Tuổi thọ của người Sagolu và người Trái Đất chênh lệch rất lớn, cho dù Seus vốn đã lớn hơn Đỗ Yến rất nhiều, cho dù dưới sự bảo dưỡng tỉ mỉ của khoa học kỹ thuật ở Sagolu, Đỗ Yến vẫn như cũ muốn đi sớm hơn so với Seus.
Ngày đó là ngày trên tinh hệ Sagolu long lanh, ở nơi xa nhất của hành tinh, quang ảnh mông lung, nửa che nửa lộ. Màu xanh xám trên bầu trời, một mặt khác của tinh hệ cứ như vậy bày ra, giống như một bức họa cuộn tròn.
Đỗ Yến cùng Seus ở trong hoa viên ngắm cảnh, Đỗ Yến dựa vào trên giường chữa bệnh di động, khuôn mặt vẫn trẻ như cũ nhưng từ ánh mắt có thể thấy được trạng thái của cậu đã sắp không xong.
Seus ngồi bên cạnh cậu, biểu tình thực bình tĩnh. Chỉ là bắt đầu từ ngày Đỗ Yến bị bác sĩ tuyên án thời gian cuối cùng, hoa văn kim sắc trên mặt hắn liền biến mất.
"Đó là hệ Thái Dương, hệ Thái Dương hai trăm năm trước." Đỗ Yến nói, "Lúc này, chúng em vừa mới có nhận thức."
Tinh hệ Sagolu, cách Trái Đất khoảng cách hai trăm năm ánh sáng.
Đỗ Yến nói: "Tính ra em cũng đã quên cảm giác sinh sống ở Trái Đất."
Seus nắm tay Đỗ Yến, động tác mềm nhẹ mà sửa cái thảm ở trên đùi cậu.
Hắn hỏi: "Em nhớ quê nhà, vì sao chưa bao giờ nguyện ý trở về? Ta đã hứa chúng ta có thể dành một nửa thời gian ở hệ Thái Dương."
Đỗ Yến cười cười, không nói thêm gì, nhìn Seus: "Seus, em phải về nhà."
Seus đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, hắn giơ tay sờ sờ mặt Đỗ Yến: "Ta sẽ nhanh chóng đi tìm em."
Vừa dứt lời, Đỗ Yến còn chưa kịp nhắm mắt liền thấy hết thảy trước mắt trở nên mơ hồ. Trong lòng cậu có chút bất đắc dĩ, âm thầm nghĩ nhanh chóng như vậy vẫn là đủ nhanh. Tỉnh lại từ trong mộng cảnh.
Đỗ Yến chưa mở mắt đã cảm thấy một cảm giác không thích hợp, loại không thích hợp này thậm chí đều đã trở nên quen thuộc.
Sau lưng một mảnh mềm mại, bên hông tựa hồ bị người gắt gao ôm lấy, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào thái độ của Đỗ Yến đã biến thành bình tĩnh sau khi tỉnh.
Cậu âm thầm thở dài một hơi, cũng mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
"..."
Ngày thường Đỗ Yến là một người rất bình tĩnh, gặp tình huống đột phát cũng có thể bình tĩnh suy ngẫm, tùy theo tình huống mà làm ra phản ứng thích hợp nhất.
Nhưng mà tình huống trước mắt này cậu thật sự không thể bình tĩnh được.
Cậu chớp chớp mắt, thậm chí bắt đầu trốn tránh hiện thực mà nghĩ, có phải hắn còn chưa tỉnh mộng hay không, bằng không vì sao lúc phát hiện trên giường mình nhiều thêm một người, mà người này còn chính là trợ lý sinh hoạt của mình, mà Thiệu Lăng Hằng vẫn có thể bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến đương nhiên. Không khí có chút đình trệ, trước mắt hết thảy đều chân thật, cũng không phải là chưa tỉnh lại từ mộng cảnh.
Đỗ Yến suy nghĩ không biết có nên giống lần trước dùng phương pháp Tiểu Bát truyền thụ, cưỡng chế làm Seus lần thứ hai lâm vào giấc ngủ say không. Chỉ là chẳng qua cái kia cũng chỉ làm đối phương ngủ đi mà thôi, tỉnh lại vẫn sẽ nhớ rõ sự việc đã phát sinh.
