Thân thể giống như chìm trong hỗn loạn, lắc lư, run rẩy. Tiếng hò hét dồn nén ở trong ngực, giống như con thú bị giam trong lồng, đấu đá lung tung.

Mà theo áp lực dần biến mất, cuối cùng các giác quan của cơ thể cũng chậm rãi bình phục.

Hứa Chiêu Hòa mở mắt ra, cậu, đã chết rồi ư?

Cậu đặt tay trước ngực, cảm nhận nhịp đập trái tim thình thịch có lực.

Ồ..., cậu còn chưa chết.

... Thật vui vẻ!

Sau khi xác nhận xong tình huống tử vong của mình, suy nghĩ của Hứa Chiêu Hòa mới dần trở về, cậu đang ở đâu?

Bệnh viện ư?

Dù sao theo lý mà nói, chắc hiện tại cậu cũng thuộc loại mắc bệnh nặng tưởng chết mà chưa chết, lại còn không có bảo hiểm.

Cậu chống giường ngồi dậy, tay chạm vào thứ gì đó mềm nhũn, cậu theo bản năng nhéo thử, là chăn dày.

Hứa Chiêu Hòa lại nhìn xung quanh một vòng, tường trắng, bàn trắng, giường trắng, không có cửa sổ, rất áp lực.

Không phải bệnh viện... Thế đây là nơi nào?

Ngay sau đó, cảm giác vô lực tựa như một học sinh tiểu học đi muộn, vội vã lao tới trong tiếng chuông vào học cuối cùng vang lên kéo tới, Hứa Chiêu Hòa yếu ớt ngửa ra sau, tựa vào đầu giường, mãi đến khi tìm thấy một tư thế tương đối thoải mái, cậu mới có tâm trạng tự hỏi.

Rõ ràng tai nạn xe cộ đã xảy ra, nhưng thân thể cậu ngoài cảm giác vô lực thì không có bất cứ nơi nào không khoẻ, đương nhiên loại vô lực này có đến 80% là do đói khát tạo thành.

Còn 20%, cậu không có trí nhớ, nhưng cảm giác thân thể giống như đột nhiên mất trọng lượng, giống như sau khi con người làm việc đến cực hạn, lúc quay trở về trạng thái thả lỏng, cơ thể sẽ vô cùng suy yếu.

Cho nên hiện tại rốt cuộc cậu đang ở đâu?

Có ai hay có nguồn sức mạnh nào, có thể giúp mình khôi phục nguyên trạng, đồng thời chuyển cậu đến nơi quỷ quái này?

Play cầm tù à?

...

Hứa Chiêu Hòa là người theo chủ nghĩa duy vật, cũng kiên định bản thân là một thanh niên ba tốt cực kỳ ủng hộ chế độ Xã hội Chủ nghĩa.

Thần Ma quỷ quái gì đó bỏ qua một bên không nói, một người học vật lý như cậu quyết định vẫn nên đi tìm chút ăn trước, tránh bản thân chết đói trước khi bị đâm chết.

Cửa phòng làm bằng gỗ, cực kỳ mới, tay nắm cửa chính là một tay nắm cửa vô cùng bình thường, còn có thể từ khóa lại từ bên trong, nhưng cậu khẽ vặn một cái đã mở ra.

Quả nhiên không phải play cầm tù, Hứa Chiêu Hòa thở phào một hơi.

...

Cậu đẩy cửa ra, đập vào mắt là sự tan hoang rách nát không giống bên trong, cậu quay đầu nhìn thoáng qua, thật sự rất lạ, rõ ràng bên trong cửa cực kỳ mới, nhưng bên ngoài lại toàn dấu vết loang lổ, còn có một chút dấu vết tương tự như vết móng tay gì đó, có nông có sâu.

Trên mặt cửa còn có một biển số không quá bắt mắt ...12.

Cậu khẽ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, đút tay vào túi quần đi về phía trước.

Vách tường hành lang bao bọc xung quanh, không có cửa sổ, cong quẹo. Ngẫu nhiên sẽ có một vết rạn nứt rất nhỏ, cùng với ấn ký đen tuyền, nhìn kỹ còn thấy nó hình như đo đỏ, giống như vết máu đã khô, uốn lượn bò tận đến trần nhà.

