Bên ngoài mưa giông vẫn kéo đến, sắc trời vô cùng u ám, trang viên bị mây mù dày đặc bao phủ, mọi người chỉ có thể tiếp tục ở trong tòa nhà phương Tây.

Sau khi ăn trưa, Hứa Chiêu Hòa tựa vào cửa sổ ngắm mưa, cây cối bên ngoài đung đưa, lá cây bị mưa xối kêu vang không ngớt. Tuy nhiên hoa trong nhà kính vẫn nở rộ rực rỡ, không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Những người khác hoặc trở về phòng, hoặc đi thám hiểm, chỉ có Hứa Chiêu Hòa ​​có vẻ rất nhàn nhã. Chẳng qua không biết có phải là ảo giác hay không, lúc nãy đột nhiên cậu nhìn thấy một bóng vàng vụt qua.

Cậu đứng thẳng dậy, tiếp tục đút hai tay vào túi nhìn sang nhà kính trồng hoa, sau đó bỗng xoay người bước ra ngoài.

Conan vừa đi xuống thì nhìn thấy bóng dáng ra ngoài của Hứa Chiêu Hòa, cậu ta vội vàng hét lên: “Anh Sinh, anh đi đâu vậy?”

Hứa Chiêu Hòa quay đầu lại: “Bên ngoài, cậu đi không?”

Bây giờ?

Conan liếc nhìn cơn mưa nặng hạt bên ngoài: “Anh Sinh, không nên ra khỏi đây, mưa to như… Thế...”

Nói đến đoạn cuối, giọng của Conan dần trở nên ngập ngừng, bởi vì không biết anh Sinh của cậu ta biến đâu ra một chiếc ô đen to, chỉ cần bấm nhẹ một cái là đã mở ra được rồi!

Hứa Chiêu Hòa đứng ở cửa gọi cậu ta: “Đi.”

“…Dạ!”

Conan vội vàng đứng dưới ô, hai người cùng nhau bước dưới mưa, cảnh tượng này rơi vào tầm mắt của đám người trên lầu, mẹ nó nhìn kỳ quái thế nào ấy!

Nhúm tóc thò ra một cái đầu, không phải hai người! Còn có anh nữa nè!!

...

“Anh Sinh, anh mua chiếc ô này từ hệ thống à?”

Conan chỉ có thể nghĩ đến cái này, bởi vì chỉ có những thứ trong hệ thống mới có thể tiếp tục được đặt trong hệ thống, tuỳ ý sử dùng. Những phó bản khác cho phép mang theo những thứ nhỏ nhặt, chỉ có thể tự mình ngoan ngoãn mang theo balô!

Hứa Chiêu Hòa coi như lẽ đương nhiên: “Đúng vậy, khá là tiện!”

Conan:…

“Tiện, nhưng sẽ phải tiêu điểm tích luỹ đó!” Muốn một thứ như ô, tự mang theo là được, điểm tích luỹ quý giá như thế!

Hứa Chiêu Hòa quay đầu lại cho cậu ta một ánh mắt tự hiểu, giống như đang nói: Hết điểm tích luỹ thì kiếm lại là được! Hệ thống thực sự là một thứ tốt!

Conan:…

Conan quyết định chuyển chủ đề: “Anh Sinh, chúng ta đi đâu?”

Hứa Chiêu Hòa ngẩng đầu ra hiệu: “Nhà kính trồng hoa.” Trong thời tiết này đi ra nhà kính trồng hoa làm gì?

Tuy nhiên, Conan đã khôn ngoan chọn cách không hỏi, mất giá lắm!

Thế là hai người trông rất bí ẩn đi về phía nhà kính trồng hoa, mấy người không có ô trên lầu đều thấy rất khó chịu!

Tại sao họ không mang ô? Tại sao không mang theo ô!!!

Tuy nhiên thông thường vào những ngày trời mưa dầm, phó bản đều xảy ra mấy chuyện không tốt, bọn họ vẫn nên ở yên trong toà nhà phương Tây thì hơn!

Họ thật sự không ngưỡng mộ chút nào đâu!

...



Nhà kính trồng hoa vào ngày mưa trông vẫn như trước, nhưng khi đến gần, họ đột nhiên nghe thấy một tiếng “răng rắc” yếu ớt.

Conan tóm lấy Hứa Chiêu Hòa: “Anh Sinh, bên trong...”

