Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
Beta by DMP.
====
Bầu trời dày đặc sương mù hạ xuống cực thấp, dường như đưa tay là có thể với tới.
Đại thụ che trời mọc trên đống đá lộn xộn, thân cây to lớn mười người mới có thể ôm hết, cành lá thưa thớt.
Hoa Vụ vừa mở mắt đã nhìn thấy cảnh tượng hoang vu quái đản như vậy.
Thân thể cô tê dại, đầu óc mơ màng, bên tai không hề có âm thanh nào, yên tĩnh đến mức khiến người ta phát hoảng.
Khi thân thể cô dần dần có cảm giác trở lại, đầu óc tỉnh táo hơn, âm thanh cũng dần trở về thế giới của cô.
Cô nghe thấy bên cạnh có người đi lại, còn có tiếng va chạm của kim loại nào đó.
"Anh Phi, anh thật sự muốn......"
"Mày sợ cái gì, ở đây không có ai theo dõi, cơ hội như thế này cực kì hiếm thấy, bỏ qua lần này còn không biết phải chờ tới lúc nào nữa. Loại hàng này, ở trong khu liên hợp, làm sao có thể đến phiên chúng ta."
"Nhưng mà......."
"Đừng có nhưng mà, nếu mày không tới, thì sang bên cạnh canh chừng đi."
"Anh Phi, nơi này rất không an toàn, hay là đừng......"
"Cút chỗ khác, đừng quấy rầy nhã hứng của ông mày."
Trước mắt Hoa Vụ chợt tối sầm lại.
Một khuôn mặt ngăm đen, không có ý tốt, đột ngột xuất hiện trước mặt cô, cười toét miệng lộ ra hàm răng vàng khè.
"Ô kìa tỉnh rồi à, tỉnh rồi thì tốt, không thì chẳng thú vị chút nào."
Xấu đến nỗi Hoa Vụ chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn —— phần lớn là do nguyên nhân thân thể.
Hoa Vụ rất muốn nôn, nhưng cô lại cảm thấy trong dạ dày mình không có gì cả, nôn cũng không ra được gì.
Người đàn ông xoa xoa hai tay, không có ý tốt cười nói: "Đến đây nào, để anh đây thương em."
Hoa Vụ nhìn gã ta, chậm rãi lộ ra một nụ cười: "Tao sợ mày bị thương nặng quá thôi."
"???"
Người đàn ông không hiểu những lời này của Hoa Vụ cho lắm.
Nhưng gã ta đã không chờ được nữa, đưa tay kéo Hoa Vụ lên, muốn mang cô đến một nơi khác.
......
......
Phương Lang nhìn người đàn ông mà mình gọi là anh Phi kéo thiếu nữ trên mặt đất lên, cậu ta do dự, xoay người đi xa.
Cậu ta không muốn tham dự vào chuyện này.
Nhưng lại không dám cãi lời anh Phi.
Phương Lang còn chưa đi được bao xa, đã nghe thấy anh Phi đột nhiên tức giận mắng một tiếng, cậu ta quay đầu theo bản năng, vừa lúc nhìn thấy cảnh anh Phi ôm cổ ngã xuống đất.
Đồng tử Phương Lang co rụt lại, sự kinh hãi lấp đầy hốc mắt cậu ta.
Anh Phi ngã xuống tảng đá, thân thể co giật vài cái, hai mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm về phía cậu ta, gian nan vươn tay, muốn cầu cứu cậu ta.
"Cứu...... Hộc hộc......"
Phương Lang lui về phía sau một bước, dưới chân lại vấp phải tảng đá, ngã phịch xuống đất.
Cậu ta nhìn thiếu nữ bên đó từ từ đứng lên, trong tay cầm đoản đao của anh Phi, máu tươi từ lưỡi đao từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Dưới tán cây cổ thụ che trời, thiếu nữ trông gầy yếu chật vật, lúc này lại làm cho người ta có một loại cảm giác kinh hoảng, không thể đánh bại.
Phương Lang bối rối lấy vũ khí trên người ra, không biết là do không thuần thục hay là bị dọa, luống cuống tay chân, vũ khí rơi trên mặt đất.
Khó khăn nhặt vũ khí lên, vừa mới mở chốt an toàn ra, đoản đao nhiễm mùi máu tươi đã đến trước mặt cậu ta.
Cùm cụp ——
Vũ khí lại lần nữa rớt từ trong tay cậu ta xuống tảng đá.
Thiếu nữ khom lưng nhặt vũ khí kia lên, bề ngoài tương tự súng bình thường, nhưng chỉnh thể hầu như không có khe hở, chỉ có một chỗ giống như băng đạn có khe hở nối liền, tràn ngập cảm giác khoa học viễn tưởng.
Công nghệ cao!
Ánh mắt Hoa Vụ liếc qua bốn phía hoang vắng, cây đại thụ che trời mọc trên đất, và...
Xác phi thuyền.
Đó là một chiếc phi thuyền màu đen, hình lục giác, lộn ngược trên mặt đất, rách nát không chịu nổi.
Tương lai à?
"Không...... Chuyện này không liên quan đến tôi." Phương Lang bị đoản đao kề vào mi tâm hoảng sợ hô to: "Là...... Là anh Phi, tôi chưa làm gì cả."