Sàn nhà làm bằng ván gỗ cũ nát, Hứa Chiêu Hòa giẫm giày mềm lên trên, phát ra những tiếng ‘lộc cộc lộc cộc’ thanh thúy, trong không gian quỷ dị này, có vẻ vô cùng khủng bố.

11, 10, cuối cùng vách tường cũng có một lỗ hổng, Hứa Chiêu Hòa thoáng dừng lại, nhìn nó thông ra một hành lang khác.

Khác với căn phòng kín mít trước đó, đường hành lang này càng giống một rừng cây được chọn làm bối cảnh hơn, đỉnh đầu là dây leo uốn lượn, dưới chân là những tấm ván gỗ được xếp chỉnh tề. Hành lang dài được chống đỡ bởi mấy cây cột, có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

Bên trái là một cái cầu trượt cực lớn, lớn đến độ không giống như cầu trượt cho trẻ em chơi, ngoài ra còn một số dụng cụ chơi khác, vô cùng cũ nát.

Bên phải có một bồn hoa, bởi vì thời tiết còn khá lạnh nên trông bồn hoa đặc biệt tiêu điều, bên trong chỉ có đất đai khô nứt, cùng một vài cành lá khô quắt.

Nhìn sang bên cạnh thì không thấy gì, bởi vì cả khu vực đều là hình cung, từ nơi này nhìn sang phía đối diện, có thể nhìn thấy hành lang dài cũng thuộc loại hình làm vườn tương tự, chẳng qua nó lại cong queo khúc khuỷu, đằng sau cũng là vách tường loang lổ, cùng với cánh cửa được khảm bên trên.

Hứa Chiêu Hòa nhíu mày, sau đó thân thể run lên, thật lạnh.

Trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, cậu mới vừa tham gia xong một hội nghị nghiên cứu và thảo luận học thuật, hiện tại cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi thuần trắng cùng với một chiếc quần tây, áo khoác không biết đã bị vứt đi nơi nào, có lẽ vẫn ở hiện trường xảy ra tai nạn xe cộ, dù sao cũng không mang theo.

...

Không khí mang theo cảm giác mát lạnh thẩm thấu, chân trời nhuốm màu đỏ của ráng chiều tà, cùng với một mảng mây ngũ sắc rực rỡ sáng lạn

Hứa Chiêu Hòa dừng bước, giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ.

Thời gian: 7 giờ tối, ngày 29 tháng 1.

Cậu liếm môi, lại nhìn bầu trời, trời chiều ngả về phía chân trời, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Hứa Chiêu Hòa hơi cong môi, xoay người đi về phía cầu trượt, vừa rồi, nơi đó mơ hồ truyền đến âm thanh “Lộc cộc lộc cộc, lộc cộc lộc cộc...” rất nhỏ.

...

Cầu trượt vĩ đại bị ánh trời chiều còn sót phủ xuống một tầng ánh vàng tạo nên cá bóng mờ vĩ đại, trên mặt cầu trượt loang lổ những vết tích chứng tỏ lai lịch của nó, âm thanh được truyền tới từ phía sau cầu trượt, là tiếng thứ gì đó đang giẫm lên thang dây bằng sắt.

Hứa Chiêu Hòa đi đến, đứng ở dưới cầu trượt ngó lên trên, kết quả bất ngờ không kịp đề phòng liền đối diện với một đôi mắt tối đen.

Đó là một đứa bé, làn da trắng bệch, trên cổ có một sợi dây màu đỏ, mặc đồng phục màu trắng xanh cũ nát, cái cầu trượt nó đang ngồi cùng với tỉ lệ thân thể nó vô cùng không tương xứng, nó đang muốn đi xuống.

Ở những nơi thế này, đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ như vậy, hiển nhiên vô cùng đáng sợ, nhưng Hứa Chiêu Hòa chỉ dịch một bước sang bên, đứa trẻ buông tay, trượt từ trên cầu thang xuống.

Có đều do cầu trượt quá lớn, độ dốc cũng cao, đứa trẻ trơn bóng, cái đầu chậm rãi nghiêng tới trước, sau đó lăn lông lốc xuống dưới trước thân mình, lăn đến bên chân Hứa Chiêu Hòa.

