt, ta sẽ không."

Thuyền trưởng liếc nhìn những người xung quanh, tất cả đều đứng, chỉ có cô ta ngồi, cô ta hẳn là người dẫn đầu.

Chỉ là tuổi của cô ta... Trông thật nhỏ.

Sao có thể trở thành thủ lĩnh hải tặc?

Mặc dù thuyền trưởng không phải rất muốn làm, nhưng mà ông ta không có lựa chọn khác.

Hoa Vụ lựa ra mấy tên xui xẻo, đưa đến phòng điều khiển, cũng để cho đám người Hồ Lợi tự hóa trang một chút.

Hồ Lợi nghe xong phân cảnh Hoa Vụ sắp xếp, không nhịn được phải lên tiếng: "Cô dùng tên tuổi Nữ Thần Sinh Mệnh như vậy không ổn đâu?"

Hoa Vụ nhướng mày: "Mấy người không phải là người của Nữ Thần Sinh Mệnh sao?"

"...Phải."

"Con thuyền này có phải do mấy người cướp không?"

Khóe miệng Hồ Lợi co giật, cắn răng phun ra một chữ: "Phải."

"Vậy ông nói ta lấy danh nghĩa Nữ Thần Sinh Mệnh là sao?" Hoa Vụ cười nhẹ nhàng: "Đây không phải là sự thật à?"

"..."

____

— Ngắm hoa trong sương —

Bỏ phiếu hàng tháng nha các bảo bối ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play