Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
Beta by DMP.

====

Hành tinh hoang này không có tên, ở xa tận rìa ngoài cùng của tinh vực Ngân Dực, bị chia thành hành tinh rác.

Tuy là hành tinh rác không có tài nguyên gì, nhưng sẽ không có người nào tới đây.

Vì vậy, loại hành tinh rác này cũng thành lựa chọn hàng đầu của nhiều nhà máy đen, nhiều cư dân bất hợp pháp cũng chỉ có thể sống trên hành tinh hoang như thế.

Hành tinh hoang này đã bị một đám người khống chế.

Cư dân ở đây phải làm việc cho họ mỗi ngày để đổi lấy thực phẩm và vật tư sinh tồn.

Bọn họ thậm chí không cần trả chút thù lao nào cho cư dân, để cho bọn họ được sống đã là ân huệ lớn nhất.

Hôm nay nguyên chủ bị người ta đưa lên một chiếc phi thuyền, dường như muốn mang cô ấy đi gặp người nào đó.

Nhưng vừa mới đi ra ngoài đã bị hải tặc tinh tế không biết từ đâu chạy tới tấn công.

Sau đó phi thuyền rơi xuống chỗ này.

Trên phi thuyền có mười mấy người, cuối cùng cũng chỉ có ba người sống sót.

Nguyên chủ cũng không may mắn như cô.

Một tiểu công chúa được nuông chiều, dưới tình huống phi thuyền rơi xuống như vậy, cơ thể gần như không có cách nào nhúc nhích.

...

...

Hoa Vụ thả lỏng dây trói cho Phương Lang đang run lẩy bẩy: "Anh tên là gì?"

"Phương... Phương Lang."

Mặc dù Phương Lang không cứu cô, nhưng cũng không thông đồng với người đàn ông kia.

Bây giờ Hoa Vụ thật sự đang rất thiếu tiểu đệ, cũng không quan tâm đến chất lượng, ngay lập tức tuyên bố: "Bắt đầu từ hôm nay, anh chính là Đại tướng đầu tiên dưới trướng ta!"

Phương Lang: "???"

Hả?

Qua loa như vậy là thành Đại tướng rồi?

Phương Lang trực tiếp viết nghi hoặc của mình lên trên mặt.

Cơ thể Hoa Vụ hơi không khỏe, cô ngồi trên tảng đá chỉ huy Phương Lang lột hết tất cả những đồ có thể dùng trên người tên đàn ông đã chết kia xuống.

"Tôi..." Phương Lang do dự: "Đó là đội trưởng của tôi."

"Đã từng thôi." Hoa Vụ chắp hai tay lại, nụ cười xán lạn: "Bây giờ gã chỉ là một cái xác. Nếu anh còn không đi, ta sẽ để anh đến làm bạn với gã, vậy là anh có thể tiếp tục làm đàn em của gã rồi."

"!!!"

Lông tơ cả người Phương Lang dựng thẳng lên, chạy đến trước mặt đội trưởng cũ của cậu ta.

Trên người anh Phi cũng không có bao nhiêu thứ đáng giá, Phương Lang đặt tất cả đồ đạc lấy được xuống trước mặt Hoa Vụ.

"Chỉ có... Chỉ có nhiêu đây thôi."

Hoa Vụ lấy đồ có thể dùng được cất đi, thứ không có tác dụng gì thì đưa cho Phương Lang cầm: "Đi xem thử phi thuyền bên kia xem có cái gì dùng được không."

"...A."

Diện tích của hành tinh hoang này rất lớn, nhưng có đến chín mươi phần trăm khu vực có cây lớn sinh trưởng trong đống đá lộn xộn như vậy.

Muốn trở lại khu liên hợp của hành tinh hoang này chỉ sợ phải tốn chút công sức.

Cho nên đồ đạc trong phi thuyền chính là mấu chốt để sinh tồn.

Đương nhiên Hoa Vụ sẽ không động tay đi tìm.

Vẻ mặt Phương Lang xám xịt đi vào trong phi thuyền, tìm được chút thuốc, thức ăn, còn có một ít vũ khí.

Những thứ này có thể tăng tỷ lệ sống sót của bọn họ.

"Cây này tên là gì?"

Hơi giống cây bao báp, nhưng mà cũng không giống lắm.

Thậm chí nó còn cao lớn hơn cây bao báp nhiều, cành và lá cũng thưa thớt hơn.

Phương Lang đặt rương xuống, lau mồ hôi, nhìn theo tầm mắt Hoa Vụ: "Cây Cự Hoàng."

Vì sao lại có tên này thì bọn họ cũng không biết.

Dù sao đời đời kiếp kiếp người ta đều đã gọi như vậy .

...

...

Thời tiết của hành tinh hoang thay đổi thất thường, muốn mưa là mưa.

Tạm thời Hoa Vụ và Phương Lang không thể rời đi, chỉ có thể trốn dưới đống đổ nát của phi thuyền để tránh mưa.

Hoa Vụ dựa vào một cánh cửa kim loại đã biến dạng, cắn ống dinh dưỡng hút hai ngụm, vô cùng ghét bỏ: "Cái này quá khó ăn."

"Khó... Khó ăn á?"

Ở hành tinh này, ống dinh dưỡng như vậy đã được coi là tốt rồi.

Nhiều người còn không có để mà ăn đâu.

"Aizz..."

Tuy Hoa Vụ có hơi ghét bỏ, nhưng vì lấp đầy bụng, vẫn ăn hết.