Đứa trẻ cũng không khóc, nó chỉ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cậu, sau đó nhếch miệng lộ ra một nụ cười vô cùng đáng sợ.

Lúc này thân thể nhỏ gày của nó mới chậm rì rì trượt xuống, quỳ trên mặt đất đụng đến cái đầu của mình, nó ôm đầu đặt trên cổ, nhưng vì bị chặt đứt, cho nên có chỉ có thể dùng tay đỡ, mà từ đầu đến cuối, đôi mắt đen kia vẫn nhìn chằm chằm vào Hứa Chiêu Hòa.

Hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ, Hứa Chiêu Hòa định nói gì đó phá tan sự im lặng, đứa trẻ kia lại giống như chịu kích thích, tay đỡ đầu không ổn định, cái đầu lại rớt xuống.

Chẳng qua lần này nó chẳng màng đến việc đi đỡ đầu mà vội vội vàng vàng lăn đi mất, nửa thân thể cũng co thành đoàn, lăn theo cái đầu càng lúc càng xa...

Hứa Chiêu Hòa: “...”

Cậu thề, cậu thật sự không dọa trẻ con!

Mà cậu lại không hề biết rằng, ngay lúc vừa rồi, trên không trung đột nhiên truyền đến một trận dao động, thứ gì đó ẩn núp trong bóng tối gì đã không nhịn được mà run rẩy, nhưng lại không tìm thấy ngọn nguồn, mà đứa bé kia thì bị dọa đến đầu cũng bị rơi.

Dạo này, đến quỷ cũng bị dọa chứ không riêng gì người!

Luồng dao động kia lại khẽ lắc lư, nó vốn ghét nơi này, mãi đến khi nó đột nhiên nó ngửi thấy một mùi hương khó có thể nói thành lời...

Luồng dao động đặc biệt kích động, thoáng không cẩn thận mà rớt xuống, sau đó bám vào một cọng tóc.

... ???

Cọng tóc cẩn thận đứng dậy, nhìn trái nhìn phải, muốn xoa cái thắt lưng một lát cũng không được!

Thật tức giận!!!

...

...

Đứa bé đi rồi, Hứa Chiêu Hòa tiếc hận một hồi, lúc này mới trở về trên hành lang dài, tiếp tục đi về phía đối diện.

Nhưng còn chưa chờ cậu đến gần, đầu óc đã bị làm cho đau nhức, Hứa Chiêu Hòa thoáng dừng bước, hít sâu một hơi, cuối cùng tìm được căn phòng đang không ngừng phát ra tiếng ầm ĩ từ trên hành lang dài, bên trên có viết hai chữ “Phòng học (1)” .

...

“Đây rốt cuộc là nơi nào! Nhanh thả tôi đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó!”

“Các người đây là bắt nhốt phi pháp!”

“Hu hu hu hu hu…”

...

Cậu lễ phép gõ cửa, âm thanh bên trong cánh cửa cũng tạm dừng lại có vẻ như đang hoan nghênh người mới, không lâu sau, có một người vội vã tới mở cửa, Hứa Chiêu Hòa ghé mắt nhìn, bỗng bị cái đầu bóng loáng sáng chói mắt làm cho hết hồn.

Chà, thật sáng!

Đầu Trọc không có chút thay đổi cảm xúc nào, trông có hơi dữ tợn, bắp thịt cũng rất to chắc, anh ta nhanh chóng tránh cửa ra, Hứa Chiêu Hòa chống lại ánh mắt của một loạt người bên trong, tràng diện quá phô trương, khiến Hứa Chiêu Hòa ngẩn người, sau đó mỉm cười giơ tay chào một tiếng. ( truyện trên app T𝕪T )

Người ở bên trong cũng không nói lời hoan nghênh, lại càng không vỗ tay, giống như đây chỉ là nơi chen lấn của nhiều người, họ quay đầu tiếp tục làm chuyện của mình, chủ yếu vẫn là cãi nhau ầm ĩ.

