Không có thêm điều gì ngoài ý muốn xảy ra nào cho đến giờ ăn tối, sự xuất hiện của công chúa tóc mây chỉ như một đóa phù dung sớm nở tối tàn, bà phù thủy không hề hé nửa lời về chuyện này, những người khác cũng không dám hỏi gì thêm.
Sau bữa tối không có hoạt động vui chơi giải trí nào khác, còn bà phù thủy trừ lúc ăn cơm ra thì không thấy đâu, mọi người không định ra ngoài trời tối tìm manh mối nên đều đi nghỉ ngơi sớm, xem chuyện gì xảy ra tối nay, liệu có lại kích hoạt cái chết lần nữa hay không.
Hiện tại căn phòng ngủ không dễ chạy trốn ở tầng bốn đã có người ở, chỉ còn bốn phòng trống trên tầng hai và ba.
Cuối cùng Mã Nguyên nằng nặc đòi ở chung một phòng với Lộ Hải, Vương Mộng Mộng và Lưu Mỹ Vũ thì ở chung một phòng, còn Mễ Quả và Trần Thanh Ngọc mỗi người một phòng.
Lúc này chưa đến chín giờ mà trời đã tối hẳn, khi vầng trăng đã treo cao trên cành, mọi người đều trở về phòng kiểm tra lại đạo cụ của bản thân hoặc lên giường đi ngủ.
Hứa Chiêu Hòa vừa vào phòng liền đẩy cửa sổ ra, trang viên vào ban đêm như có một khung cảnh khác, âm khí dày đặc, cây cối rậm rạp cũng dần lộ ra móng vuốt, không khí trở nên nặng nề, ẩm ướt.
Một lúc sau, một tia chớp lóe lên, trời đổ mưa.
Ngọn tháp lúc ẩn lúc hiện trong màn mưa, Hứa Chiêu Hòa quan sát một lúc, sau đó đóng cửa sổ lại, nằm trên giường.
Bên tai vẫn là tiếng sấm sét không ngừng, thời tiết này dường như cố ý ngăn cản người ta ra ngoài, nếu cậu là hoàng tử, Hứa Chiêu Hòa nghĩ, cậu nhất định sẽ dầm mưa đi hẹn hò riêng!
Nhưng cậu không phải!
Hoàng tử nên đi, cũng phải đi!
Sau khi suy nghĩ miên man, cậu từ từ nhắm mắt lắng nghe tiếng hạt mưa rơi nhịp nhàng bên tai, không biết là đã ngủ hay chưa.
Sám chớp sấm sét mưa to đều là ở bên ngoài, mà ánh đèn vàng mờ ảo trong phòng, chiếu sáng làm ấm lòng người.
Sau một lúc, trong hơi thở ổn định, tóc trên cổ tay bí mật liếc nhìn, thử bò ra bên ngoài hai bước.
Hứa Chiêu Hòa không phản ứng, tóc tai dần dần buông lỏng, leo lên thêm hai bước, sau đó bị bắt được!
‘Anh!’
Nhúm tóc đứng lên, nhưng đuôi tóc vẫn cuộn tròn quanh ngón tay Hứa Chiêu Hòa, lề mà lề mề!
Hứa Chiêu Hòa lôi anh về phía trước, nhìn qua, đột nhiên cười ma mãnh, đẹp tới mức khiến người khác nghẹt thở!
Vì vậy nhúm tóc đã chọn bỏ qua việc cậu lại bắt đầu tết thành bím tóc, nhìn mặt cậu mà nuốt nước miếng ừng ực!
Hứa Chiêu Hòa không nhận ra bản thân đang bị người khác thèm muốn sắc đẹp, động tác của cậu vô cùng nhuần nhuyễn, một lúc sau đã tết xong.
Cậu để nhúm tóc lên giường, chọc ngoáy, anh cũng không kêu, ngược lại còn bò về phía Hứa Chiêu Hòa khiến cậu không biết nên tức giận hay nên cười.
Cậu tiếp tục vươn tay chọc vào tóc: “Anh không giận à?”
Bím tóc nhỏ lại quấn lấy ngón tay lại làm điều xấu của cậu, ngoan ngoãn xoa xoa, ‘Anh!’
“...”