Nữ chính gặp nạn không bằng gà.

Làm gì có tư cách kén chọn chứ.

Aizz.

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu dừng lại.

Phương Lang không dám ngồi quá gần Hoa Vụ, ôm đầu gối ngồi bên ngoài, vị trí này của cậu ta vừa hay có thể nhìn thấy anh Phi đang nằm trên mặt đất ở phía xa.

Dưới màn mưa, cậu ta không thấy rõ mặt anh Phi, nhưng luôn cảm thấy gã đang nhìn chằm chằm mình...

Phương Lang nhịn không được rùng mình một cái.

Phương Lang vừa định dời tầm mắt, lại cảm thấy bên đó không đúng lắm.

Cậu ta nhìn kỹ một hồi lâu, run rẩy kêu Hoa Vụ: "Hình như có người."

Bên cạnh thi thể anh Phi có người.

"Có phải là cứu hộ tới tìm kiếm không?" Phương Lang nghĩ đến một khả năng: "Phi thuyền chúng ta bị rơi, bên phía khu liên hợp chắc chắn sẽ nhận được tín hiệu, tôi đi..."

Phương Lang vừa nói xong liền hưng phấn hẳn lên, chuẩn bị lao ra ngoài.

Hoa Vụ kéo cậu ta trở về: "Đó không phải là người."

"???"

Cái bóng bên cạnh Phi ca lớn hơn người rất nhiều, tuy rằng có tứ chi, nhưng rõ ràng không giống nhân loại.

Phương Lang chợt lạnh sống lưng: "Chẳng lẽ là người Kiến Xanh?"

Có rất nhiều Trùng tộc trong tinh tế, người Kiến Xanh là một loại Trùng tộc.

Chúng có tứ chi tương tự như con người, nhưng bụng và đầu lại giống kiến, chủ yếu ăn thức ăn thối rữa.

Nhưng nếu đói quá thì chúng cũng sẽ công kích nhân loại.

Quan trọng nhất là, chúng nó hoạt động theo quần thể.

Cho dù chúng không đói, nhưng chỉ cần cảm thấy nguy hiểm thì chúng cũng sẽ tấn công con người.

Phương Lang càng run mạnh hơn: "Sao lại xui xẻo như vậy. Tôi biết ngay lần này không nên đến đây mà, cái mạng nhỏ cũng phải bỏ lại đây mất."

Hoa Vụ an ủi cậu ta: "Anh xem đại ca của anh cũng lạnh rồi, anh vẫn còn thở được, chứng tỏ anh may mắn hơn gã nhiều đó."

Phương Lang: "..."

Cám ơn cô nhé.

Không cảm thấy được an ủi gì cả.

Nhưng vào lúc này --

"Bằng!"

Một tiếng súng vang lên từ bên kia.

Bóng dáng lắc lư trước mặt anh Phi hơi lung lay, từ từ ngã xuống đất.

Trong màn mưa lại xuất hiện vài bóng dáng, có tiếng gầm giận dữ vang lên từ phía bên kia.

"Mày giết nó làm gì?"

"Đệt!"

"Thất thần làm gì, chạy đi!"

Hoa Vụ và Phương Lang đồng thời nghe thấy tiếng xào xạc thật lớn từ trong màn mưa truyền đến, giống như có vô số đồ vật nằm rạp xuống trên mặt đất đi tới.

"Chúng ta phải rời khỏi nơi này..." Giọng nói Phương Lang run rẩy nói: "Bọn họ giết một người Kiến Xanh, người Kiến Xanh sẽ không chết không ngừng đuổi giết bọn họ, bọn họ hướng về phía chúng ta, chúng ta cũng sẽ gặp nạn."

Người Kiến Xanh có thể đào đất.

Bọn họ trốn ở dưới đống đổ nát cũng không an toàn.

"Vậy nếu chúng ta giúp người Kiến Xanh giết bọn họ, có phải người Kiến Xanh sẽ cảm ơn chúng ta hay không?"

"???"

Hoa Vụ: "..."

Cô ta nghĩ cái gì vậy?

Sao người Kiến Xanh có thể cảm ơn cô được chứ!

Phương Lang khóc không ra nước mắt: "Sẽ, sẽ cắn đứt đầu chúng ta để cảm ơn."

Hoa Vụ: "..." Vậy thôi bỏ đi.

Trời mưa lớn, Hoa Vụ không muốn đi ra ngoài chơi đuổi bắt với một đám Trùng tộc, quá không lãng mạn!

Nhưng mà lúc này tình huống bức bách, Hoa Vụ không muốn cũng phải muốn.

Hai người bò ra khỏi đống đổ nát, đi theo phía sau mấy người đã xông qua xác phi thuyền vừa nãy.

Xa hơn nữa chính là người Kiến Xanh đông nghịt.

Hoa Vụ quay đầu nhìn thoáng qua, da đầu đột nhiên tê dại, tăng tốc độ chạy trốn.

Phương Lang nhìn Hoa Vụ vụt nhanh qua bên cạnh mình, đâm đầu thẳng vào trong đội ngũ của đoàn người phía trước.

Trời mưa to, còn phải vội vàng chạy trốn, đám người kia cũng không phát hiện trong đội ngũ của mình nhiều thêm một người.

____

— Ngắm hoa trong sương —

Ha ha ha hôm nay có chút việc, ngày mai sẽ bổ sung hai chương ~~

Gấp đôi vé tháng, nhớ bỏ phiếu nha ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play