Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
Beta by DMP.

====

"Nhanh..."

"Đừng đánh nhau với chúng nó."

Tiếng gầm giận dữ bị tiếng mưa cọ rửa, khi gần khi xa.

Người Kiến Xanh theo sát phía sau.

"Á--"

Người chạy sau cùng bị một người Kiến Xanh bắt trúng, tốc độ của người nọ vừa chậm lại, người Kiến Xanh phía sau ngay lập tức xông lên.

Thịch thịch thịch —

Nửa người lão Lưu bị người Kiến Xanh bao phủ, vũ khí trong tay không hề có lực sát thương.

"Lão Lưu!!"

"Đừng qua đây, mau chạy đi!!"

Một đám người bị người Kiến Xanh đuổi theo, đón gió mưa chạy gần nửa giờ, cuối cùng cũng cắt đuôi được người Kiến Xanh.

"Hộc hộc hộc..."

"Lão Lưu..."

"Mẹ nó, khi không mày giết nó làm cái gì!" Người nói chuyện đá vào người thanh niên bên cạnh.

"Em... Em chỉ muốn xem người đàn ông đó chết như thế nào." Thanh niên cũng cảm thấy mình rất oan: "Chúng ta tìm lâu như vậy cũng không tìm được tung tích của Ân Phùng, không phải em sốt ruột quá sao, nhất thời cũng không nghĩ được nhiều."

"Mày thiếu não thì có!"

Ai mà không biết đa số Trùng tộc đều hành động theo bầy đàn chứ.

Gặp một con thì chứng minh bốn phía sẽ có vô số con.

Giết một con thì khác gì khiêu khích cả đàn đâu.

Vào lúc bọn họ đang cãi nhau ầm ĩ, đột nhiên có người nói: "Hai người họ... Là ai vậy?"

Lúc này mưa đã nhỏ đi không ít.

Hai người đang hơi khom lưng, di chuyển về phía sau một gốc cây Cự Hoàng.

Bị người khác phát hiện, Hoa Vụ đang hoa mắt chóng mặt lập tức đứng thẳng người, nặn ra nụ cười mỉm, giơ tay lên say hi.

"Hi, chào mọi người nha."

"..."

"..."

Chào bọn họ làm gì?

Người đối diện lập tức giơ vũ khí lên, giận dữ mắng: "Đệt! Tụi bay là ai?!"

Tại sao lại ở trong đội ngũ của bọn họ!

"Gặp nhau là duyên." Hoa Vụ trấn định nói: "Vừa rồi chúng ta còn cùng nhau trải qua thời gian sinh tử... Ây ây ây người anh em, đừng có như thế, anh xem bọn tôi tay trói gà không chặt, đừng căng thẳng như vậy chứ."

Hoa Vụ giơ tay lên, bày tỏ bản thân vô hại.

Hai chân Phương Lang phát run, run rẩy đứng bên cạnh Hoa Vụ, sắc mặt trắng bệch, đối phương mà hét thêm tiếng nữa có khi cậu ta cũng quỳ xuống đất luôn.

Người đàn ông nhìn có vẻ là thủ lĩnh ở đối diện ấn đồng bọn đang nóng nảy xuống, quan sát Hoa Vụ từ trên xuống dưới: "Hai người trà trộn vào từ khi nào?"

Hai người này nhìn qua rất chật vật, cũng không có vũ khí hạng nặng cỡ lớn.

"Câu này của người anh em không đúng rồi, chúng ta chỉ chạy trốn chung đường thôi. Mà nói đúng ra thì nếu không phải các anh đánh chết tên Kiến Xanh kia thì bọn tôi cũng không phải chạy trối chết."

"..."

Gì nữa? Còn đổ lỗi cho bọn họ là sao?

Hoa Vụ lại nói: "Nhưng mà mọi người yên tâm, tôi là người rộng lượng, ở bên ngoài mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau, tôi sẽ không tính toán chút chuyện nhỏ này."

"..."

Câu này nói ra giống như bọn họ phải cảm ơn cô vậy.

Thủ lĩnh nhìn trang phục của hai người này cũng không nghĩ được bọn họ có thân phận gì, cẩn thận hỏi một câu: "Các người là ai?"

Hoa Vụ thở dài: "Người gặp nạn đáng thương."

"Phi thuyền lúc trước là của các người hả?"

"Đúng vậy."

"..."

...

"Anh Lợi, em thấy lai lịch hai người này không rõ ràng, hay là... Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện."

"Nhìn bộ dạng của bọn họ, trên người nam không có mấy lạng thịt, nữ nhìn cũng yếu đuối, chắc không mang bao nhiêu vũ khí bên người đâu, cứ giết chết là được."

"Ai biết họ là ai, vẫn nên giết cho chắc đi."

"Tao đồng ý."

"Tao cũng đồng ý."

Bây giờ bọn họ có nhiệm vụ khác, lại gặp phải người xa lạ, đương nhiên làm chắc chắn chút vẫn hơn.

Anh Lợi cũng nghĩ như vậy.

Sau khi phương án 'giết' được toàn bộ phiếu bầu, anh Lợi nháy mắt với đồng bọn bên cạnh.