Hứa Chiêu Hòa vỗ vỗ cậu ta, trông chẳng có chuyện gì đóng ô lại ,đẩy cửa nhà kính trồng hoa về phía trước. Cửa không khóa, vừa đẩy liền mở ra, âm thanh bị chặn càng lớn hơn.

Khi cả hai bước vào, chỉ thấy mảnh vỡ lọ hoa, bùn đất và hoa dập nát ở khắp nơi.

Ở giữa là một cô gái tóc vàng, tóc dài xoã trên mặt đất.

Dường như không ngờ có người đột ngột bước vào, cô gái ôm lộ hoa đứng sững tại chỗ, sau đó không cầm chắc, chậu hoa rơi xuống đất “choang” một tiếng vỡ tan tành.

Hứa Chiêu Hòa liếc nhìn những mảnh vỡ vụn khắp nơi, chẳng lẽ bà phù thủy không nói dối bọn họ?

Công chúa tóc mây thực sự điên rồi?

...

Ba người trợn tròn mắt nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử, chốc chốc công chúa tóc mây lại chớp mắt, sau đó đột nhiên bắt đầu khóc, vừa khóc vừa lén lút nhìn Hứa Chiêu Hòa.

Tiểu Anh cảm nhận được ánh nhìn bèn nhô ra khỏi túi áo, diễu võ dương oai với cô ấy. Công chúa tóc mây giật mình thu lại ánh nhìn, bắt đầu khóc nghiêm túc.

“Từ nhỏ tôi đã bị nhốt trong trang viên, chưa từng thấy người ngoài, cũng không biết tại sao mẹ lại đối xử với tôi như vậy!”

“Bà ấy không cho tôi gặp mọi người, ngày hôm qua tôi lẻn vào nhà kính trồng hoa, bà ấy liền đuổi tôi về, hức hức hức...”

Hứa Chiêu Hòa: “...”

Không, đó không phải là lý do cô rảnh rỗi không có việc gì đi đập vỡ chậu hoa!

Tuy nhiên công chúa tóc mây khóc tới mức không thở được, vốn không ai động đến cô ấy, cô ấy đột nhiên loạng choạng không đứng vững, sau đó đúng lúc vô tình làm đổ một chậu hoa bên cạnh.

Khi chậu hoa vỡ tan, một đường hầm bất ngờ xuất hiện ở trung tâm.

Công chúa tóc mây trông vô cùng ngạc nhiên, che miệng “a” một tiếng, chớp chớp đôi mắt to ngây thơ, biết rõ còn cố ý hỏi: “Cái gì thế này!”

Hứa Chiêu Hòa: “...”

Ừ, cô diễn tiếp đi, tôi tin coi như tôi thua!

Chẳng qua mặc kệ có phải công chúa tóc mây tự biên tự diễn không, lối đi bí mật của trang viên đã xuất hiện, chắc chắn bọn họ phải đi tìm hiểu một chuyến.

Cậu lấy ra một chiếc đèn pin từ trong hệ thống, Hứa Chiêu Hòa dẫn đầu đi xuống phía dưới, Conan cũng vội vàng đi theo.

Công chúa tóc mây ở trên có vẻ sợ hãi, nhưng cô ấy vẫn đi theo xuống.

...

Cầu thang uốn lượn, xung quanh tối đen như mực, công chúa tóc mây lại bắt đầu tác oai tác quái.

“Hức hức hức, đây là đâu, tại sao trước đây tôi không biết trong trang viên còn có một tầng hầm chứ!”

“A, liệu có phải là mẹ tôi có bí mật gì không!”

“Hức hức hức, tôi sợ quá!”

...

Hứa Chiêu Hoà rất muốn cô ấy câm miệng! Tại sao cô công chúa này còn thích diễn hơn cả cậu chứ! Hơn nữa còn cứ hức hức hức!

Tiểu Anh rất đồng tình vẫy đuôi, cô ta cũng dám hức hức với Chiêu Chiêu!

Nhúm tóc uốn éo đầu, hơi thở khủng bố tràn ngập đất trời bất ngờ ập tới, công chúa tóc mây phía sau lập tức ngậm miệng.

Thế giới yên lặng…

...

Tuy tầng hầm không lớn nhưng rất tối, dùng đèn pin rất bất tiện.

Hứa Chiêu Hoà lấy ra một chiếc đèn lồng kiểu cũ, cảm giác giống như một cuộc truy tìm kho báu.

Conan đã cảm thấy tê dại, đi theo anh Sinh của mình đến trước một chiếc rương gỗ, Hứa Chiêu Hoà mở ra, tiện tay ném một cuốn sổcho cậu ta.

Conan ngay lập tức ôm nó, mở ra xem, đó là cuốn nhật ký mà cậu ta đang tâm tâm niệm niệm!

Anh Sinh giỏi quá!

Công chúa tóc mâyđã ở ngay phía sau lại “a” một tiếng, cô ấy nhặt chiếc lược lên rồi bắt đầu khóc.

“Đây là thứ mà cha mẹ ruột để lại cho tôi! Thì ra mẹ đã nói dối tôi!!”

Hứa Chiêu Hòa: “...”

Hứa Chiêu Hòa bắt gặp ánh mắt công chúa tóc mây dưới ánh đèn mờ ảo, cô ấy như đang mỉm cười, đôi mắt từ từ cong thành hình lưỡi liềm, càng ngày càng mỏng, giống như một cái móc câu.

Cậu nhắm mắt rồi lại mở ra, công chúa tóc mây vẫn đang khóc, như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác của cậu.

Sắc mặt Hứa Chiêu Hòa trở nên lạnh lùng, cậu vỗ vỗ vào Conan vẫn đang hăng hái đọc sách: “Đi thôi.”

“Tôi vẫn chưa đọc xong nó mà, anh Sinh!”

“... Nếu cậu không đi, một lát nữa bà phù thủy sẽ tới.”

Conan nhanh chóng đặt nó xuống: “Ồ thế thì đi thôi!”

Thế là cả hai bước lên trên một cách rất tự nhiên, để lại công chúa tóc mây một mình cắn chặt môi tỏ vẻ bất mãn, nhưng cô ấy không còn cách nào khác, cô ấy chỉ có thể chạy lon ton đuổi theo!

“Hai, hai người có thể cứu tôi ra ngoài không?”

Hứa Chiêu Hòa không nhìn lại, giọng nói đầy lạnh lùng: “Cô có thể cho chúng tôi lợi ích gì?”

Công chúa tóc mây: …

Công chúa tóc mây lắp bắp: “Không, không phải, anh hùng cứu mỹ nhân, sao còn đòi có ích lợi gì...” A di đà phật, đồ trai thẳng! ٩(╬ʘ益ʘ╬)۶

Lần này, Hứa Chiêu Hòa xoay người, giơ đèn trước mặt cô ấy, cẩn thận quan sát, một lúc sau cậu hỏi: “Cô có đẹp bằng tôi không?”

“...”

Mặt công chúa tóc mây lúc trắng lúc xanh, mím môi tỏ vẻ bất bình, trông như sắp khóc nữa.

Conan cũng bất lực che mặt, tuy rằng sự thực như thế, nhưng ngay cả cậu ta cũng biết không thể nói thẳng với con gái như thế này, anh Sinh của cậu cũng quá thành thật! -App-truyện-tytnovel.com

Nhìn thấy cuối cùng công chúa tóc mây cũng “biết tự xấu hổ”, Hứa Chiêu Hòa chậm rãi quay người lại, vừa cất bước lại đột nhiên “hừ” một tiếng..

Công chúa tóc mây: “…”

Cô ấy khó khăn quá!

...

Vì vậy ba người lại tiếp tục im lặng mà đi lên, từ đầu đến cuối, chỉ có Tiểu Anh trên cổ tay vui vẻ lắc đuôi như tết đến!

Nó thầm hét lên trong lòng: Đúng thế! Chiêu Chiêu là đẹp nhất!! Không chấp nhận phản bác!!!



Mấy người trở lại mặt đất, bên ngoài mưa không dứt, trong nhà kính trồng hoa vẫn lộn xộn.

Hứa Chiêu Hòa lạnh lùng nhìn công chúa tóc mây, người có vẻ như đang phát điên, hỏi: “Ai là hoàng tử?”

Công chúa tóc mây: “…”

Cô ấy cười khan: “Ha ha, đương nhiên là hoàng tử sống trong lâu đài rồi...”

Hỏi một đằng, trả lời một nẻo!

Hứa Chiêu Hòa nhíu mày: “Cô không biết?” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“...”

Cậu trầm ngâm tiếp tục: “Ồ...”

Công chúa tóc mây: “...”

Ồ cái gì mà ồ! Tôi còn không biết cậu nghĩ gì!!