Hoàn cảnh bây giờ của cô quá quỷ dị, Hoa Vụ không giết Phương Lang, mà tìm thứ gì đó trói cậu ta lại trước.
Chờ khi chắc chắn đã an toàn, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
......
......
Đây là một kịch bản lấy bối cảnh tương lai tinh tế...... Xoay quanh nam chính.
Nữ chính là công chúa nhỏ của đế quốc, trước mười lăm tuổi được nhận mọi sự yêu chiều, nhưng ngay sau sinh nhật lần thứ mười lăm của cô, bố mẹ qua đời ngoài ý muốn, trong một đêm mọi thứ đều thay đổi.
Tuy rằng đế quốc còn có một hoàng tử, nhưng vị hoàng tử kia là được Quốc Vương nhận nuôi, làm bạn chơi cùng kiêm người bảo vệ công chúa nhỏ.
Vị hoàng tử này ở hoàng thất cũng không được sủng ái, chỉ có quan hệ của công chúa nhỏ với anh ta là tốt.
Vị hoàng tử này dĩ nhiên chính là nam chính.
Trong mắt nữ chính, cô và nam chính là thanh mai trúc mã.
Nữ chính vừa mất bố mẹ, đối mặt với thế cục hỗn loạn của đế quốc, cô theo bản năng ỷ lại, tín nhiệm nam chính.
Cho nên cô giao rất nhiều chuyện quan trọng cho nam chính.
Mà nam chính dựa vào sự tín nhiệm của nữ chính và những quyền lợi được trao cho, từng bước từng bước đi lên.
Phụ nữ bên cạnh anh ta dần dần nhiều lên, tùy tùng cũng càng ngày càng nhiều.
Tuy rằng nam chính mập mờ với nhiều người, nhưng vẫn thích nữ chính nhất, mọi chuyện đều nghe theo cô ấy.
Sau đó đụng phải tập kích của hải tặc vũ trụ.
Nữ chính chết vì bảo vệ nam chính, trở thành nốt chu sa không thể xóa nhòa trong lòng nam chính.
Hoa Vụ xem đến đây đã thành ông lão xem điện thoại trên tàu điện* rồi.
Nữ chính kiểu gì vậy......
Cô ổn định tâm trạng, lúc này mới tiếp tục.
Một đối tượng mập mờ của nam chính —— Liễu Ti Niểu trọng sinh.
Quãng đời còn lại của nam chính đều nhớ thương nữ chính, cũng coi nữ chính là người vợ duy nhất của mình.
Liễu Ti Niểu thích nam chính đương nhiên không vui.
Cho nên sau khi cô ta sống lại, lợi dụng cái chết của cha mẹ nữ chính, chia rẽ nam nữ chính.
Cũng đặt bẫy bắt nữ chính đi, làm giả hiện trường thành cô ấy đã chết, thật ra là đưa cô ấy đến một hành tinh bỏ hoang.
Lúc này nữ chính còn chưa kế vị trở thành nữ vương.
Liễu Ti Niểu thuyết phục nam chính tuyên bố nữ chính đã chết, cũng lợi dụng quyền thế của gia tộc cô ta, ủng hộ nam chính leo lên vị trí quốc vương.
Khi hai người nắm tay nhau dốc sức phát triển sự nghiệp, thì nữ chính bị bắt nạt trên hành tinh hoang, làm việc không kể ngày đêm.
Lúc tin hôn lễ của hai người truyền khắp tinh tế, nữ chính cũng đã bị tra tấn đến hấp hối.
[Một, giải quyết kẻ phá hoại Liễu Ti Niểu.]
[Hai, hoàn thành chấp niệm đoạt lại Vương vị của nữ chính]
Cũng được......
Tuy rằng thảm, nhưng nguyện vọng đơn giản....... Cái quỷ!
Cô bây giờ đối với đế quốc mà nói, đã là trạng thái tử vong, phỏng chừng nam chính cũng đã trở thành quốc vương mới.
Mà cô bị đày đến hành tinh hoang, không có một binh một tốt, tính mạng còn không được bảo đảm.
Phản công kiểu gì chứ?
Dựa vào hai bàn tay non mịn này của cô sao?
Sao nữ chính trong loại truyện xoay quanh nam chính lại thảm như vậy chứ...... Cuối cùng vớt vát được cái tư cách được nam chính nhớ thương, lại bị người khác ghen tị, trọng sinh trở về tước đoạt tư cách này của cô ấy.
......
......
Tay chân Phương Lang đều bị trói, miệng cũng bị chặn, run bần bật nhìn thiếu nữ cách đó không xa.
Biểu cảm của cô lúc thì âm trầm, khi thì vui vẻ, đúng là...... Dọa chết người.
Phương Lang không dám thở mạnh, tận khi đối phương đi tới trước mặt cậu ta, từ trên cao nhìn xuống.
Trên khuôn mặt bẩn thỉu từ hờ hững, đến nhiễm ý cười: "Ta có thể tha cho anh một mạng, nhưng mà sau này, anh phải nghe theo ta."
Nữ chính không có một binh một tốt, phải tự lực cánh sinh!
====
Nhá hàng trước 1 chương nhé :3
25/04, tròn một năm Mặc Linh up những chương đầu tiên, và cũng là ngày tui bắt đầu edit chương đầu tiên của truyện.
Tung hoa!!!