Đến lúc đó, trong trí nhớ Thiệu Lăng Hằng còn có thêm một cái bị cưỡng hôn, sợ là tới khi đó, chạy trốn cũng sẽ bị tìm ra.
Đỗ Yến bên này đang giãy giụa tìm cách, Thiệu Lăng Hằng lại không biết suy nghĩ trong lòng cậu, mở miệng đánh vỡ trầm mặc.
"Cậu không cần khẩn trương, tôi cũng không hiểu lầm cậu đang muốn buổi đêm tập kích tôi. Tuy rằng tôi không rõ rốt cuộc chuyện là thế nào nhưng tôi chung quy cảm thấy việc gần đây không gặp ác mộng hẳn là có quan hệ với cậu." Hắn tạm dừng một chút, vì tăng sức thuyết phục mà bổ sung: "Tôi có phải có một giấc mơ rất rất dài không? Trong mơ tôi và cậu có quan hệ rất thân mật."
Đỗ Yến sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Anh nhớ rõ?"
Thiệu Lăng Hằng nhíu mày, lộ ra biểu tình nhớ lại: "Quá rối loạn, cũng không nhớ rõ rằng lắm. Các loại thân phận khác nhau, ở các thế giới khác nhau, không có biện pháp nối liền."
Đỗ Yến thầm nghĩ, đó là bởi vì các thế giới trong mơ khác nhau, dĩ nhiên không thể nối liền với nhau rồi.
Thiệu Lăng Hằng nói: "Duy nhất bất biến là cậu."
"..."
"Tôi biết trên người cậu có lẽ có rất nhiều bí mật, trước xin từ chức cũng là vì việc này." Thiệu Lăng Hằng nói, "Có thể nói cho tôi không?"
"Không..."
Thiệu Lăng Hằng thấy Đỗ Yến nhíu mày, tựa hồ muốn cự tuyệt, liền nói thêm: "Việc này có liên quan tới tôi, tôi hẳn là có quyền được biết." "Không phải..."
"Cậu cũng không cần phải quyết định gấp gáp, tôi có thể cho cậu thời gian mấy ngày suy xét, nghĩ kỹ rồi lại nói cho tôi nghe có được không?
"Ý tôi là, anh trước hết buông tôi ra đã..."
Đỗ Yến rốt cuộc nhịn không được, vỗ vỗ cánh tay Thiệu Lăng Hằng từ đầu đến cuối đều ôm eo cậu.
Cuối cùng, Đỗ Yến đồng ý với đề nghị của Thiệu Lăng Hằng, sau khi suy xét rõ ràng sẽ nói cho hắn biết về chân tướng những việc này.
Đỗ Yến thay đổi ý tưởng, thực sự là bởi vì phản ứng vừa rồi của Thiệu Lăng Hằng cùng Seus trong mộng cảnh rất giống nhau, giống đến mức làm cậu hoảng hốt, trong chốc lát, dường như còn chưa tỉnh lại từ mộng cảnh.
Trong sinh hoạt hàng ngày đều là vẻ mặt vô biểu cảm, thời điểm sốt ruột liền trở nên có chút dông dài, có lẽ vẫn còn là Seus... Đỗ Yến trở lại phòng mình, đóng cửa lại, đi đến trước cửa sổ, ngơ ngẩn phát ngốc nhìn ra bên ngoài.
Cậu nghĩ đến rất nhiều người trong mỗi một mộng cảnh, vừa rồi biểu hiện của Thiệu Lăng Hằng làm Đỗ Yến lần nữa xác định những người cùng cậu trải qua cả đoạn đường đó đều là Thiệu Lăng Hằng, là mỗi một phương diện của Thiệu Lăng Hằng.
Chuyện ăn mộng này quả thật nên để Thiệu Lăng Hằng thân là đương sự biết được chân tướng, chỉ là...
Đỗ Yến còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa đã thấy từ trong không trung xuất hiện một quả cầu bông xù màu trắng.
"Đỗ Tiểu Yến, ngươi rốt cuộc cũng ra rồi!"
Đỗ Yến sửng sốt, lúc này mới phát hiện chuyện bị bắt gặp ngay lúc tỉnh lại vừa vặn chiếm cứ toàn bộ tâm tư mình, cư nhiên đem Tiểu Bát quăng ra sau đầu. Tiểu Bát vốn đơn thuần, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp dùng đầu cọ vào lồng ngực Đỗ Yến, bắt đầu lải nhải.
"Lúc cả người ngươi đột nhiên rớt vào thế giới mộng cảnh, ta liền theo sau lại trực tiếp bị che bên ngoài, ta cố gắng mạnh mẽ tiến vào, kết quả liền bị thế giới mộng cảnh bài xích ra ngoài.
"Làm ta sợ muốn chết a, ta còn tưởng ngươi rớt tới khe hở mộng cảnh! Ngươi phải biết rằng, rớt tới khe hở mộng cảnh rất khó có thể trở lại..."
Đỗ Yến một phen xoa nhẹ Tiểu Bát, hỏi: "Ngươi vừa mới tới?"
Tiểu Bát sửng sốt, hỏi: "Hả?"
Cậu bổ sung một câu: "Chính là lúc ta cùng Thiệu Lăng Hằng đang nói tới những việc này."
Tiểu Bát gật đầu: "Ngươi vừa ra ta liền biết, ta vốn chuẩn bị trực tiếp đem ngươi đi, còn chưa kịp hành động thì Thiệu Lăng Hằng đã mở mắt. Đỗ Yến hỏi: "Hắn tỉnh lại trước ta bao lâu?"
Tiểu Bát nói: "Đại khái khoảng mười phút, sau khi hắn tỉnh lại liền cứ như vậy nhìn ngươi, động cũng không động chút nào."
Đỗ Yến không nghĩ tới Thiệu Lăng Hằng thế mà tỉnh lại sớm hơn mình lâu như vậy, hơn nữa đối với sự xuất hiện của mình trên giường hắn mà cũng không kinh ngạc.
Xem ra có lẽ là di chứng từ tình huống tỉnh lại lúc trước, Thiệu Lăng Hằng cũng mơ hồ cảm giác được sự việc trong mộng. Nếu thế, hành động đổi phòng mình của hắn có lẽ còn có thâm ý khác.
Suy nghĩ của Tiểu Bát lại hoàn toàn không giống cậu: "Ta còn tưởng rằng hắn đang tức giận muốn một phen tàn nhẫn bóp chết ngươi đó!"
Đỗ Yến thiếu chút nữa thì phì cười, quả nhiên đối với mạch não của thực vật thành yêu như Tiểu Bát mà nói, vẫn có sự khác biệt rất lớn với nhân loại. Cậu nhịn không được Tiểu Bát, nói: "Vậy sao ngươi không nghĩ cách cứu ta ra?"
"Ta cũng không biết kế hoạch của ngươi thế nào, ở trong thế giới cấp thấp này, ta sợ tùy tiện hiện thân sẽ mang đến phiền toàn cho ngươi nên liền trốn đi." Tiểu Bát nói, "Tuyệt đối không phải vào thời điểm ta muốn động thủ đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi."
Đỗ Yến không thèm để ý đến việc Tiểu Bát ở thời khắc mấu chốt lại trốn đi, cậu chú ý tới điểm lúc Tiểu Bát chuẩn bị động thủ thì cảm thấy sợ hãi.
Trước đây Tiểu Bát đã từng nói với cậu, trong thế giới yêu tộc tồn tại một loại áp chế huyết mạch tự nhiên, tỷ như trên người Đỗ Yến có huyết mạch thần thú đối với yêu quái bọn họ là hoàn toàn có tính áp chế.
Bản thể của Tiểu Bát là đại yêu bồ công anh tu vi thâm hậu nên mới có thể chống đỡ loại áp chế huyết mạch này, nhưng Tiêu Bát đang là phân thể nên hoàn toàn không thể chống cự. Đơn giản mà nói chính là Tiểu Bát chỉ có thể trợ giúp cho Đỗ Yến, thuận tiện có tác dụng theo dõi Đỗ Yến không vì ăn mộng mà thương tổn người thường là được .
Cho dù Đỗ Yến làm ra việc trái quy tắc, Tiểu Bát cũng chỉ có thể báo lại cho bản thể, không thể thương tổn Đỗ Yến hoặc làm ra điều gì vi phạm ý nguyện của Đỗ Yến.
Nói như thế không lẽ trên người Thiệu Lăng Hằng cũng có huyết mạch có hiệu quả áp chế Tiểu Bát?
Đỗ Yến nói: "Thiệu Lăng Hằng đích thực quá kỳ lạ, Tiểu Bát, ngươi hồi bản thể bên kia một chuyến, xem có thể tìm biện pháp làm rõ ràng thân phận của hắn không."
"Hả?" Tiểu Bát hỏi, "Ngươi không chuẩn bị chạy trốn à?"
Đỗ Yến cười cười, nói: "Ta rốt cuộc không phải huyết mạch Bá Kỳ thuần túy, vẫn là bị tình cảm ảnh hưởng." Tiểu Bát có chút ngây thơ mờ mịt, cũng không hiểu được biến hóa của Đỗ Yến tột cùng là vì sao: "Ngươi không phải đã nói, Thiệu Lăng Hằng không có ký ức cũng không phải người trong mộng cảnh, ngươi có thể tách biệt rất rõ ràng sao..."
"Những người trong mộng cảnh đó kỳ thật đều là Thiệu Lăng Hằng, ta vậy mà vẫn luôn xem nhẹ sự thật này, chỉ tưởng do sự tham gia của mình vào mộng cảnh dẫn tới sự phát sinh biến hóa của cốt truyện."
Mộng cảnh lần này về người Sagolu tìm bạn lữ phù hợp, mặc kệ bạn lữ phù hợp kia ở thời gian nào, trong góc nào của vũ trụ, hắn đều sẽ vượt thời gian không gian mà tới tìm người.
Đỗ Yến đột nhiên có chút hiểu được vì sao tiềm thức Thiệu Lăng Hằng lại mạnh mẽ đem cậu kéo vào bên trong mộng cảnh.
Cậu rũ mắt, nhìn lòng bàn tay mình, tựa hồ còn có thể cảm nhận được độ ấm Thiệu Lăng Hằng lưu lại. "Nếu những người đó đều là những người khác nhau, cùng Thiệu Lăng Hằng không có quan hệ gì, vì sao hắn lại có thể chuẩn xác tìm ra ta?"
Đỗ Yến cũng không nói cho Tiểu Bát tầng hàm nghĩa sâu hơn bởi vì Tiểu Bát không hiểu được bộ phận tình cảm của nhân loại.
Trong lòng cậu biết Thiệu Lăng Hằng có ý đồ nói cho mình, mặc kệ cậu lấy diện mạo nào xuất hiện trong thế giới mộng cảnh, hoặc là trong thế giới hiện thực, đối phương đều có thể chuẩn xác mà phân biệt được.
"Huống chi, hắn tựa hồ không phải là hoàn toàn không có ký ức."
Tiểu Bát hỏi: "Vậy sao ngươi không trực tiếp hỏi hắn về việc ăn mộng? Ta có thể làm chứng cho ngươi."
"Ta muốn cởi bỏ một ít nghi hoặc để không băn khoăn về việc này nữa."
Tiểu Bát cái hiểu cái không gật gật đầu: "Vậy được rồi, ta sẽ nhanh chóng trở lại, mấy ngày này ngươi nếu đói bụng thì ráng nhẫn, đừng tự tùy tiện đi vào trong mộng. " Sau khi Tiểu Bát rời đi, Đỗ Yến phát ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu đột nhiên có chút tự chán ghét bản thân.
Từ trước đến nay cậu luôn cảm thấy lý trí là ưu điểm lớn nhất trên người mình, khi đối mặt với biến động có thể bình tĩnh tự tìm ra phương án tốt nhất. Nhưng mà ở thời điểm đối mặt với tình cảm, phần lý trí này làm cậu có chút do dự.
Huyết mạch Bá kỳ tuy rằng sẽ không giống thần thú có sinh mệnh dài lâu, nhưng so với người thường mà nói cũng là hơn không biết bao nhiêu lần.
Trong mộng cảnh đó, Đỗ Yến còn nhớ tới lúc cậu lâm chung, hoa văn của Seus cơ hồ muốn ngưng kết thành thống khổ.
Cậu không dám tưởng tượng thời điểm bản thân đối mặt với tình huống tương tự sẽ như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT