Anh kêu lên như vậy là Hứa Chiêu Hòa hiểu ngay.

Chỉ là cậu tỉ mỉ ngó trái ngó phải một hồi rồi vẫn cảm thấy không thể liên tưởng được một nhúm tóc be bé đáng thương hồi trước với một nhúm tóc dày rậm như bây giờ.

E là Hứa Chiêu Hòa có dùng hai tay cũng không bưng nổi Tiểu Anh của bây giờ, anh không còn là Tiểu Anh ngày xưa hay len lén bện trên cổ tay cậu nữa rồi!

Có điều cũng hay ở chỗ anh là người bạn cũ, Hứa Chiêu Hòa mỉm cười, cậu vươn đầu ngón tay chọc chọc anh.

“Sao anh lại chạy tới đây? Phó bản áp bức nhân viên ma quỷ à?”

Tiểu Anh: “…”

First blood!

Hứa Chiêu Hòa: “Mới có mấy hôm không gặp mà sao anh lại béo lên thế này?”

Tiểu Anh: …”

Double kill!

Hứa Chiêu Hòa: “Anh đi vào từ lối nào thế? Leo cửa sổ hả?”

Tiểu Anh đã đứng bên bến bờ “tử trận”: “…”

Triple kill!

Sao chẳng giống gì với vở kịch gặp lại trong tưởng tượng của anh vậy?

Tiểu Anh vô cùng nhỏ bé mà cuộn lại thành một quả cầu len, đúng thật là có nhỏ hơn một chút!

“Anh…”

Anh không béo! Anh chỉ dày rậm hơn mà thôi! Anh vẫn có tám múi cơ bụng đấy!

Tuy nhiên Hứa Chiêu Hòa lại không nhìn được cũng chẳng sờ được, cậu duỗi tay chọc cái “quả cầu len” kia, “quả cầu len” bèn lăn lông lốc.

Nhìn anh đáng thương thế kia, Hứa Chiêu Hòa cũng không nhẫn tâm trêu chọc anh nữa, cậu ra sức nhịn cười, hỏi: “Anh tới tìm tôi đó hả?”

Quả cầu len lén lút giơ một lọn tóc ra cuốn lên cổ tay của Hứa Chiêu Hòa, cọ cọ lên người cậu: “Anh!”

Hứa Chiêu Hòa thất vậy bèn ngứa tay muốn chọc anh, thấy dáng vẻ lăn lông lốc ngốc nghếch đó của anh, cậu bèn cười một cách xấu xa.

“Thế thì anh cứ ở đây nhé, có điều không được đi theo tôi ra ngoài đâu, hiện giờ anh quá bé… À, quá nhiều, không có chỗ cho anh núp đâu.”

Nhúm tóc: !!!

Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy nhúm tóc đang bé đi, mãi đến khi chỉ to bằng một ngón tay thì bện thành một sợi to, đoạn nghiêng nghiêng về phía Hứa Chiêu Hòa, nom rất chi là ngoan ngoãn.

Thế, thế này thì phải làm sao mới được đây!

Hứa Chiêu Hòa buồn cười giơ cổ tay ra, nhúm tóc bèn thuận thế cuộn lên, ngoan cực kì luôn!

Ấn Tiểu Anh đang không ngừng cọ mình lại, Hứa Chiêu Hòa nhắm mắt: “Tôi nghỉ ngơi một lát, tí nữa sẽ ra ngoài, anh ngoan ngoãn đi đừng có làm ồn đến tôi thôi đó.”

Nhúm tóc khẽ khàng: “Anh…”

Anh ngoan lắm! Cực kì ngoan!

Hứa Chiêu Hòa mỉm cười với anh, cậu nằm trên giường và nhắm mắt lại, không lâu sau thì có vẻ như đã ngủ. Hứa Chiêu Hòa trở mình, hai tay cậu đặt bên mặt.

Nhúm tóc trên cổ tay lại bắt đầu rục rịch muốn cử động rồi!

Chiêu Chiêu đang ở ngay trước mắt anh! Chỉ cần anh hơi hơi tiến thêm hai bước là có thể chạm tới gương mặt của Chiêu Chiêu!

Tuy nhiên cuối cùng, nhúm tóc chỉ ngắm thôi chứ không làm phiền cậu.

Mũi của anh ngửi thấy mùi thơm từ Chiêu Chiêu, mắt thì trông thấy sắc đẹp của Chiêu Chiêu, thỉnh thoảng còn cò cọ cổ tay của Chiêu Chiêu nữa, trái tim anh mãn nguyện vô cùng!

Nhúm tóc vui vẻ nhỏ giọng kêu: “Anh…”



Hứa Chiêu Hòa không ngủ nhiều, cậu chỉ nghỉ ngơi không quá hai mươi phút, sau khi thức dậy thì vò vò tóc, lúc này cậu mới nhớ ra trên cổ tay mình còn có một nhúm tóc.

Tiểu Anh thấy cậu nhìn mình thì vô cùng kích động: “Anh!”

Hứa Chiêu Hòa lấy tay khác để chọc anh, xong thì xuống giường, đi ra ngoài.



Cuối cùng Conan vẫn cầu toàn và khéo léo ở tại phòng cách vách với anh Sinh của cậu ta. Vốn cậu ta đã không có ý định nghỉ ngơi, vừa mới nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng bên cạnh là cậu ta đã lập tức chạy ra ngoài.

“Anh Sinh!”

Hứa Chiêu Hòa sựng người: “Ừm đi thôi.”

Hai người xuống lầu, trong phòng khách không có một ai, không biết mọi người đi đâu mất rồi. Ngày đầu tiên tới đây, mọi người đều muốn tìm hiểu rõ xem trang viên này có những gì.

Hứa Chiêu Hòa và Conan ra khỏi tòa nhà kiểu Tây, làm một sinh viên học vật lý, trước tiên anh Sinh tính toán một chút tỉ lệ và các chướng ngại vật ở trang viên, rồi tính cả phạm vi khoảng cách nơi mà hai người họ đã đi trước đó, đoạn rồi cậu dẫn Conan đi về phía một con đường nhỏ. ( truyện trên app T𝕪T )

Dựa theo mức độ rậm rạp của cây cối, nếu như nơi này có gì đó thì rất có khả năng là trước kia, bọn họ chưa có phát hiện ra.

Hai người dần dần rời khỏi khu vực trung tâm, băng qua một rừng cây và bụi gai nhỏ, cuối cùng cũng phát hiện đúng thật là có một căn nhà nhỏ ẩn núp ở một góc hẻo lánh.

Căn nhà nhỏ này không được tinh xảo cho lắm, nom còn giống với nhà ổ chuột?

Tuy nhiên căn nhà này không nhốt chó dữ, có một sợi xích buộc trên cột trụ bằng sắt, mà đầu bên kia của sợi xích chính là… Một con quái vật bốn chân?

Nó nằm bò trên mặt đất, lớp vảy màu đen bao bọc toàn thân, nom nó có hơi giống rắn mối, song trên lưng nó lại có hai cái cánh.

Hứa Chiêu Hòa xoa cằm: “Chủng loại mới à?”

Con quái vật kia ngửi thấy hơi người bèn thình lình mở mắt, mũi nó phả khí, nó nhìn chòng chọc Hứa Chiêu Hòa và Conan như thể đang suy nghĩ xem nên cắn từ đâu thì được!

Conan ở phía sau lặng lẽ kéo ống tay áo của Hứa Chiêu Hòa, nghe giọng điệu của cậu ta như thể sắp khóc đến nơi: “Anh Sinh, đây chắc là con ác long trong truyện cổ tích phương Tây rồi…”

Tuy rằng nó còn nhỏ cơ mà dòm huyết thống thì cũng chuẩn ra phết đấy!

Hứa Chiêu Hòa bỗng giật mình, đây là rồng!

Cậu tò mò nhìn, rồng hơi bị hiếm đấy. Hai mắt của Hứa Chiêu Hòa nhịn không được bắt đầu phát sáng, nom cậu còn hưng phấn hơn cả con ác long!

Ác long: “…”

Con ác long cào móng vuốt của nó, để lộ hàm răng bén nhọn khiến Conan chẳng chút nghi ngờ rằng nếu nó không bị cột lại thì chắc chắn nó sẽ lao đến và xé nát bọn họ!

Roẹt!

Conan vèo cái túm lấy Hứa Chiêu Hòa, người đang chuẩn bị tư thế tiến lên: “Anh Sinh, đi mau thôi!”

Hứa Chiêu Hòa không quay đầu, nom cậu như còn có chút lưu luyến không nỡ rời. Lúc này, cuối cùng nhúm tóc cũng hết nhịn nổi, anh ló cái đầu âm u của mình ra và âm thầm nghiến răng.

‘Mẹ nó cậu buông tay ra! Cậu buông tay ra mau! Ai cho phép cậu túm lấy Chiêu Chiêu hả!’

Trông thấy nhúm tóc định thuận theo cổ tay bò ra ngoài, Hứa Chiêu Hòa bèn nhanh tay lẹ mắt ấn chặt anh lại, cậu mỉm cười với Conan: “Được, đi thôi!”

Conan không biết chuyện cuối cùng cũng thở phào một hơi, cậu ta thuận thế buông tay ra.

Hứa Chiêu Hòa âm thầm chắp tay phải ra đằng sau, nhúm tóc thầm biết rằng mình lại chọc Chiêu Chiêu tức giận mất rồi, thế nên anh bèn lặng lẽ bò trở lại, lấy lòng cọ cổ tay của Hứa Chiêu Hòa.

Hai người Hứa Chiêu Hòa và Conan cũng chẳng nhàn rỗi là bao, rất nhanh sau đó, bọn cậu đã rời khỏi phạm vi có con ác long. Bấy giờ Conan mới thở hắt ra, vừa nãy đúng thật dọa cậu ta chết khiếp!

“Anh Sinh, sao ở đây lại có ác long vậy chứ!”

Hứa Chiêu Hòa nghĩ ngợi: “Tôi nhớ có một phiên bản công chúa tóc mây, trong bản đó thì quả thật bà phù thủy có nuôi một con ác long.”

Lại có một bản nữa á?

Conan vò đầu bứt tai: “Thế nên anh Sinh à, rốt cuộc là anh đang nói bản công chúa tóc dài nào thế? Sao tôi nhớ hình như trong Người đẹp ngủ trong rừng cũng có một con nhỉ?”

Hứa Chiêu Hòa trầm lặng một lúc: “… Tôi quên rồi.”

Conan cũng không nghĩ nhiều: “Ò.”



“Chắc là con ác long đã giết chết Tòng Diệp.”

Đi mãi đi mãi, cuối cùng Hứa Chiêu Hòa cũng lạnh lùng mở miệng.

Conan: “Hửm?”

Hứa Chiêu Hòa đút tay vào túi quần, vẻ mặt của cậu lạnh nhạt, vừa lạnh lùng vừa đẹp trai.

“Chắc ác long chính là con quái vật trấn giữ của tòa tháp, vào ban ngày, những người đến gần tòa tháp đều sẽ bị giết.”

Conan: “Chả trách thi thể lại…”

Phân làm đôi như thế…

Cuối cùng có một người chết, Conan thở dài một hơi, cậu ta lại hỏi: “Thế buổi tối thì sao?”

“Buổi tối… Đương nhiên là ác long đã ngủ rồi!”

Thú cưng cũng phải có nhân quyền chớ! Thú cưng cũng đâu thể làm việc không ngừng nghỉ!

Conan: “… Ò.”

Hứa Chiêu Hòa quay đầu liếc cậu ta một cái, cậu nhìn ngó bốn phía xung quanh một hồi rồi tiến lại gần và thì thầm bên tai Conan: “Buổi tối nếu như ác long đi ngủ thì hoàng tử trèo cửa sổ vào kiểu gì ấy nhỉ?” -App-truyện-TYT

Conan: “Ồ!”

Hai người nhìn nhau rồi dần dần nở nụ cười thần bí.



Nhúm tóc: Này hai người lại gần quá rồi đó! Tách ra đê!



Cuối cùng hai người cũng ra hẳn phạm vi của rừng cây, ở phía không xa sẽ là giàn cây leo.

Trần thủy tinh trong suốt lóng lánh dưới ánh sáng mặt trời, xa xa có thể trông thấy Lộ Hải và mấy người chơi khác đang ở đó.

Hứa Chiêu Hòa lại sung sức: “Đi thôi, đi xem náo nhiệt!”

Conan bước theo cậu: “Đợi tôi với anh Sinh ơi!”



Giàn cây leo này được xây cũng xa hoa ra phết, một nửa của nó là trong suốt, bên trong không cần biết là hoa của mùa nào thì đều đang tranh nhau nở rộ như thể sợ sẽ bị so sánh vậy.

Lộ Hải và mấy người chơi khác đứng ở một góc và liếc nhìn vào bên trong, thấy hai người Hứa Chiêu Hòa tới, bọn họ bèn tốt bụng nhường cho bọn cậu chỗ để đứng.

Hứa Chiêu Hòa cũng liếc nhìn vào bên trong, cậu nhướn mày, quả nhiên là có chuyện!

Bà phù thủy mặc đồ màu đen, đội mũ cũng màu đen nốt đang đứng ở bên trong, cũng chẳng biết bà ta đang lẩm bẩm điều gì. Đối diện với bà ta có một thiếu nữ mặc váy dài, không nhìn rõ mặt của người thiếu nữ nó, song mái tóc màu vàng kim kéo lê đến tận mặt đất, mái tóc đó cực kì cực kì dài!

Nhìn thấy mái tóc dài có tính biểu tượng như vậy, tất cả mọi người đều có thể chắc chắn rằng thiếu nữ đó chính là công chúa tóc mây!

Nữ chính đã xuất hiện!

Mọi người gần như không thể kiềm chế được trái tim đang kích động, còn bà phù thủy ở bên trong kia vẫn đang nói gì đó, tiếp đó thì thấy công chúa tóc mây giơ tay lên như thể muốn lau nước mắt, cô ấy theo sau bà phù thủy đi ra ngoài, vừa đi vừa nức nở.

Thấy hai người họ sắp ra đến cửa, mấy người chơi xem trộm bèn lập tức nhảy ra xa mười bước, giả bộ ngắm hoa ngắm cây ngắm mặt trời một cách vụng về.

Bà phù thủy híp mắt liếc bọn họ một cái, coi bộ tâm trạng của bà ta khác là âm u khác thường, nom như kiểu đang muốn bới lông tìm vết để khiển trách vậy.

Hứa Chiêu Hòa vô cùng lịch sự chào hỏi, đoạn sau cậu bắt đầu khen: “Hoa ở chỗ mấy người đẹp thật đấy!”

Hình như ai khi nghe thấy người khác khen đồ của mình thì đều cảm thấy vui thì phải, như kiểu người mẹ nào cũng thích khoe con của mình vậy. Gương mặt của bà phù thủy không còn âm u nữa, bà ta “hừ” một tiếng rồi không bới lông tìm vết nữa, đoạn dẫn công chúa tóc mây rời đi.

Đi mãi đi mãi, công chúa tóc mây đột nhiên quay đầu lại nhìn, dáng vẻ đáng thương của cô ấy như đang lên tiếng rằng: Cứu tôi với!



Lộ Hải trầm ngâm: “Nếu đã là phó bản công chúa tóc mây thì liệu nhiệm vụ có phải là giải cứu công chúa tóc mây không nhỉ?”

Phần đầu của phó bản cấp trung trở lên đều khá là ngẫu nhiên, có một vài phó bản sẽ là tìm ra chân tướng, một vài phó bản lại là hoàn thành nhiệm vụ, trong quá trình bọn họ vượt qua phó bản thường thường sẽ có gợi ý.

“Nhưng mà…” Mễ Quả hỏi: “Người cứu công chúa tóc mây là hoàng tử cơ mà?”

Hứa Chiêu Hòa tựa vào tường thủy tinh: “Có lẽ trong số chúng ta có người là hoàng tử thì sao?”

Ngay từ đầu đã thấy khác rồi, vai diễn hoàng tử điện hạ!

Lộ Hải gật đầu: “Cũng không phải không có khả năng.”

Thế nhưng ai là hoàng tử?

Mọi người nhìn nhau, tiếp đó ai cũng nhìn về phía Hứa Chiêu Hòa theo bản năng.

Hứa Chiêu Hòa sựng người, cậu xua xua tay: “Tôi không có hứng thú với công chúa đâu!”

“…” Ồ.

Mọi người lại âm thầm thu hồi ánh mắt, mặc dù tòa tháp rất nguy hiểm song phó bản sẽ không cho bọn họ đường chết đâu, nhất định phải có cách gì đó để đi vào!

Bọn họ chỉ có thời gian ba ngày mà thôi, nhiệm vụ thoạt nhìn thì khá là rõ ràng, nhưng dù sao đây cũng là phó bản cấp trung bình, mọi người chẳng ai dám thả lỏng cả.



Thấy bên này chẳng còn chuyện gì nữa, Hứa Chiêu Hòa bèn quay người trở lại tòa nhà kiểu Tây.

Mà nghĩ lại, Conan vẫn thấy thắc mắc, cậu ta hỏi: “Anh Sinh này, nhiệm vụ là cứu công chúa tóc mây thiệt hả? Chúng ta nhiều người thế này thì ai đi cứu đây? Rồi phải vượt qua phó bản kiểu gì nữa?”

Hứa Chiêu Hòa lắc đầu bảo: “Đừng gấp gáp, chân tướng còn chưa tìm được đây.”

“Chân tướng?” Chẳng phải là nhiệm vụ phó bản à?

Hứa Chiêu Hòa híp mắt, cậu nhìn tòa nhà kiểu Tây phía không xa, bảo: “Tôi nhớ hình như có một bản công chúa tóc mây, bản đó bảo bà phù thủy có bí mật gì đó, có liên quan đến việc bắt giữ công chúa tóc mây…”

Conan: “…”

Thế nên rốt cuộc là bản công chúa tóc mây nào vậy!

App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play