Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Sư Dư hoảng hốt buông cô ra, muốn đứng lên, nhưng mà hắn quên mất vừa rồi mình đã bị trẹo mắt cá chân, còn chưa đứng vững, đã bị té ngã xuống.

Hoa Vụ cảm giác như mình bị một con chó lớn đè lên mặt đất, vừa nặng vừa cứng, chọc làm ngực cô đau.

Phía sau lưng còn đè lên đá vụn và cành khô, đau đến mức cô nhíu mày lại.

Đây là nghiệt gì thế!

Hoa Vụ hít một hơi, cố gắng bình tĩnh: "Ngươi không cần nhiệt tình như vậy ở chỗ này."

Sư Dư không phải cố ý, hắn thật sự là không đứng vững được.

"...... Đau."

"Ta còn chưa kêu đau." Hoa Vụ tức giận, sao hắn lại không biết xấu hổ như thế!!

"Chân đau." Giọng của Sư Dư rất nhẹ, còn có chút tủi thân, "Vừa rồi trèo tường nhảy xuống, đã bị trẹo."

"......"

"???"

Hoa Vụ mờ mịt ngửa đầu nhìn bức tường không quá cao đó của viện.

Cao lắm à!!

Như này thôi cũng khiến chân bị trẹo!!

Không biết trèo tường thì sao lại trèo tường?

Gõ cửa không được hả?!

......

......

Hoa Vụ nâng Sư Dư dậy, tối lửa tắt đèn cũng nhìn không xem được trẹo chân có nghiêm trọng không, chỉ có thể mang hắn về phòng trước.

Xuân Thiền đang canh giữ ở cửa, thấy tiểu thư nhà mình mang một người trở về, sợ tới mức run rẩy.

"Tiểu thư, hắn hắn hắn......"

"Hắn cái gì hắn, không có chuyện của ngươi, trở về nghỉ ngơi đi."

"!!!"

Xuân Thiền trố mắt nhìn.

Đại khái là cảm thấy một đại nam nhân, hơn nửa đêm bị tiểu thư mang về, còn không có chuyện gì?

"Nhưng mà......"

"Đừng nhưng nhị, biết càng ít càng an toàn, hiểu không?"

"......"

Hoa Vụ đuổi Xuân Thiền đi, đỡ Sư Dư vào nhà, ánh nến sáng ngời, toàn bộ phòng đều sáng sủa lên.

Hoa Vụ cầm giá cắm nến để vào bên cạnh Sư Dư, cô ngồi vào một bên, cầm cái chân bị trẹo kia của Sư Dư đặt lên trên đầu gối.

Hoa Vụ kiểm tra chỗ mắt cá bị trẹo, "Có chút nghiêm trọng, ta đi tìm ít thuốc cho ngươi."

Lương thị ở Hồ Tâm Tiểu Trúc ở một thời gian ngắn, có một ít thuốc cần dùng.

Hoa Vụ tìm được dược thảo, trở lại phòng giúp hắn xử lý một chút.

Sư Dư nhìn Hoa Vụ giúp hắn bôi thuốc, thấp giọng hỏi: "Chúng ta còn có thể trở lại Ỷ Trúc cư không?"

"Sư Dư, buổi tối đưa ra quyết định có khả năng là xúc động." Hoa Vụ sửa sang lại xiêm y của hắn, nghiêm túc nhìn người, "Trước tiên ngươi đi ngủ một giấc, chờ ngày mai dậy, ngươi nghĩ lại."

Sư Dư vội vàng nói: "Ta đã nghĩ kỹ rồi."

Hắn đã nghĩ kỹ, cho nên mới sẽ đến nơi này tìm nàng.

Hắn không phải xúc động đưa ra quyết định.

Hoa Vụ đứng dậy, sờ đầu hắn: "Ừ, vậy nghĩ lại, dù sao về sau lại đổi ý sẽ rất phiền phức."

Sư Dư: "......"

Sư Dư gục đầu xuống, "Nàng phải đi đúng không?"

"Ai nói với ngươi?"

"Hôm nay ta...... Thấy các nàng, đoán được."

Hoa Vụ cười một tiếng, "Mẫu thân của ta muốn đi chùa Kim Sơn ở một thời gian, vừa vặn bên đó cũng thích hợp để bà ấy điều dưỡng thân thể, ta đưa bà ấy qua."

Cô hơi cúi người, đầu ngón tay nâng cằm hắn lên, để cho hắn ngẩng đầu, "Sư Dư, nếu ngày mai ngươi vẫn là đáp án này, vậy ta sẽ trở về, nếu ngươi đổi ý, thế thì ta sẽ không quay lại nữa."

"Ta sẽ không thay đổi quyết định này." Ánh mắt Sư Dư kiên định.

Hắn nhìn người gần trong gang tấc, theo bản năng ngửa đầu, muốn......

Hoa Vụ thu tay lại, lùi về hai bước, "Thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm một chút."

Sư Dư mất mát rũ mắt xuống, lại thấp giọng lặp lại một lần, "Ta sẽ không thay đổi quyết định này."

Hắn phải gánh chịu nguy hiểm nàng không yêu mình, về sau có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Hắn dùng dũng khí lớn như vậy, bước qua một bước này.

Sao lại đổi ý chứ.

......

......

Sư Dư trằn trọc ở trong phòng đến hừng đông, hắn nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, lập tức ngồi dậy.

Lúc Hoa Vụ tiến vào, hắn đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở mép giường chờ cô.

"Dậy sớm như vậy?"

"......" Là hắn không ngủ. Sư Dư nhìn cô đi tới, giống như bạn nhỏ chờ kiểm duyệt, nhấn mạnh từng chữ: "Ta không có đổi ý."

Hoa Vụ thiếu chút nữa thì vỗ tay nói ngươi giỏi quá.

Nhưng cô nhịn xuống, đưa bàn tay ra đằng sau, "Vậy ngươi về Ỷ Trúc cư chờ ta."

"...... Nàng thật sự sẽ trở về sao?"

"Vì sao ta phải gạt ngươi?" Hoa Vụ cảm giác nhân phẩm của mình đã bị nghi ngờ, "Lời ta nói với ngươi, có khi nào mà không thực hiện?"

Sư Dư dường như không tìm thấy câu để phản bác.

"Vậy bây giờ nàng có thể hôn ta không?"

Hoa Vụ nhìn ra ngoài cửa một cái, Xuân Thiền đang thò đầu nhìn lén ở đằng kia.

Mặc dù cô cũng không quá để ý, nhưng mà sợ Xuân Thiền thổi đến chỗ của Lương thị, cô lại tốn thời gian đi dỗ.

Hoa Vụ đi ra ngoài tống cổ Xuân Thiền đi tìm đồ tể.

Đám người đi rồi, cô đi vào trong phòng đóng cửa lại.

......

......

"Sư công tử?" Đồ tể thấy Sư Dư có chút kinh ngạc, lại nhìn Hoa Vụ đỡ tay hắn, đây là làm hòa rồi?

"Đưa hắn về." Hoa Vụ nói với đồ tể: "Chân của hắn bị thương, cẩn thận một chút."

"Ồ...... Được."

Đồ tể vội vàng tới dìu hắn.

Sư Dư ngồi vào xe ngựa, vén màn xe lên, "Nàng đã đồng ý với ta phải trở về."

Hoa Vụ thở dài, đã hỏi bao nhiêu lần rồi, "Ừ."

"Vậy ta ở Ỷ Trúc cư chờ nàng."

Sau khi Sư Dư trở về, sai người dọn dẹp lại Ỷ Trúc cư, hắn dọn đến trước.

"Đại nhân, ngày nào người cũng ở cửa nhìn cái gì thế?" Người hầu tò mò quan sát bên ngoài, cũng không có gì đẹp.

Sư Dư lại nhìn cực kỳ nghiêm túc, "Ngươi không có chuyện gì thì không cần đến chỗ này."

"Như vậy sao được, bên cạnh người cũng không có người hầu hạ."

"Trước kia ta cũng không cần người hầu hạ." Sư Dư nói: "Ta có thể tự chăm sóc bản thân."

"Nhưng mà......"

Sư Dư đuổi người hầu đi, lúc hắn không có việc gì sẽ đứng ở cửa viện, nhìn đường lát đá duy nhất thông tới viện.

Một ngày hai ngày......

Mười ngày......

Nửa tháng......

Ban đầu Sư Dư từ chờ mong, đến mất mát, cuối cùng nản lòng thoái chí.

Nàng dỗ mình à?

"Tuyết rơi tuyết rơi!"

Không biết là đứa trẻ nào hô lên một tiếng.

Sư Dư ngẩng đầu thì thấy bầu trời xám xịt bắt đầu đổ tuyết, hắn vươn tay đón được một mảnh bông tuyết, bông tuyết lại nhanh chóng tan ra ở trong lòng bàn tay hắn.

Sư Dư ngơ ngác nhìn lòng bàn tay, không biết qua bao lâu, hắn thu tay lại, xoay người đi vào bên trong.

Còn chưa đi vài bước, Sư Dư đã nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên phiến đá ở phía sau.

Bước chân hắn dừng lại, chậm rãi quay đầu.

Xe ngựa xuyên qua bông tuyết bay xuống, dừng ở trước mặt Ỷ Trúc cư.

Sư Dư nhìn cửa xe mở ra, bóng người quen thuộc từ bên trong bước xuống, đứng ở bên xe ngựa, nhếch môi cười khẽ, nhẹ nhàng gọi hắn: "Sư Dư."

Hô hấp của Sư Dư cũng ngừng lại, dường như sợ cái mình thấy chính là ảo giác.

Hắn véo bản thân một cái, cánh môi khô ráo mở ra, "Ta cứ tưởng nàng sẽ không trở lại nữa."

"Xảy ra chút chuyện, nên chậm trễ."

Hoa Vụ qua đi, chủ động ôm hắn một cái, lại giơ tay sờ gương mặt hắn, cả khuôn mặt đều lạnh như băng, không có một chút máu.

"Sao lại đứng ở chỗ này?" Tự khiến bản thân đông lạnh thành như này.

"Chờ nàng."

"Vậy ngươi chờ được rồi."

"Ừ, ta chờ được rồi."

Sư Dư nhịn xuống hơi nóng đang phóng đại vô hạn trong ngực, ở trong tuyết đầu mùa, hôn cô nương mà hắn yêu thương.

Tuyết rơi càng ngày càng lớn, làm mờ đi hai bóng người đang hôn nhau.

____

—— Ngắm hoa trong sương——

Quốc khánh vui vẻ nha các tiểu khả ái ~

Tháng mới, có vé tháng có thể ném nha~

Đầu tháng có gấp đôi ~

Ném một vé có thể trải nghiệm niềm vui nhân đôi~

====

Vị diện thứ 15, kết thúc.
Cũng sắp kết thúc năm 2022, và việc edit truyện cũng dừng tại đây.
Cảm ơn mọi người đã cùng đồng hành trong 8 tháng qua.
Chúc mọi người năm mới vui vẻ, mạnh khỏe và thành công trên con đường của mình nhé.
[30_12_2022]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play