Quá trình lần này cũng không ngoài ý muốn, kết cục vẫn như trong phim.
Trên Trái Đất, Người Lây Nhiễm từng người một sau khi hết tuổi thọ thì chết đi, càng ngày càng ít, thế lực của Người Thuần Chủng lại càng ngày càng cường đại, cuối cùng một lần nữa trở thành bá chủ thế giới.
Chỗ bất đồng là Thẩm Hành không còn lẻ loi một mình nữa, bên cạnh hắn có Đỗ Yến vẫn luôn bầu bạn.
Thẳng đến khi dọn xong thành phố cuối cùng, hai người ngồi trên sân thượng tòa kiến trúc cao nhất thành phố nhìn mặt trời lặn đằng xa.
Thẩm Hành nghiêng đầu nhìn Đỗ Yến, nói: "Trước chiến tranh tôi có thấy qua cảnh mặt trời lặn, hôm nay rốt cuộc cũng có thể cùng em nhìn thấy."
Đỗ Yến cười cười, nói: "Em hiện tại đã hoàn toàn tin tưởng những lời chú nói lúc trước"
Thẩm Hành không hỏi Đỗ Yến về câu nói kia, hắn chỉ cúi đầu hôn lên môi Đỗ Yến, sau đó xung quanh hết thảy giống như bọt nước, dần dần lan rộng ra, cuối cùng hóa thành một mảnh hư vô.
***
Tuy nói khoảng thời gian tỉnh lại bất quá chỉ là mấy giờ nhưng ở trong mộng đã đi xong cả một đời dài, Đỗ Yến trong khoảng thời gian ngắn còn chưa thể khôi phục tinh thần.
Chờ đến khi ý thức Đỗ Yến thanh tỉnh lại, cậu mới ý thức được tình huống có chút không đúng, có một loại cảm giác quen thuộc rất không thích hợp.
Đỗ Yến mở to mắt, quả nhiên phát hiện trước mắt là khuôn mặt của Thiệu Lăng Hằng, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Quen thuộc là bởi vì mỗi ngày ở trong mộng cảnh, thời điểm cậu tỉnh lại liền nhìn thấy gương mặt này; xa lạ là bởi diện mạo của Thiệu Lăng Hằng cùng Thẩm Hành vẫn là có chút khác nhau.
Đỗ Yến nhớ tới lời mời trở thành trợ lý của Thiệu Lăng Hằng lúc trước, một năm làm công tác chuẩn bị, cậu cơ hồ đã nghiên cứu mọi phim ảnh của Thiệu Lăng Hằng, cũng xem không ít tư liệu liên quan. Cậu còn nhớ rõ, từng có một trang đưa tin, thời điểm Thiệu Lăng Hằng quay《 Vị Đại Hiệp Cuối Cùng Trên Trái Đất》, để có thể hoàn mỹ diễn tả cảm giác của Người Lây Nhiễm, hắn đã điên cuồng tập thể hình cùng nghiêm khắc khống chế thức ăn tiêu thụ. Do đó mới có thể trong vòng mấy tháng ngắn ngủi từ bộ dáng quân tử trường thân ngọc lập nhẹ nhàng biến thành Người Lây Nhiễm da ngăm đen cơ bắp tráng kiện Thẩm Hành trong phim kia.
Đỗ Yến nhìn mặt Thiệu Lăng Hằng, cảm thấy kỳ thật nhân vật trong mộng cảnh đều có bóng dáng của Thiệu Lăng Hằng, cùng hình tượng nhân vật biểu hiện trong phim cũng không hoàn toàn nhất trí.
Cậu đột nhiên cảm thấy có chút nghi hoặc, những người ở cùng cậu trong mộng đó có thể xem là mỗi một mặt của Thiệu Lăng Hằng hay không. "Đỗ Yến, Đỗ Yến, ngươi còn chưa đi à?"
Âm thanh Tiểu Bát vang lên, đánh thức Đỗ Yến đang trầm tư.