Một tên hói Địa Trung Hải kéo cà-vạt của mình chửi ầm lên: “Con mẹ nó không phải chúng mày muốn tiền sao! Bố mày có tiền, nhanh thả bố mày ra, nếu không con mẹ nó bố mày sẽ khiến chúng mày không chịu nổi!”

Một tên khác trông vẫn còn là học sinh, cũng tức giận mắng: “Các người đang chơi trò gì vậy? Cho dù là thế cũng không thể không quan tâm đến mong muốn của chúng tôi mà kéo chúng tôi đến, nhanh thả chúng tôi ra ngoài, chúng tôi sẽ không truy cứu nữa!”

“Bố mày nói cho mà biết...”

...

Ngoài hai vị này đang mắng hăng say thì còn có hai người phụ nữ đang ôm nhau ngồi khóc, cảnh tượng lại lần nữa trở nên hỗn loạn, Hứa Chiêu Hòa vô thức nhích lại gần bên cạnh, ở đây có thêm cậu là tổng cộng mười hai người, cũng có thể nói, cậu là người cuối cùng.

“Được rồi, đừng làm loạn nữa!”

Cuối cùng tên Đầu Trọc cũng hô to một tiếng, bốn vị đang gây tiếng động không muốn dừng lại, nhưng thấy tên Đầu Trọc kia bày ra gương mặt hung thần ác sát, nên không dám nói nữa.

Tên hói Địa Trung Hải dừng lại xong lại cảm thấy như vậy rất mất mặt, nhưng lại sợ tên Đầu Trọc đánh mình, dù sao Đầu Trọc không phải chỉ có một người, phía sau anh ta còn có hai người cũng vô cùng dữ tợn, mặc dù có tóc, nhưng cũng không nhiều lắm, cho nên càng thêm dọa người.

Địa Trung Hải đành phải kìm nén đến đỏ bừng mặt, đứng cùng với tên học sinh kia, khoanh tay lộ ra chiếc đồng hồ vàng, hiển nhiên là đang phô bày địa vị của mình.

Ai ngờ Đầu Trọc căn bản chẳng thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái, trái lại hai tên hộ pháp phía sau anh ta có nhìn một cái, nhưng lại nhìn với ánh mắt như nhìn tên đần độn.

Trên người Đầu Trọc mặc một chiếc áo T-shirt đen, ôm chặt lấy cơ bắp anh ta, thân dưới mặc quần đen, trên cổ tay còn có một chuỗi mộc châu, nhìn cũng rất xã hội đen, xung quanh nhất thời lặng ngắt như tờ.

“Mọi người đến đông đủ rồi, tôi xin nói đơn giản một chút, các người cũng thấy đấy, chúng ta bị nhốt ở nơi đây, không ai ra được, tôi có thể nói cho mấy người biết, nơi này không phải hiện thực, mà là một thế giới trò chơi...”

Đầu Trọc còn chưa dứt lời, tên Địa Trung Hải kia đã trợn trừng mắt, nhỏ giọng than thở câu: “Xì, lừa trẻ con à!”

Giọng Địa Trung Hải không lớn, nhưng cũng không quá nhỏ, Đầu Trọc còn chưa nổi bão, hai vị hộ pháp phía sau anh ta đã nổi giận trước, trong đó có một tên trên mặt có vết sẹo, tiến lên nhấc Địa Trung Hải ra.

“Con mẹ nó mày tôn trọng lão đại của chúng tao chút! Lão đại của chúng tao có ý tốt giải thích tình huống cho những người mới như chúng mày, mày còn không biết điều! Nếu không ai quản chúng mày thì con mẹ nó ngay ngày đầu tiên chúng mày đã không chống đỡ nổi rồi.”

Địa Trung Hải kiễng mũi chân mới cố sức với tới mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, chống lại cái mặt sẹo kia mà nói năng lắp bắp: “Hiểu, hiểu rồi, hiểu rồi.”

Đầu Trọc liếc anh ta: “Được rồi, A Bưu.”

A Bưu nghe thấy chỉ thị của lão đại, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, ném Địa Trung Hải xuống đất, xoay người tiếp tục làm hộ pháp của mình.

Địa Trung Hải tầm tuổi trung niên, lại có tiền, cho nên đương nhiên tiếc mạng, thấy thế vội vàng chạy tới một góc phòng học, không dám lên tiếng nữa, còn về trong lòng ông ta nghĩ gì, cũng không ai biết được.

Hứa Chiêu Hòa dựa vào trên khung cửa, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, cậu không có hứng thú xem tên Địa Trung Hải và tên A Bưu kia thế nào, nhưng vừa rồi cậu có nghe được một từ rất thú vị: “Người mới”.

Hình ảnh một tay A Bưu nhấc cả người Địa Trung Hải lên khiến cho toàn phòng yên tĩnh lại, lúc này Đầu Trọc mới tiếp tục nói: “Sở dĩ mấy người đến nơi đây, là bởi vì mấy người, sắp chết...”

Hứa Chiêu Hòa nhớ tới trận tai nạn xe cộ kia, bị va chạm là thật, nhưng đau còn chưa kịp đau.

Mà những lời này của Đầu Trọc, cũng khiến cho bốn năm người mới ở đây rơi vào trầm tư...

“Nơi này là thế giới trò chơi khủng bố, nếu các người có thể sống sót ở trong này, vậy thì các người trở lại hiện thực cũng có thể tiếp tục sống sót, vẫn sinh hoạt theo lẽ thường, nhưng điều kiện tiên quyết là, các người còn sống ở trong này... toàn bộ mọi thứ nơi này có đều phi tự nhiên, chúng ta là người chơi, hay còn có một cái tên khác là ... Người Chưa Chết.”

Hứa Chiêu Hòa gật đầu, ừm, nơi này quả thật phi tự nhiên, cậu đã thấy được.

Như hưởng ứng lời Đầu Trọc nói, trong không trung đột nhiên vang lên một khúc nhạc đệm, rất quen thuộc, sau đó một giọng nữ yểu điệu vang lên:

[Keng! Chào mừng các người chơi đã đến [Nhà trẻ khủng bố của mẹ Nguyên], lén nói cho các người biết, mẹ Nguyên thích nhất là những đứa bé ngoan, ghét nhất là những đứa trẻ hư, trẻ hư, sẽ phải nhận trừng phạt!

Mong các người chơi yêu thương nhau, cố gắng làm một đứa bé ngoan!]

Giọng nữ điện tử nói xong, bầu không khí bỗng như ngưng đọng lại, mọi người ai nấy đều có đăm chiêu, Hứa Chiêu Hòa lại nhớ tới cái cầu trượt mình nhìn thấy trước đó, khó trách, thì ra là nhà trẻ à, lại còn làm cầu trượt đặc biệt chiếu theo tỉ lệ cơ thể bọn họ nữa, quá tri kỷ!

Có điều lại không hề ổn với đứa bé kia...

Đầu Trọc cẩn thận ngẫm nghĩ những lời giọng nữ điện tử vừa vang lên, sau đó quét mắt nhìn một vòng: “Được rồi, trời đã sắp tối, hiện tại còn không biết đâu là nơi an toàn, chúng ta phải ra ngoài tìm manh mối, các người cứ tự nhiên.”

Nói xong, anh ta cùng hai tên hộ pháp rời đi, có vẻ như đã nhịn đủ sự ầm ĩ tại nơi này rồi.

“À... Đúng rồi,” Đầu Trọc xoay người lại: “Cuối cùng nhắc nhở mấy người một câu, không nên động vào thứ gì đó nhúc nhích, còn nữa, tốt nhất nên tổ đội, nếu không, mấy người đến chết cũng không biết mình chết thế nào đâu.”

Nói xong câu này, Đầu Trọc không chút lưu luyến dẫn hộ pháp của anh ta rời đi, bốn người mới trợn mắt há hốc mồm, này, thế này là mặc kệ sao!

Cho nên vừa rồi, bọn họ cãi nhau cái gì... Ngay từ ban đầu người ta đã không phải người phụ trách!

...

Hứa Chiêu Hòa đứng tại chỗ sờ cằm, trò chơi khủng bố à?

Thật sự, rất thú vị...

...

Trò chơi gì đây?

Ném khăn tay*?

*một trò chơi dân gian truyền thống của Trung Quốc.

App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play