Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
Beta by DMP.
====
"Hô hịnh hiết họn hôi hao?"
Cô định giết bọn tôi sao?
"Không đâu." Thiếu nữ nghiêng đầu, trong con ngươi đen nhánh sáng ngời tràn đầy ý cười: "Tại sao ta phải giết các người?"
"..."
Không à?
Anh Lợi không cảm thấy an toàn chút nào, ngược lại còn cảm thấy nguy hiểm hơn.
"Yên tâm, ta không lạm sát người vô tội." Hoa Vụ đứng dậy: "Bắt đầu từ hôm nay, các người tạm thời làm việc cho ta đi."
Vùng hoang vu vắng vẻ, không có phương tiện giao thông, còn có Trùng tộc như hổ rình mồi.
Hoa Vụ cảm thấy tăng phòng ngự cho mình là rất cần thiết.
Nữ chính gặp nạn cũng là nữ chính!
Không thể mất thể diện được!
Quan trọng nhất là, cho dù trở về khu liên hợp, trong tay cô không có ai thì cướp phi thuyền rời đi bằng cách nào chứ?
Anh Lợi: "..."
Hoa Vụ lại bổ sung thêm một câu: "À, thù lao chính là mạng của các người đó. Ông có ý kiến gì không?"
Anh Lợi: "..."
Ông ta nhìn nhìn mấy anh em đang nằm trên mặt đất.
Ông ta có thể có ý kiến gì chứ?
...
Ba ngày sau, ban đêm.
Nhiệt độ vào ban đêm ở hành tinh này rất thấp, cần rất nhiều biện pháp cách nhiệt.
Hoa Vụ quấn một bộ quần áo phòng lạnh, ngồi dưới một gốc cây Cự Hoàng nghỉ ngơi.
Anh Lợi và đàn em nhặt một ít lá khô rụng xuống từ cây Cự Hoàng, nhóm lửa cạnh đó.
Ánh lửa chiếu sáng một mảnh đất nhỏ.
Phương Lang kéo ba lô ra, phát dịch dinh dưỡng cho đám anh Lợi.
Hoa Vụ không lấy hết vũ khí của bọn họ, chỉ là để Phương Lang giữ dịch dinh dưỡng.
Hành tinh hoang vu này gần như không có thực vật gì, phổ biến nhất chỉ có cây Cự Hoàng.
Nhưng cây Cự Hoàng không thể ăn được, thân, lá, rễ của chúng đều có độc.
Không có đồ ăn ở nơi như thế này thì rất khó sống sót.
Phương Lang phát khẩu phần ăn xong, trở lại bên cạnh Hoa Vụ, cẩn thận hỏi cô: "Chúng ta còn về khu liên hợp không?"
"Về chứ."
Muốn rời khỏi hành tinh này, phương tiện giao thông duy nhất chỉ có trong khu liên hợp.
Không quay về thì đi thế nào?
Phương Lang nuốt nước miếng: "Vậy khi nào chúng ta trở về?"
"Xem tình hình."
Phương Lang do dự nói: "Nhưng dịch dinh dưỡng của chúng ta không còn nhiều."
"Còn ăn được mấy ngày?"
"Tiết kiệm một chút thì chắc là chịu được khoảng nửa tháng."
Bây giờ bọn họ cách rất xa khu liên hợp, nếu tiếp tục chậm trễ thì có thể sẽ không trở về khu liên hợp được.
Hoa Vụ bảo Phương Lang đi gọi Hồ Lợi tới.
Hồ Lợi lề mà lề mề đi tới, cứng ngắc hỏi: "Có chuyện gì?"
"Các người không lắp thiết bị theo dõi, thiết bị định vị hay gì đó trên người Ân Phùng à?"
"..."
Nếu có thứ kia, bọn họ có đến mức phải đi tìm khắp nơi như ruồi không đầu thế này không?
Hoa Vụ thấy hai chữ 'Không có' to tướng trên mặt Hồ Lợi.
Cô hơi ghét bỏ: "Vậy ông cảm thấy có thể tìm được không?"
Trái lại thì chuyện này Hồ Lợi rất chắc chắn: "Lúc trước bọn tôi tìm được phi thuyền của nó, nhìn dấu vết hiện trường thì có lẽ là bị thương, chạy không xa được, chắc chắn là ở gần đây."
Đương nhiên, cũng có thể...
Đã chết rồi.
Dù sao chỉ có một mình hắn, tìm thức ăn ở loại địa phương này đã khó, còn có người Kiến Xanh.
Hồ Lợi mong là hắn chết rồi.
Như vậy cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Ông ta không biết cô tìm Ân Phùng để làm gì, nhưng luôn cảm thấy không phải chuyện tốt gì, tốt nhất đừng để cô tìm được.
Hoa Vụ suy nghĩ một chút nói: "Tìm thêm hai ngày nữa, tìm không thấy thì đi khu liên hợp."
Hồ Lợi cảnh giác: "Khu liên hợp là gì?"
"Chỗ duy nhất có phi thuyền trên hành tinh này."
"..."
Phi thuyền của bọn Hồ Lợi cũng bị rơi, muốn rời đi cũng chỉ có thể nghĩ ra cách từ hành tinh rác này.
...
Hai ngày sau, Hoa Vụ không tìm được Ân Phùng, cũng không chậm trễ nữa, khởi hành đi về phía khu liên hợp.
Lúc ấy Phương Lang ở trong phi thuyền xác định hướng của khu liên hợp, cho nên chỉ cần đi theo hướng đó có lẽ sẽ tới được.
Đa số diện tích ở hành tinh này là mặt đất bằng phẳng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít gò đất, nhưng đều không sâu.
Khu liên hợp nằm trong một khe núi.
Hoa Vụ nằm trên một tảng đá lớn nhìn nhà máy trên khe núi.
Đó là nơi các công nhân làm việc.
Làm việc gần như mười sáu giờ một ngày mới có thể bảo đảm được no bụng.
Hồ Lợi đã quen với các nhà máy ở hành tinh rác này, không có giám sát cũng không có nhân quyền.
Người máy còn cần chi phí bảo trì, nhưng những người này chết hay bị bệnh căn bản không quan trọng, cứ vứt đi rồi đổi một đám khác là được.
Sinh hoạt ở đây chỉ có thể nói là kéo dài hơi tàn, căn bản không gọi là sống.
"Chờ công nhân nhà máy tan làm trở về, chúng ta tìm cơ hội trà trộn vào đội ngũ là có thể đi vào."
Hồ Lợi nhíu mày, cảm thấy phương án "trà trộn" của Hoa Vụ quá tùy tiện.
"Bị tra ra thì làm sao bây giờ?"
"Dù sao ta cũng sẽ không chết, cùng lắm là bị nhốt lại. Phương Lang vốn là người của khu liên hợp, còn dẫn theo ta trở về, cho nên chắc không có việc gì." Giọng nói sâu kín của Hoa Vụ kéo dài: "Về phần các người thì phải xem độ may mắn."
Hồ Lợi: "..."
Hoa Vụ cười ra tiếng, vỗ vai Hồ Lợi, hiên ngang lẫm liệt nói: "Yên tâm, nếu bây giờ các người đi theo ta thì ta sẽ không để các người xảy ra chuyện. Chúng ta còn phải rời khỏi đây cùng nhau mà."
Hồ Lợi: "..."
Không yên tâm chút nào.
Chờ đến khi Hồ Lợi nhìn thấy người bên nhà máy bên kia trùng trùng điệp điệp đi vào hốc núi bên này thì ông ta biết phương án tùy tiện vừa rồi của Hoa Vụ là khả thi.
Có quá nhiều người...
Hơn nữa khu liên hợp hầu như không kiểm tra.
Có thể là bởi vì ở đây quá hẻo lánh, trước kia cũng chưa từng xảy ra tình huống gì, những thủ vệ đó đều rất lỏng lẻo, lười kiểm tra những công nhân này.
Họ giống như một đàn gia súc, bị đẩy vào khu liên hợp.
Một nhóm gia súc khác, lại bị đuổi ra ngoài.
Hoa Vụ dẫn bọn họ, thuận lợi lủi vào.
Dù sao nguyên chủ cũng đã sinh hoạt ở đây một thời gian, cô sợ bị người nhận ra, không trở về khu vực vốn đã ở kia.
Về phần gương mặt mới như Hồ Lợi căn bản là chuyện thường.
Ở đây thường xuyên đổi người.
Có rất nhiều người từ khu khác tới.
Cũng có rất nhiều từ bên ngoài mới đến.
...
Trong căn phòng kim loại khổng lồ giống như nhà kho, các khung giường xếp chồng lên nhau làm chỗ ngủ, giống như tổ ong.
Ngoại trừ mặt đất có chỗ hoạt động, sau khi đi lên, người ta cũng chỉ có thể nằm im trên giường một mét hai.
Những giường này cũng không cố định, ai cướp được trước chính là của người đó.
Tất nhiên nếu có năng lực mà nói... Cũng có thể cướp từ trong tay người khác.
Giường ngủ đều giống nhau, điều khác biệt là có phải leo lên leo xuống hay không, tầng dưới đa số là một nhóm người tương đối lợi hại.
Hoa Vụ cho Hồ Lợi mặt mày lạ hoắc đi chọn một vị trí khuất tầm nhìn gần lối ra ở tầng dưới.
Đàn em của Hồ Lợi toàn là người cao to lực lưỡng, toàn thân cơ bắp, đứng ở đó thì không có bao nhiêu người dám lên tiếng.
Hoa Vụ gọi Phương Lang tới: "Giấy thông hành của anh còn dùng được không?"
"Chắc là... Còn." Cậu ta chỉ là một tên lính quèn, hẳn là chẳng ai quan tâm tình trạng giấy thông hành của cậu ta.
Phương Lang nuốt nước miếng: "Cô... Cô muốn làm gì?"
"Anh đi xem thử vị trí của phi thuyền ở đâu, có bao nhiêu người gác..."
"Tôi?" Phương Lang xua tay lắc đầu: "Không không không... Tôi không làm được."
"Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể nói mình không được*, anh làm được."
*bất lực aka liệt dương :))))
"Tôi... Tôi không làm được." Phương Lang sắp khóc đến nơi rồi.