Mọi người ngầm hiểu lẫn nhau vây quanh Hoa Vụ và Phương Lang.

Hoa Vụ thấy bọn họ tới, vẫn cười khanh khách: "Hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, chúng ta có thể kết bạn cùng đi, chăm sóc lẫn nhau."

"Kết bạn cùng đi thì không cần." Anh Lợi cười nham hiểm: "Bọn này tiễn hai người một đoạn đường."

"Vậy thì ngại quá."

Phương Lang cũng đã phát hiện ra không khí không đúng, hoảng sợ túm lấy Hoa Vụ: "Bọn họ muốn giết chúng ta."

Hoa Vụ có thiện ý khuyên nhủ: "Chuyện này không cần thiết đâu..."

Đám người anh Lợi lấy vũ khí ra, nhắm vào bọn họ.

Hai chân Phương Lang mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Hoa Vụ liếc cậu ta một cái: "Phế vật, chút xíu thế này mà đã bị dọa sợ, sau này sao làm đệ nhất mãnh tướng của ta được."

"???" Phương Lang khóc không ra nước mắt, cậu ta cũng không nói muốn làm đệ nhất mãnh tướng cho cô mà!!!

Cậu ta chỉ là một tên lính quèn nhỏ bé.

Lúc ở khu liên hợp như thế, bây giờ cũng vậy.

Tại sao cậu ta lại phải trải qua những chuyện này.

...

Nửa tiếng sau.

Hai chân Phương Lang vẫn nhũn ra, ngồi trên mặt đất, nhìn mấy người bị Hoa Vụ giết chết nằm dưới đất, gian nan nuốt nước miếng.

Hoa Vụ thu hoạch vũ khí × N, tâm trạng tốt đẹp ngâm nga một giai điệu.

Vơ vét chiến lợi phẩm xong, Hoa Vụ nhìn về phía người duy nhất còn tỉnh táo là anh Lợi: "Ta đã nói các người là đừng có làm như vậy, mọi người bình tĩnh nói chuyện với nhau không tốt sao? Cứ một hai phải đánh nhau, thật nghịch ngợm mà."

Anh Lợi: "..."

Hoa Vụ ngồi xổm trước mặt gã ta: "Ân Phùng mà mấy người vừa nói là Ân Phùng của Nữ Thần Sinh Mệnh hả?"

Nữ Thần Sinh Mệnh là một đoàn hải tặc tinh tế.

Nghe nói người sáng lập đoàn hải tặc tinh tế này đã viết nên truyền kỳ về cuộc đời mình bằng một chiếc phi thuyền tên Nữ Thần Sinh Mệnh.

Vì vậy, hắn đã đặt tên cho đoàn hải tặc của mình là Nữ Thần Sinh Mệnh.

Thế lực hải tặc ở tinh tế nhiều vô số kể.

Nhưng mà có thể bị các tinh hệ lớn coi là phiền toái, cũng chỉ có mấy cái thôi.

Nữ Thần Sinh Mệnh là một trong số đó.

Anh Lợi nằm sấp trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, nói chuyện không dứt khoát: "H... Hô hiết hắn?"

Hoa Vụ ôm đầu gối, cằm đặt trên mu bàn tay, cười trả lời gã ta: "Không biết."

Cô hơi dừng lại một chút, lại chêm một câu: "Nhưng ta định đi làm quen một chút."

Anh Lợi: "???"

"Vậy nên, hắn ở đâu?"

"Hông hiết."

Bọn họ đang tìm hắn, nếu đã biết hắn ở đâu thì cần gì phải chạy lung tung đi tìm.

"Hắn ở trên tinh cầu này?"

Anh Lợi gật đầu.

Điều này rất chắn chắn, Ân Phùng ở trên tinh cầu này.

"Các người tìm hắn là muốn giết hắn?"

Phần phía sau của truyện Ân Phùng mới xuất hiện, khi đó hắn đã là thủ lĩnh tối cao của Nữ Thần Sinh Mệnh, mọi người chỉ truyền tai nhau rằng hắn dùng thủ đoạn đẫm máu leo lên vị trí thủ lĩnh.

Cho nên rốt cuộc hắn đã làm cái gì và trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, không ai biết được.

Hoa Vụ cảm thấy kẻ mạnh hợp tác với nhau là rất cần thiết.

Hải tặc nhiều trang bị, nhiều nhân lực... Trưng dụng bọn họ làm việc cho nữ chính, đoạt lại vương vị, để cho bọn họ cải tà quy chính, đâu quá đáng nhỉ?

"..."

Dưới ánh mắt chăm chú của Hoa Vụ, anh Lợi tiếp tục gật đầu.

"Vì sao?"

"Hắn... hã hiết hủ hĩnh."

"Hắn đã giết thủ lĩnh?"

Anh Lợi gật đầu, có tới mấy đội được phái ra để truy sát hắn.

Bọn họ may mắn, lần theo dấu vết của Ân Phùng, một đường đuổi đến tận đây.

Sau đó...

Sau đó cứ như vậy.

Gặp phải hai người nhìn qua không có lực sát thương gì, kết quả ngã sấp mặt.

Anh Lợi trông mặt mà bắt hình dong đang rất hối hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play