Tuy nhiên, ngoài mặt cô ấy vẫn phải giữ vẻ ngoài mềm yếu, tiếp tục kể lại trải nghiệm cuộc đời bi thảm của mình, để đánh lạc hướng sự chú ý của cậu.

Hứa Chiêu Hòa phớt lờ cô ấy, xem ra chưa tới tối, ai cũng không biết hoàng tử là ai, kể cả công chúa tóc mây cũng thế!

Như vậy cái chết của Mã Nguyên có hai lời giải thích:

Một là anh ta không giải cứu công chúa tóc mây vào ban đêm, quy tắc phán định anh ta chết;

Hai là công chúa không được cứu, tự mình đến giết chết hoàng tử.

Bản thân Hứa Chiêu Hòa lại nghiêng về kiểu thứ hai. Trong câu nói của Lộ Hải, trên cổ Mã Nguyên có một vết hằn sâu.

...

“Anh Sinh!”

Hứa Chiêu Hòa đang suy nghĩ, Conan ở bên cạnh đột nhiên vỗ vỗ cậu, nhìn chằm chằm bên ngoài, cả người đều tiến vào trong trạng thái phòng bị.

“Anh, anh Sinh, bà phù thủy đến rồi...”

Hứa Chiêu Hòa nhìn ra ngoài, thấy bóng đen đang chạy trong cơn mưa lớn, không phải là bà phù thủy thì là ai!

Cậu tặc lưỡi: “A, đi muộn rồi!” Nhưng vẻ mặt đó, chẳng thất vọng chút nào!

Conan:…

...

Bà phù thủy rất nhanh nhẹn, trông chẳng giống một bà già chút nào, công chúa tóc mây có vẻ sợ hãi, trốn sau lưng họ lại bắt đầu khóc.

“Công chúa tóc mây! Công chúa tóc mây! Mày lại chạy ra ngoài!!”

Công chúa tóc mây: “Mẹ, con không phải cố ý, xin hãy tha cho con!”

Vừa nói, cô ấy vừa muốn kéo quần áo của Hứa Chiêu Hòa, nhưng Hứa Chiêu Hòa phúc đến thì lòng cũng sáng ra, bất ngờ bước sang một bên, công chúa tóc mây không còn nơi nào để trốn đành phải đối mặt với bà phù thủy tức giận.

Cô ấy quay đầu trừng mắt nhìn Hứa Chiêu Hòa, hừ, đàn ông!

...

Bà phù thủy chống eo, tức giận chỉ vào Hứa Chiêu Hòa: “Nói cho tao biết, có phải mày lại đi gặp mặt riêng với hoàng tử rồi đúng không!”

Công chúa tóc mây lại bắt đầu hức hức hức: “Không phải đâu mẹ ơi ...”

“Không được nói dối!” Bà phù thủy nói xong, điên cuồng liếc mắt nhìn hai người bên cạnh: “Mau nói! Ai là hoàng tử!!”

Ánh mắt kia co rút dữ dội, chỉ thiếu điều chỉ vào hai người bọn họ, hỏi ai là nhân tình!

Tuy nhiên công chúa tóc mây chỉ khóc, nói rằng mình không biết.

Bà phù thủy hét lên: “Mày đang nói dối!!”

“Chờ đã...” Hứa Chiêu Hòa đột nhiên mở miệng, thành công làm cho hai người phụ nừ ngừng tranh cãi, quay đầu nhìn cậu.

Hứa Chiêu Hòa kéo Conan, gật đầu với bà phù thủy: “Vì đây là việc nhà của bà, người ngoài không tiện ở đây nên chúng tôi xin phép đi trước...”

Nói xong, cả hai vội vã bước ra ngoài, nhưng…

“Từ từ!” Bà phù thủy lại kêu lên.

Hai người quay lại, đôi mắt như đại bàng quét qua bọn họ, sắc bén hỏi: “Hai người có phải hoàng tử không!”

Conan lập tức cứng đờ, cậu ta muốn nói không nhưng bọn họ không biết có đúng vậy không!

Đây chẳng phải đang tự bê đá đập chân mình à!

Đáng tiếc bà phù thủy không hề có ý định thả họ đi, nhìn chằm chằm vào họ kiểu như “Nếu dám nói dối tao sẽ xé xác chúng bây ra từng mảnh”.

Hứa Chiêu Hòa cười nhạo, nhìn thẳng vào mắt bà ta, gằn từng chữ: “Chúng tôi là du khách…”

Bà phù thủy: …

“…Ồ!”

...

App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play