Đúng thật là... Hứa Chiêu Hòa lau mặt, kêu người ta không ức hiếp kiểu gì đây! Vừa mềm mại vừa ngọt ngào thế cơ mà!
Thấy nhúm tóc ngốc đến mức bị bán còn đếm tiền giúp người ta, không hiểu sao Hứa Chiêu Hòa lại có chút không vui, vươn tay túm lấy đuôi tóc.
Nhúm tóc thấy lạ kêu lên: “Anh!”
Nghe nó kêu thế, Hứa Chiêu Hòa không hề tức giận, vò nhúm tóc: “Nói anh ngốc đấy!”
Tóc: ???
Không, cậu hiểu lầm rồi!
…
…
Mười hai giờ đêm.
Ầm ĩ một hồi, một người một tóc đã ngủ say, cả tòa nhà phương tây chìm trong im lặng.
Bên ngoài mưa như trút nước, thỉnh thoảng có một tia chớp xuyên qua khe cửa sổ, chiếu vào một bóng đen dài.
“Nó” run rẩy bước từng bước, dường như đang khóc, tiếng nức nở nghẹn ngào truyền vào tai khiến người ta không khỏi rơi vào cơn ác mộng.
...
Một lúc sau, Mã Nguyên tỉnh lại từ trong mộng, vừa rồi anh ta gặp ác mộng, mơ thấy mình bị ma nữ đuổi theo, thật đáng sợ!
Anh ta liếc nhìn Lộ Hải vẫn đang ngủ say bên cạnh, trong lòng có chút an tâm.
Chỉ đợi anh ta nhìn kỹ hơn, anh ta đã toát mồ hôi lạnh!
Mặt của Lộ Hải, không thấy nữa!
Chuyện này là sao?
Anh ta bật dậy từ trên giường, còn chưa kịp chạy đi lại nghe thấy tiếng khóc thút thít, bên giường có người ngồi!
Mái tóc của người nọ dài đến mặt đất, vẫn luôn không ngừng khóc thút thít khiến da đầu Mã Nguyên tê dại, tình trạng của Lộ Hải ở bên cạnh lại không đúng! Không ai có thể cứu được anh ta!
Đúng lúc này, người ngồi bên giường mở miệng: “Hoàng tử, sao ngài không tới tìm em?”
Cô ta vén tóc lên, há miệng lộ răng nanh, gào thét: “Sao ngài không đến tìm em!”
Mã Nguyên hoảng sợ trợn to hai mắt, nhìn khuôn mặt tái nhợt vặn vẹo bị tia chớp ngoài cửa sổ chiếu sáng càng ngày càng tiến lại gần mình!
“A a a a…!!!”
...
…
Ồn ào quá!
Âm thanh truyền đến từ dưới lầu, Hứa Chiêu Hoà nhíu mày ngồi dậy, định đi ra ngoài, Tiểu Anh trên cổ tay vỗ vỗ cậu.
‘Anh!’
“Đừng đi ra ngoài!”
‘Anh anh anh!’
“Cậu ngoan ngoãn ngủ đi có được không?”
Hứa Chiêu Hoà: “...”
Hứa Chiêu Hòa cảm thấy rào cản ngôn ngữ của họ thực sự là một vấn đề!
Cứ bị anh ngắt lời như vậy, giọng nói dưới lầu dần dần yếu đi, mà từ đầu đến cuối không có động tĩnh của ai khác, xem ra bọn họ không muốn quản, cũng quản không được.
Hứa Chiêu Hòa suy nghĩ một hồi, lại nằm trở lại, nhưng lại ngủ không được. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sau khi nhúm tóc nhìn một lúc, lại khẽ cọ vào gối, thì thầm “anh anh anh” bên tai cậu, như thể đang cố dỗ cậu ngủ.
Hứa Chiêu Hòa mỉm cười, không biết có ích lợi gì hay không, nhưng dần dần cậu cũng chìm vào giấc ngủ.
Nhúm tóc lắc đuôi vui vẻ: “Anh anh anh…”
“Chiêu Chiêu xinh quá, xinh quá xinh quá xinh quá…”
…
Sáng sớm hôm sau, Hứa Chiêu Hòa và Conan cùng nhau xuống lầu, thấy mọi người xung quanh im lặng, hành lang và cầu thang trên lầu ba dính đầy máu, kéo dài đến tận lầu một.
Quầng thâm dưới mắt Lộ Hải vô cùng đậm, anh ta xoa xoa mặt: “Tối hôm qua Mã Nguyên xảy ra chuyện...”
Nửa đêm anh ta nghe thấy tiếng động nên tỉnh dậy, phát hiện Mã Nguyên ngay bên cạnh mình có chuyện bất thường, chưa tới một lúc mà máu đã rỉ ra từ cơ thể anh ta, trên cổ có một vết cứa rất sâu.
Anh ta hoảng sợ chạy ra ngoài ở với Mễ Quả cả đêm, đến sáng mới dám quay lại để xem thì thi thể đã không còn nữa.
Mọi người lại càng im lặng, rõ ràng cũng nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trong phòng, chiếc giường đẫm máu.
Từ Chiêu Hòa không trả lời mà nhìn quanh: “Sao lại thiếu một người?”
Vương Mông Mông ở bên cạnh nói: “Lúc sáng tôi đi tìm Trần Thanh Lăng thì thấy cô ấy đã chết trong phòng, toàn bộ da đầu mất hết, hẳn thi thể vẫn còn ở đó ...” Nhưng không có ai chịu chạm vào cô ấy.
Hứa Chiêu Hòa dựa vào sô pha, trong một đêm chết hai người một nam một nữ, mà phương thức chết hoàn toàn khác nhau!
Mấu chốt là họ vẫn chưa biết điều kiện của cái chết là gì! Đây là điều kinh hoàng nhất!
Cậu nhìn lên chiếc đèn chùm tinh xảo trong tòa nhà phương Tây, cẩn thận xâu chuỗi những manh mối tìm được.
“Chẳng lẽ, Mã Nguyên là hoàng tử đầu tiên, nhưng vì không cứu công chúa tóc mây nên phải chết?”
Trong truyện, hoàng tử đến gặp riêng công chúa vào buổi tối, nhưng đêm qua hoàng tử không có hành động gì, nên mới gây ra tình trạng chết người?
Đây có vẻ là phỏng đoán đáng tin cậy nhất hiện tại, Lộ Hải lại hỏi: “Thế nhưng hoàng tử đã chết, vậy phải làm sao bây giờ?”
Hứa Chiêu Hòa cười lạnh: “Vậy thì, tìm hoàng tử mới!”
Những người đàn ông có mặt ở nghe vậy đều rùng mình, bọn họ không muốn làm hoàng tử chút nào!
Nhưng hiện tại mấu chốt là bản thân hoàng tử cũng không biết mình là hoàng tử!
Cũng giống như Mã Nguyên, nếu biết trước thông tin thì chắc chắn anh ta đã nói ra rồi, đây mới là cách để một người mới bảo vệ tính mạng của mình, nhưng đêm qua anh ta lại đột ngột qua đời.
-App-truyện-tytnovel.comCho nên bọn họ chỉ có thể đợi đến buổi tối, tất cả cùng nhau lên đường! Nhìn xem công chúa sẽ chọn ai...
Có thể nói là rất bị động!
Lúc này, Lưu Mỹ Nhân bên cạnh Lục Hải không nhịn được xen vào: “Còn chúng ta?”
Hiện tại có vẻ mấy người đàn ông nguy hiểm hơn, dó khả năng bị chọn làm hoàng tử, nhưng đêm qua còn có một cô gái chết! Thậm chí các cô còn không biết tại sao!
“...”
Lộ Hải đưa ra lời khuyên: “Hay là buổi tối, chúng ta đi cùng nhau?”
“...”
Ngoài trừ như vậy còn cách nào đây!
Các cô khó khăn quá!
…
Mãi đến giờ ăn sáng thì cuộc thảo luận mới kết thúc, sau khi ăn xong, Hứa Chiêu Hòa kéo Conan đi xem hai phòng ngủ, nơi xảy ra vụ tai nạn.
Thi thể không còn, chỉ còn máu đang khô dần cho thấy ở đây đã xảy ra những chuyện thương tâm như thế nào.
Bên ngoài trời vẫn mưa và không có xu hướng giảm, mọi người đều bị mắc kẹt trong tòa nhà phương Tây, nhìn chằm chằm vào tòa tháp có mái nhà lộ ra.
Nếu không thể ra ngoài, vậy thì đi dạo trong nhà thôi.
Lúc trước bọn họ chọn phòng ngủ, Hứa Chiêu Hòa chỉ mở mấy căn phòng trống, nhưng tòa nhà phương tây lớn như vậy, có rất nhiều phòng đã bị sử dụng hoặc bị khóa.
Cậu và Conan vào bếp đầu tiên, không có gì đặc biệt, rau củ chất thành đống trên mặt đất, bộ đồ ăn và đũa để trong tủ, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Sau đó họ lên phòng trên tầng hai, trong đó có một phòng làm việc nhưng sách vở bên trong đã bị phủ một lớp bụi dày, Conan cố gắng tìm mấy thứ giống như nhật ký, nhưng cuối cùng lại không tìm thấy gì cả.
Hứa Chiêu Hòa cầm bút lông trong tay, tàn nhẫn nhắc nhở: “Cho dù có, nó cũng sẽ không ở một nơi như vậy.”
Conan lau mồ hôi: “Vậy nó sẽ đâu?”
“Một nơi như... một tầng hầm hay gì đó.”
…
Căn biệt thự rất lớn, nhưng cũng không tìm được bao nhiêu manh mối, giữa trưa mọi người lại tập trung ở phòng khách, chưa kịp ăn cơm trưa đã thấy bà phù thủy hoảng sợ chạy tới.
Bà phù thủy vừa chạy vừa hét lên: “Công chúa tóc mây điên rồi! Cô ả đang la hét đòi gặp hoàng tử! Hoàng tử mau đi với tôi một chuyến!”
Tất cả mọi người: “...”
Tay không bắt sói?
Đừng nghĩ rằng họ không biết bà phù thủy là nhân vật phản diện!
Nhìn thấy bầu không khí dần dần đặc lại, nhưng không có ai nhúc nhích, biểu hiện của bà phù thủy dần dần biến dạng.
“Công chúa tóc mây điên rồi! Đập phá đồ đạc khắp nơi! Ai trong các người là người yêu của cô ta mau đi xem với tôi!”
“...”
Vẫn không có ai trả lời, sự kiên nhẫn của bà phù thủy cũng dần cạn kiệt, thấy bà ta sắp nổi trận lôi đình, Hứa Chiêu Hòa đột nhiên nói:
“Bà muốn tìm hoàng tử tới vậy là muốn giết người diệt khẩu à?”
Bà phù thủy: “…”
Mọi người: “!!!” Có cần thẳng thắn như vậy không!!
Bà phù thủy nghiến răng, Hứa Chiêu Hòa vượt khó tiến lên, mặc kệ Conan liên tục kéo cậu về phía sau.
“Tuy rằng bà nuôi công chúa tóc mây lớn như thế tốn không ít sức, nhưng cũng không cần phải miễn cưỡng mà! Đầu năm nay ai còn nuôi tóc dài như thế chứ, chẳng phải gần đây đang thịnh hành kiểu gợn sóng gì đấy à?”
Bà phù thủy: “…”
Những người khác: “…”
“Vậy thì!” Hứa Chiêu Hòa ngoắc ngoắc ngón tay, thở dài tựa hồ đã nhượng bộ nhiều lắm: “Bà nhìn trúng ai thì mau nói ra đi, chúng tôi tự đưa người đó tới được không?”
Bà phù thủy: “…”
Tất nhiên bà ta không biết hoàng tử là ai! Bà ta mà biết còn tới hỏi không?
Vì vậy, bà phù thủy rời đi trong cơn tức giận, để lại một đám người chơi choáng váng, nghẹn một hơi dở khóc dở cười!
Thế này cũng được ư!!
Conan, người từng trải ở bên cạnh âm thầm thở dài trong lòng: Cuối cùng các người cũng biết anh Sinh của cậu ta lợi hại như thế nào!
Anh Sinh vẫn là anh Sinh của cậu
Thỉnh thoảng lại diễn một đoạn, bản thân cảm thấy rất buồn cười, giống y như diễn viên tấu nói!
...
App TYT & Ý Hiên Các team