Đỗ Yến sửng sốt, ý thức được hiện tại không phải thời điểm phát ngốc, tình huống trước mắt nhanh chóng rời đi mới là thượng sách. Tình huống lần này vẫn không bình thường, cùng với lần tỉnh lại từ thế giới mộng cảnh trước đó tương tự, ngược lại làm Đỗ Yến cảm thấy kỳ quái.
Cậu không dám động loạn, cũng không muốn dùng lại phương pháp không đáng tin lần trước của Tiểu Bát.
Ở trong mơ bận rộn nhiều năm, thật vật vả mới ăn được một bữa ngon, nếu lại ngoài ý muốn bị Thiệu Lăng Hằng nuốt lại năng lượng ác mộng, Đỗ Yến phỏng chừng sẽ tại chỗ bóp chết vị ảnh đế trên giường.
Hông Đỗ Yến bị tay Thiệu Lăng Hằng ôm lấy, chỉ là tình huống lần này so với lần trước tốt hơn, Triệu Lăng Hằng tựa hồ chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Tình huống này cũng bình thường, thời gian thế giới mộng cảnh lần này quá dài, cho dù Đỗ Yến thân là huyết mạch Bá Ký cũng cần một khoảng thời gian mới có thể hoàn toàn tỉnh táo lại, càng không cần phải đề cập tới Thiệu Lăng Hằng.
Đỗ Yến nghĩ nghĩ, thử giật thân thể, tại lúc cậu có ý đồ tránh thoát, bàn tay đặt bên hông quả nhiêu càng thu chặt lại.
Cậu nghĩ nghĩ, ghé tới gần tai Thiệu Lăng Hằng nhẹ giọng nói: "Thẩm Hành, sức lực chú lớn quá, làm đau em."
Vừa dứt lời, tay đặt bên hông liền thả lỏng, Đỗ Yến trực tiếp nắm lấy cơ hội xoay người xuống giường.
Đây là sự ăn ý của cậu cùng Thẩm Hằng trong thế giới mộng cảnh, từ sau khi rời khỏi viện nghiên cứu số 1, tuy rằng Đỗ Yến chậm rãi thay đổi thành Người Lây Nhiễm, thể chất so với trước cũng tốt hơn không ít. Thế nhưng thể chất của Đỗ Yến so với Thẩm Hành vẫn khác nhau như trời với đất, tại một số thời điểm nào đó Thẩm Hành bị kích động quá mức, mất đi khống chế sẽ không cẩn thận làm đau Đỗ Yến.
Sau đó Thẩm Hành bởi vì lo lắng làm đau Đỗ Yến nên không dám lại chạm vào cậu, tại thời điểm gần gũi lại cường ngạnh mà nghẹn trở lại, kết quả vẫn là Đỗ Yến đưa ra biện pháp giải quyết.
Cậu hạ một cái ám chỉ trong thần kinh Thẩm Hành, chỉ cần nói mấy chữ "làm đau", mặc kệ xuất phát từ tình huống như thế nào, Thẩm Hành đều sẽ dừng lực đạo mà buông tay.
Đỗ Yến nghĩ đến hiện tại Thiệu Lăng Hằng hẳn còn đang đắm chìm trong nhân vật Thẩm Hành chưa ra, liền thử nói như vậy, quả nhiên có hiệu quả.
Cậu liếc mắt nhìn người trên giường một cái, thấy sắc trời đã tờ mờ sáng, liền không hề trì hoãn mà tay chân khẽ khàng rời khỏi phòng. Cửa phòng mới nhẹ nhàng đóng lại, đôi mắt Thiệu Lăng Hằng liền mở ra, ánh mắt thanh minh, một chút cũng không hề có bộ dáng vừa mới tỉnh lại sau giấc ngủ say.
Thiệu Lăng Hằng nhìn hướng người nọ vừa rời đi, nhíu mày, ánh mắt thâm trầm. Hắn nâng tay sờ sờ lỗ tai, cảm thấy nơi đó có chút nóng lên.
Đỗ Yến bên này hoàn toàn không biết sau khi cậu rời đi, Thiệu Lăng Hằng lập tức tỉnh lại. Nếu biết, đại khái cậu sẽ không ngồi cạnh cửa sổ phát ngốc tiêu hóa mỹ thực mà sẽ lựa chọn cuốn gói chạy lấy người.
Lịch trình buổi sáng hôm nay của Thiệu Lăng Hành không quá gấp, phần diễn còn lại của hắn trong bộ phim cũng không còn nhiều, kế tiếp cũng chưa an bài công tác nào.
Hiện tại, Thiệu Lăng Hằng đã sớm không còn giống năm xưa liều mạng điên cuồng đóng phim, địa vị điện ảnh của hắn đã được củng cố mười phần, kịch bản lấy ít mà chất lượng, cho nên sau khi đóng máy bộ phim này sẽ có một đoạn thời gian không nhận thêm việc. Làm trợ lý sinh hoạt của Thiệu Lăng Hằng vẫn luôn vội đến xoay vòng, hôm nay Đỗ Yến khó có được thời gian có thể thưởng thức dư vị mỹ thực thật tốt.
Cậu nhìn đường chân trời đã nhảy ra ánh mặt trời kim hồng, cảm thụ cảm giác thỏa mãn dâng lên từ sâu trong linh hồn.
Đỗ Yến đột nhiên thở dài, nói: "Ta đã lâu không có loại cảm giác này..."
Tiểu Bát trong khoảng thời gian ngắn không thể lý giải được ý tứ của Đỗ Yến, hỏi: "Tuy rằng ngươi bị Thiệu Lăng Hằng hấp thụ lại năng lượng nhưng dù sao cũng là hơn mười ngày trước, cũng không tính là lâu lắm đâu."
Đỗ Yến nói: "Nghiêm túc mà nói, ta ở trong thế giới mộng cảnh nhiều năm, ăn loại ác mộng này mới cảm thấy thỏa mãn. Ta thường xuyên có cảm giác có lẽ là Thẩm Hành..."
Nói xong, Đỗ Yến cũng không chờ Tiểu Bát hỏi lại, trực tiếp đứng dậy đi vào phòng tắm. Cậu cũng không chuẩn bị suy nghĩ sâu xa lại việc lúc cùng ở chung với Thiệu Lăng Hằng trong mộng cảnh lại có thể ăn được ác mộng mang lại cảm giác thỏa mãn có ý nghĩa gì.
Sau khi Đỗ Yến rửa mặt xong, nhìn gương bắt đầu công tác ngụy trang mỗi sáng sớm không thể thiếu.
Nhưng mà những lời vừa rồi vẫn có chút ảnh hưởng đến trạng thái của Đỗ Yến, làm cậu có chút thất thần.
Ngay lúc làm xong công tác chuẩn bị, Đỗ Yến nghe được từ cửa phòng tắm truyền đến âm thanh quen thuộc.
"Cậu vì sao muốn đem mình biến thành cái dạng này?"
Thiệu, Thiệu Lăng Hằng? Đỗ Yến nháy mắt liền nhận ra chủ nhân của thanh âm này, tay cậu cứng đờ, thiếu chút nữa đem phấn tạo khối quét lên mí mắt.
Cũng may ưu điểm lớn nhất của Đỗ Yến chính là bình tĩnh, dưới tình huống vừa vặn bị bắt gặp này, cậu cũng chỉ buông đồ vật trong tay, sau đó xoay người nhìn về phía Thiệu Lăng Hằng đang đứng ở cửa phòng tắm. "Anh Thiệu, ra ngoài rồi nói?"
Biểu tình trên mặt Thiệu Lăng Hằng không nhìn ra manh mối gì, tựa hồ đối với việc Đỗ Yến tự hóa trang bản thân cho xấu đi cũng không quá mức ngạc nhiên.
Hai người ngồi xuống sô pha cạnh cửa sổ, sô pha vẫn duy trì trạng thái mặt đối ra cửa sổ sát đất.
Đỗ Yến đứng dậy đổ nước đưa cho Thiệu Lăng Hằng, theo sau hỏi: "Anh Thiệu, anh vào bằng cách nào, là tôi quên khóa cửa sao?"
Phòng Đỗ Yến được Thiệu Lăng Hằng đổi tới cùng tầng, cách cũng không xa.
Đỗ Yến chỉ cho rằng chính mình quên khóa cửa, Thiệu Lăng Hằng lúc ra cửa phát hiện cửa phòng không khóa nên tiến vào nhắc nhở mình, cho nên mới phát sinh việc ngoài ý muốn này.
Không nghĩ tới Thiệu Lăng Hằng thế mà nói thẳng: "Phòng này tôi đặt, có hai thẻ phòng, tôi chỉ đưa một thẻ cho cậu, còn một thẻ tôi giữ." "..." Đỗ Yến không còn lời nào để nói, cậu không biết nên tiếp tục nói chuyện như thế nào bởi vì hành vi của Thiệu Lăng Hằng thật quá mức tưởng tượng. Lấy thẻ mở cửa phòng trợ lý là sao? Nhưng người trước mắt là ông chủ của cậu, hai loại ý nghĩa trên áo cơm cha mẹ.
Không đến mức vạn bất đắc dĩ, Đỗ Yến cũng không muốn đắc tội đối phương rồi ném công việc này đi, cho nên cậu cũng không thể chất vấn đối phương vì sao sáng sớm tinh mơ trộm chạy tới phòng mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trở nên có chút xấu hổ.
Thiệu Lăng Hằng thấy Đỗ Yến không hé răng, lại mở miệng đem vấn đề ban đầu hỏi một lần: "Cậu vì sao lại hóa trang bản thân thành cái dạng này?"
Hắn tạm dừng một chút, nhíu mày, bổ sung nói: "Bộ dáng này khó coi."
Đỗ Yến đã sớm nghĩ tới tình huống ngụy trang bị phát hiện, cũng đã chuẩn bị lý do thoái thác. Cậu trực tiếp đáp: "Anh Thiệu, tôi nói ra anh đừng cười. Tôi không thích bị người khác chú ý quá mức nên mới làm vậy."
Thiệu Lăng Hằng có chút không hiểu, lại hỏi: "Nếu cậu không thích bị nhiều người chú ý, vì sao lại đồng ý nhận lời mời trở thành trợ lý của tôi? Ở trong cái giới này tránh không được việc bị chú ý.
Đỗ Yến bị hỏi đến sửng sốt, chung quy nếu mà nói là mình hướng tới mỹ vị trên người Thiệu Lăng Hằng, cách nói này nghe thế nào cũng rất biếи ŧɦái, nói xong không chừng đối phương liền báo cảnh sát.
"Bởi vì......"
Đỗ Yến hiếm khi luống cuống tay chân, rối rắm khắp nơi, chỉ có thể lựa chọn cách nói có thể tin được nhất.
"Bởi vì tôi vẫn luôn sùng bái anh, thực sự thích anh, lúc lên đại học đã mong lúc tốt nghiệp có thể công tác bên cạnh anh." Tiểu Bát nhịn không được tán thưởng Đỗ Yến cái khó ló cái khôn: "Đỗ Tiểu Yến, ngươi thật là quá ưu tú, dùng loại lý do làm fans tiêu chuẩn này để thoái thác thật là quá có sức thuyết phục.
Nhưng mà tại thời điểm Đỗ Yến nói ra những lời này đã chuẩn bị tốt cho việc phải cuốn gói đi. Cậu biết Thiệu Lăng Hằng bởi vì kiêng kị chuyện người tại chức trước đó nên Tiền Hưng mới luôn mãi xác nhận Đỗ Yến không phải là fans Thiệu Lăng Hằng mới chọn tuyển cậu.
Phản ứng của Thiệu Lăng Hằng lại hoàn toàn ngoài dự kiến của Đỗ Yến, hắn cứ như vậy ngơ ngác nhìn Đỗ Yến, hồi lâu không hé răng.
Đỗ Yến nhìn vành tai hắn tựa hồ có chút đỏ lên, ngay sau đó mạt hồng kia lan tràn đến trên mặt Thiệu Lăng Hằng.
Trong phòng lại lần nữa lâm vào một mảnh trầm mặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT