Thiệu Lăng Hằng nhéo nhéo giữa mày, lấy bình nước khoáng trên bàn mở ra uống một ngụm to rồi mới mở miệng nói: "Cậu vẫn luôn thích tôi, cho nên mới đồng ý nhận lời mời trở thành trợ lý của tôi?"
Đỗ Yến mơ hồ cảm thấy câu hỏi này có chút không đúng, nhưng đã tới tình trạng này rồi cũng chỉ có thể gật đầu nói: "Đúng vậy, anh Thiệu, nếu anh để ý, tôi có thể chủ động từ chức."
Thiệu Lăng Hằng sửng sốt, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Đỗ Yến sẽ lần nữa nhắc đến chuyện từ chức này.
Sau một lúc lâu, hắn mới nhớ tới lúc mình thông báo tuyển dụng trợ lý có một nguyên tắc, đó chính là không thể là fans của hắn.
Thiệu Lăng Hằng nhìn thấy bộ dáng tị hiềm này của Đỗ Yến lại bắt đầu hoài nghi những việc mình trải qua buổi sáng rốt cuộc là thật hay vẫn là trong giấc mơ.
Nếu là trong mơ, vì sao xúc cảm bên tai truyền đến từ lời thì thầm lại chân thật đến vậy? Nếu là hiện thực, vì sao Đỗ Yến lại kêu hắn một tiếng Thẩm Hành, đó rõ ràng là tên trong giấc mơ của hắn.
Đây là lần đầu tiên Thiệu Lăng Hằng có thể mơ hồ nhớ được nội dung giấc mơ, hắn mơ thấy một bộ phim mình từng quay. Chỉ là trong giấc mơ kia tựa hồ không phải một bộ phim đơn thuần mà là một thế giới hoàn chỉnh.
Ở thế giới tận thế đó, hắn vốn dĩ trước sau một thân một mình lại có người bên cạnh bầu bạn, cụ thể ra sao, thời điểm Thiệu Lăng Hằng hoàn toàn thanh tỉnh đã không còn nhớ rõ.
Vì thế hắn nằm trên giường lần nữa đi vào giấc ngủ, muốn nhìn rõ khuôn mặt người vẫn luôn bầu bạn bên cạnh nhưng trước sau vẫn như nhìn hoa trong sương mù, mờ mờ ảo ảo, quen thuộc vạn phần nhưng lại không thấy rõ lắm. Ngay lúc đó, bên lỗ tai hắn đột nhiên vang lên một âm thanh quen thuộc.
"Thẩm Hành, sức lực chú lớn quá, làm đau em."
Trong nháy mắt thanh âm vang lên, mộng cảnh rốt cuộc trở nên rõ ràng, người vẫn luôn bầu bạn trong giấc mơ kia chính là trợ lý nhỏ Đỗ Yến của hắn.
Chỉ là gương mặt trong mơ lại có chút bất đồng với Đỗ Yến, nếu không phải thanh âm hoàn toàn giống nhau, Thiệu Lăng Hằng cơ hồ không có cách nào đem thiếu niên lớn lên quá mức đẹp đẽ kia liên hệ tới trợ lý nhỏ Đỗ Yến.
Hắn từ trong nghi hoặc tỉnh lại, phát hiện bên cạnh không một bóng người.
Lúc ấy Thiệu Lăng Hằng ngồi trên giường hồi lâu, nghĩ hết thảy có phải bởi vì mình đối với trợ lý nhỏ có độ hảo cảm vượt lên quá cao dẫn tới việc đối phương xuất hiện trong giấc mơ của mình, hơn nữa ở trong mơ còn đem dung mạo Đỗ Yến điểm tô đến đẹp vô hạn. Suy nghĩ hồi lâu, Thiệu Lăng Hằng từ bỏ việc suy ngẫm, theo bản năng xuống giường, trực tiếp cầm thẻ phòng đi tới trước cửa phòng Đỗ Yến. Dưới tình huống như vậy, hắn không có dư sức mà tự hỏi loại hành vi này có chút không có đạo đức hay không, dựa vào xúc động mà mở cửa ra.
Sau khi mở cửa, trong phòng không có người, chỉ có tiếng nước truyền tới từ phòng tắm.
Có lẽ âm thanh vòi nước che lấp động tĩnh mở cửa, Đỗ Yến đang rửa mặt không có phát hiện ra Thiệu Lăng Hằng đã đến.
Hắn đứng ở cửa, lý trí trở về, cảm thấy chính mình sáng sớm đến phòng trợ lý tựa hồ có chút xấu hổ. Ngay tại thời điểm Thiệu Lăng Hằng chuẩn bị quay đầu rời đi, Đỗ Yến rửa mặt xong vừa ngẩng đầu lên.
Thiệu Lăng Hằng cả người đều ngây dại, chiếc gương lớn trong phòng tắm phản chiếu một gương mặt, cùng gương mặt trong mơ rõ ràng giống nhau như đúc. Hắn theo bản năng đứng vào góc chết né tránh, sau đó thấy Đỗ Yến bắt đầu từng bước hóa trang bản thân thành bộ dáng thường ngày nhìn thấy.
Thiệu Lăng Hằng cũng không hỏi Đỗ Yến buổi sáng có qua phòng hắn hay không, chỉ sợ một cái sự thật nữa sẽ càng làm hắn thêm khϊếp sợ.
Thiệu Lăng Hằng vốn cho rằng Đỗ Yến bởi vì quá thích hắn nên mới làm ra chuyện không lý trí như sáng sớm lẻn vào phòng hắn. Rốt cuộc, vì phòng ngừa phát sinh tình huống ngoài ý muốn, Thiệu Lăng Hằng luôn có thẻ dự phòng của trợ lý sinh hoạt trong tay.
Nhưng mà Thiệu Lăng Hằng còn đang nghiền ngẫm làm sao nhắc nhở Đỗ Yến, đồng thời không xúc phạm tới đối phương liền nghe Đỗ Yến đưa ra việc muốn từ chức, trong khoảng thời gian ngắn, hắn bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình.
Trầm mặc giằng co đã vài phút, Đỗ Yến thấy Thiệu Lăng Hằng nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ đang suy ngẫm cái gì đó. Cậu nghĩ đối phương có lẽ đang nghĩ về chuyện từ chức này, đại khái việc này sẽ mang đến không ít phiền toái. Tính cách Đỗ Yến từ trước đến nay luôn lý trí, không muốn phiền toái người khác, trước mắt khẳng định không giữ nổi công việc này, cũng không thể mang đến quá nhiều phiền toái cho Thiệu Lăng Hằng.
Vì thế cậu chủ động mở miệng nói: "Anh Thiệu, nếu không thì như vầy đi, chờ bộ phim này đóng máy tôi lại từ chức, đến lúc đó ngài không có công tác trong một đoạn thời gian, để anh Tiền tìm người tiếp nhận công việc của tôi."
Thiệu Lăng Hằng bị đánh thức từ trong suy nghĩ rối loạn lung tung, hắn thường ngày vốn không giỏi ăn nói, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể cứng rắn mà nghẹn ra mấy chữ: "Tìm trợ lý rất phiền toái, không cần từ chức."
"A."
Đỗ Yến kỳ thật có chút kinh hỉ, sâu trong nội tâm cậu càng không nguyện ý rời khỏi Thiệu Lăng Hằng, đưa ra chuyện từ chức chỉ là bất đắc dĩ, hiện tại đối phương cấp cho cái bậc thang liền tự nhiên theo xuống. "Nếu như vậy thì thật tốt quá, tôi khi công tác sẽ không trộn lẫn cảm xúc cá nhân." Đỗ Yến cười nói, mang theo biểu tình cực kỳ thành khẩn.
Thiệu Lăng Hằng liếc mắt nhìn Đỗ Yến một cái, không hiểu sao cảm thấy nhiệt độ vừa mới lui đi trên mặt lại có chút nóng hoảng.
Hắn đứng dậy, nói: "Cậu cứ giống như trước là được."
Thiệu Lăng Hằng đi tới cửa, lại nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên xoay người nói: "Ngày thường cũng không cần cố tình trang điểm thành như vậy, cậu không thích nhiều người chú ý tôi sẽ nói bên kia để ý áp ảnh chụp của cậu xuống."
Đỗ Yến sửng sốt, bất quá tại thời điểm này, tự nhiên là ông chủ nói cái gì cũng đều đúng hết.
Cậu gật đầu, đáp: "Nếu anh không thích, tôi về sau sẽ bình thường mà xuất hiện."
***
Chuyện hồi sáng này, Đỗ Yến cùng Thiệu Lăng Hằng đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra cũng không nhắc lại, tới thời điểm dùng bữa sáng đã như chưa từng phát sinh chuyện gì. Chỉ là khi Tiền Hưng nhìn thấy Đỗ Yến không có ngụy trang đã cảm khái một trận, thậm chí còn nghĩ tới việc tiến thêm một bước khai quật giá trị tiềm năng trên người đối phương.
Nhưng mà y vừa mới nói ra ý tưởng này liền bị lời giải thích của Đỗ Yến cùng cái trừng mắt của Thiệu Lăng Hằng đánh lui xuống.
Cuối cùng, Thiệu Lăng Hằng ném xuống một câu: "Cậu ấy không muốn vào giới, nếu có truyền thông không cẩn thận chụp phải hình cậu ấy thì có thể triệt để liền triệt để đánh mosaic.*"
*mosaic là một dạng làm mờ hình.
Thẳng đến khi Thiệu Lăng Hằng đã bắt đầu công việc ngày hôm nay, lúc Tiền Hưng ở cùng Đỗ Yến còn đang bàng quan, Tiền Hưng vẫn có chút không nghĩ ra chuyện rốt cuộc là thế nào.
Y thấy trên sân khấu đang tiến hành phỏng vấn rất thuận lợi, một chốc hẳn là không cần đến trợ lý liền trộm kéo Đỗ Yến qua bên cạnh. Tiền Hưng hỏi: "Cậu nói sao mà thuyết phục được anh Thiệu vậy?"
"Hả?" Đỗ Yến sớm đã đem chuyện này quăng ra sau đầu nên chưa kịp hiểu được ý tứ của Tiền Hưng.
"Kỳ thật tôi vừa nghĩ tới, cậu nói không thích bị người khác chú ý nhưng lại cố tình làm nghề trợ lý này, theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi," Tiền Hưng vỗ vỗ bả vai Đỗ Yến, "Cậu kỳ thật là fan của anh Thiệu phải không?"
Cách nói này đúng là phù hợp nhất để làm lý do giải thích cho hành vi không theo lẽ thường của mình, Tiền Hưng nghĩ vậy cũng không kỳ quái, Đỗ Yến cũng chỉ có thể chấp nhận thiết lập fans này thôi.
"Vâng, đúng vậy."
Tiền Hưng nói: "Việc kia tôi thấy có chút lạ, anh Thiệu cư nhiên lại không đuổi cậu đi, hắn kỳ thật rất kiêng kị việc fans làm trợ lý."
Nói tới đây, Tiền Hưng có lẽ cảm thấy mình tựa hồ có hành vi nói xấu ông chủ liền giải thích: "Kỳ thật việc này cũng không phải là do anh Thiệu, trợ lý sinh hoạt mấy năm trước chính là fans của hắn." Thời điểm Tiền Hưng nói tới đây khẽ cau mày, thoạt nhìn như nhớ tới chuyện không quá vui.
"Cụ thể không bàn tới, trợ lý kia lén tuồng không ít ảnh chụp ra ngoài, nháo đến khó chịu, từ đó về sau anh Thiệu liền không cần fans làm trợ lý.
Đỗ Yến nghĩ nghĩ, nói: "Đại khái chắc là anh Thiệu biết tôi là người tương đối lý trí, cũng không làm chuyện linh tinh trong giới chăng."
Tiền Hưng đối với Thiệu Lăng Hằng có chút tin tưởng mù quáng, nếu Thiệu Lăng Hằng quyết định lưu lại Đỗ Yến, y tự nhiên cũng sẽ không nói thêm gì, tìm Đỗ Yến lén nói chuyện với cậu cũng chỉ để xác nhận một chút nghi hoặc trong lòng.
"Ừm, hôm nay tôi nói chuyện này với cậu chính là để nhắc nhở cậu một chút, anh Thiệu đối với cậu thật sự rất đặc biệt, đừng phụ lòng hắn."
Đỗ Yến gật đầu, nói: "Vâng, tôi biết rồi." Thời điểm hai người trở về vừa ngay lúc người chủ trì phỏng vấn hỏi tới vấn đề có chút nhạy cảm.
Đỗ Yến cùng Tiền Hưng ban nãy không có ở hiện trường, cũng không biết làm thế nào lại hỏi đến vấn đề này.
Tóm lại, Tiền Hưng vừa nghe liền nhăn mày, có chút không vui mà nói: "Người chủ trì này sao lại thế, kịch bản không có vấn đề này."
Bất quá y cũng không tùy tiện xen vào, lần phỏng vấn này cũng không phải phát sóng trực tiếp, đến thời điểm hậu kỳ cắt nối biên tập có thể cắt bỏ.
Đỗ Yến thì không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghe thấy người chủ trì hỏi về mối tình mà Thiệu Lăng Hằng đã trải qua.
Thiệu Lăng Hằng từ trước đến nay không trả lời vấn đề phương diện này, ở trong giới cũng có tiếng là giữ mình trong sạch, không nháo quá tai tiếng, thậm chí thời điểm chụp ảnh chung với nữ minh tinh đều dùng bàn tay thân sĩ mà nổi tiếng trong giới giải trí. Người chủ trì lại không biết nghĩ cái gì, lại hỏi tiếp: "Kỳ thật đây là vấn đề fans rất quan tâm trên Weibo, tôi chỉ là truyền đạt lại mà thôi, sẽ không đề cập tới tình cảm ngài thật sự trải qua."
Người chủ trì đề cập tới fans, Thiệu Lăng Hằng trước đây đã cự tuyết hai vấn đề phương diện này, không thể tiếp tục không đáp, liền gật đầu ý bảo có thể trả lời.
Người chủ trì thấy thế, hỏi: "Ngài đã mấy năm liên tục đứng đầu bảng danh sách những nam nghệ sĩ muốn ôm nhất, nhưng các fan thập phần muốn biết đối tượng ngài muốn ôm là người như thế nào?"
Vấn đề này có chút quá, bởi vì ý tứ "Ôm" này đều không đơn thuần như mặt ngoài mà mang tầng hàm nghĩa ái muội hơn.
Tiền Hưng thấy thế, đang muốn tìm cớ đánh gãy liền thấy Thiệu Lăng Hằng thế nhưng lại mở miệng trả lời vấn đề này. "Da trắng, tóc đen ngắn, đôi mắt rất đẹp, nhan sắc đồng tử thiên đạm, lúc không cười thoạt nhìn có chút lãnh đạm..."
Lúc nói xong, Thiệu Lăng Hằng lại bổ sung một câu: "Đương nhiên, tiền đề là người mình thích."
Người chủ trì mẫn cảm ý thức được đây là lần đầu tiên Thiệu Lăng Hằng trả lời loại vấn đề này, tuyệt đối là điểm đại bạo của tiết mục. Điều này làm hứng thú của cô tăng vọt, đang muốn truy hỏi, lại thấy Thiệu Lăng Hằng kiên định đem đề tài dẫn về việc quay chụp phim.
Người chủ trì cũng không phải lần đầu tiên giao tiếp cùng Thiệu Lăng Hằng, thấy tình huống này liền biết hỏi tiếp sẽ không chiếm được kết quả mà còn đắc tội với đối phương, vì thế liền phối hợp đổi phương hướng đề tài.
Tiền Hưng ở dưới, tròng mắt đều trừng đến muốn rớt. Hắn cứng đờ quay đầu, liếc mắt nhìn Đỗ Yến bên cạnh, chung quy cảm thấy mình tựa hồ phát hiện ra sự thật. Cái, cái này nhất định là ảo giác! Anh Thiệu tuyệt đối là tùy tiện lấy hình tượng của trợ lý nhỏ cho có lệ, tuyệt đối không phải nghiêm túc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT