Lần này tỉnh lại rất có ý vị kịch tính hấp dẫn, Đỗ Yến trước không trở lại phòng mình mà ngược lại dừng trước giường Thiệu Lăng Hằng một lúc.
Gương mặt trước mắt này so với Tiếu Lang trong mộng thành thục hơn rất nhiều, hành sự ngày thường thoạt nhìn cũng thật sự thành thục trầm ổn.
Chỉ là...
Môi Đỗ Yến hơi ngoéo một cái, đều nói mộng cảnh là ở một phương diện nào đó của tiềm thức biểu hiện ra, người trước mắt này thật đúng là có chút bất đồng với mặt ngoài.
Sự tình lúc ấy là thế này.
Sau khi tiễn đám bạn của Tiếu Lang, bọn họ ở bên ngoài ga tàu hỏa gặp một người.
Điền Lạc.
Sắc mặt Điền Lạc thoạt nhìn vẫn không tốt lắm, dáng người y vốn đã gầy yếu, cũng không tính là quá cao, đứng ở nơi đó nhìn như có thể bị một trận gió thổi đi.
Y thấy hai người đi tới, ánh mắt sáng lên, đang muốn nói cái gì đó, ánh mắt dừng ở chỗ nào đó lập tức liền ảm đạm xuống.
Đỗ Yến theo bản năng nhìn theo ánh mắt y, phát hiện tay Tiếu Lang từ đầu tới cuối đều không lấy xuống khỏi vai cậu.
Đỗ Yến cũng không có tị hiềm gì, Tiếu Lang căn bản không ý thức được Điền Lạc đối với hắn có ý tứ khác, vì thế hai người liền duy trì trạng thái này, dừng lại trước mặt Điền Lạc.
"Điền Lạc, em tới đưa tiễn?" Tiếu Lang nói, "Đáng tiếc đã tới chậm, bọn Lương Phi đã lên xe."
Điền Lạc đột nhiên hoàn hồn, có chút hoảng loạn gật đầu: "À, ừ, đúng vậy, em, em muốn đến xem bọn hắn có việc gì hay không."
Sau khi Tiếu Lang chưởng quảng thành phố quỷ Thuận Bình, cư dân thành phố Thuận Bình đã quên đi sự kiện ly kỳ trước đây, duy nhất chỉ có bạn bè Tiếu Lang giữ lại ký ức, Điền Lạc cũng là một trong số đó. Tiếu Lang cuối cùng cũng phát hiện ra bộ dáng Điền Lạc có chút không thích hợp, quan tâm hỏi: "Em có phải bởi vì bị Tôn Tấn bám vào người nên nguyên khí chưa khôi phục không?"
Điền Lạc nghĩ đến thân phận hiện tại của Tiếu Lang, trong mắt mang theo chút chờ mong gật gật đầu.
"A." Tiếu Lang nghĩ nghĩ, "Phơi nắng nhiều hơn, bổ sung dương khí, thật nhanh sẽ tốt."
"..." Khóe miệng Đỗ Yến trừu động một chút không thể thấy, lấy EQ của cậu cũng có thể nhìn ra Điền Lạc đại khái là muốn Quỷ Vương tự mình ra tay loại bỏ âm khí gì đó.
Kết quả Tiếu Lang cư nhiên nói tới phơi nắng bổ sung dương khí, tuy nói cũng có chút đạo lý nhưng lời này nghe vẫn rất là kỳ quái. Điền Lạc cũng không phải thực vật mà làm người đi phơi nắng gì đó.
Điền Lạc trầm mặc một lát, thở dài: "Thân thể em kỳ thật không có gì không thoải mái, chỉ là cảm thấy cùng bọn Lương Phi đột nhiên tách ra có chút mất mát..." Tiếu Lang an ủi nói: "Không có việc gì, qua đoạn thời gian anh chuẩn bị xong sẽ mời bọn họ đến Thuận Bình uống rượu mừng."
"Rượu mừng?"
Đỗ Yến cơ hồ có thể thấy trong lòng Điền Lạc sét đánh giữa trời quang, thấy sắc mặt đối phương trắng bệch, thêm chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ sợ là sẽ phải đương trường té xỉu.
Tiếu Lang còn muốn nói gì: "Chính là......"
Đỗ Yến rốt cuộc chịu không nổi, đánh gãy Tiếu Lang: "Đứng ở chỗ này nóng chết, về nhà."
Cậu hiện tại trong lòng có chút hối hận, trước vì gia tăng chấp niệm của Tiếu Lang, đáp ứng yêu cầu kia. Kết quả Tiếu Lang liền thật sự có thể phá liêm sỉ mà đưa ra ý muốn tổ chức tiệc trong thành phố quỷ Thuận Bình, làm trăm quỷ chứng kiến Quỷ Vương đón dâu.
Mặc kệ Đỗ Yến hối hận thế nào, việc cần tới, trước sau cũng sẽ tới. Sau khi Tiếu Lang trở thành Quỷ Vương, chính sự có hai việc, một là đưa người bán hàng rong và Thông Huyền theo Phạm Thị đi luân hồi, hai là chuẩn bị hôn sự cho chính mình. Hiệu suất hắn cực cao, chưa hết kỳ nghỉ hè đoàn người Lương Phi đã quay lại. Nhưng mà Quỷ Vương vốn nên thỏa thuê đắc ý lại gặp đả kích cực lớn trong đêm động phòng hoa chúc.
Đỗ Yến dựa vào trên giường, nhìn vẻ mặt uể oải Tiếu Lang.
"Thật sự không được à?" Tiếu Lang hỏi.
Đỗ Yến gật đầu, tuy rằng cảm thấy đối phương thoạt nhìn rất là đáng thương, nhưng cũng không thể không tàn nhẫn cự tuyệt: "Anh hiện giờ thân là Quỷ Vương, tuy có thể thông âm dương, ngày thường ở chung hoặc là thân mật sẽ không ảnh hưởng quá nhiều, nhưng tiến thêm một bước liền không được."
Tiếu Lang ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Yến: "Nếu không em cũng thành quỷ đi?"
Đỗ Yến biết hắn đây là bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến bắt đầu ăn nói lung tung, rốt cuộc ở thời khắc mấu chốt đêm động phòng hoa chúc bị đẩy ra, kíƈɦ ŧɦíƈɦ rất lớn. Cậu rất rộng lượng mà tha thứ cho đối phương, mở miệng giải thích: "Anh cũng gặp qua Thông Huyền, thiên sư chúng em sẽ không thành lệ quỷ, đến lúc đó muốn lưu lại liền chỉ có thể cả đời khốn thủ với bóng tối vô tận..."
Lời Đỗ Yến còn chưa dứt đã bị Tiếu Lang một phen ôm vào trong lồng ngực: "Không cần phải nói, anh sẽ không bởi vì du͙ƈ vọиɠ thân thể mà làm em lâm vào loại hoàn cảnh này."
Lúc sau Đỗ Yến liền cùng Tiếu Lang sinh hoạt bầu bạn qua một đoạn khá dài, Tiếu Lang ỷ vào năng lực thông âm dương của mình, ở dương thế sinh hoạt như cũ dĩ vãng không có gì khác biệt.
Sau khi hoàn thành việc học đại học, hắn nói với cha mẹ mình phải công tác bên ngoài, kỳ thật là để Đỗ Yến ngự quỷ ở âm dương lưỡng đạo hành tẩu.
Sau khi cha mẹ Tiếu Lang qua đời, có lẽ Tiếu Lang đối với vướng bận dương thế đã chấm dứt. Một ngày nào đó, tại thời điểm Tiếu Lang miễn cưỡng áp xuống du͙ƈ vọиɠ, hắn mang theo biểu tình ủy khuất hỏi: "Cuộc sống này rốt cuộc bắt đầu từ khi nào hả..." Sau đó, hết thảy liền bắt đầu trở nên mơ hồ, tỉnh lại từ mộng cảnh.
Cho nên là bị du͙ƈ vọиɠ của mình nghẹn tỉnh sao, Đỗ Yến nhìn Thiệu Lăng Hằng trên giường, nơi nào đó dưới chăn tồn tại cảm giác thực không hài hòa.
Đỗ Yến thấy Thiệu Lăng Hằng nhíu mày, bộ dáng tựa hồ muốn tỉnh lại, liền nhẹ giọng rời khỏi phòng hắn.
Thiệu Lăng Hằng ngồi dậy, hắn nhíu mày, lại xốc chăn lên nhìn thoáng qua. Sau đó, trên khuôn mặt không có biểu tình gì của hắn đột nhiên hiện lên một tầng đỏ ửng.
Hắn có chút không dám tin tưởng, đây là mộng xuân?
Thiệu Lăng Hằng vẫn luôn biết chính mình có chút vấn đề, cơ hồ là hàng đêm ác mộng quấn thân, hắn tuy rằng không nhớ rõ nội dung trong mơ, nhưng mỗi lần thời điểm tỉnh lại đều là áp lực cùng thống khổ.
Vì giải quyết vấn đề này, Thiệu Lăng Hằng thậm chí từng đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng mà không hề có tác dụng. Hắn như cũ mỗi đêm đều không được yên ổn, ngày nào tỉnh lại không có cảm giác áp lực liền cảm thấy thực may mắn, mộng đẹp gì đều càng không mong đợi. Thiệu Lăng Hằng giơ tay đặt trên ngực mình, cảm thấy phanh phanh phanh nhảy có chút nhanh. Vừa rồi nội dung mơ hắn cũng không nhớ rõ, nhưng cái loại cảm giác lưu luyến triền miên này vẫn cứ quanh quẩn không đi.
Hắn thậm chí còn có thể nhớ rõ mình hôm qua lưu lại dấu vết loang lổ trên xương quai xanh của người dưới thân như thế nào...
Đúng lúc này di động Thiệu Lăng Hằng vang lên, hắn sửng sốt, tiếp điện thoại.
"Sớm mười phút."
Tiền Hưng bên kia điện thoại sửng sốt, y từ trong giọng nói của Thiệu Hằng Lăng nghe ra sự không vui: "Này, ngày hôm qua không phải anh nói hôm nay trước thời gian một chút sao?"
"..." Thiệu Lăng Hằng lúc này mới nhớ tới việc này, dường như không có việc gì mà nói sang chuyện khác, "Ừm, buổi sáng hôm nay trước chụp quảng cáo, trở về lại diễn một màn." ***
Đỗ Yến đi tới chỗ Tiền Hưng đang đứng bên sân nhìn Thiệu Lăng Hằng quay chụp, trong tay cầm khăn giấy chà lau quần áo: "Anh Tiền, xin lỗi..."
Tiền Hưng vừa quay đầu lại, thấy Đỗ Yến một thân chật vật, hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
Đỗ Yến có chút bất đắc dĩ, nói: "Cà phê bị người đâm đổ, tôi lập tức đi mua lại.
Tiền Hưng nói: "Cậu không sao chứ?"
Đỗ Yến lắc đầu: "Vẫn tốt, không có việc gì."
Tiền Hưng lại nói: "Vậy cậu đi đổi quần áo trước, cà phê để tôi mua."
Tuy rằng trên người dính nhớp không quá thoải mái nhưng hiện tại là trạng thái công việc, Đỗ Yến cũng không có biện pháp: "Tôi cũng không mang theo quần áo, thôi, trở về rồi nói sau."
Tiền Hưng nói: "Không sao cả, anh Thiệu nơi đó..."
Tiền Hưng buột miệng thốt ra, sau lại nghĩ đến Thiệu Lăng Hằng không thích người khác động vào đồ của mình, liền sửa miệng: "Tôi đi tìm người cho cậu một cái áo thun." Thiệu Lăng Hằng kết thúc một đoạn quay chụp, đang muốn nhờ Tiền Hưng đi tới phòng hóa trang lấy đồ lại phát hiện bên sân không có người. Hắn cũng không phải người thích chơi đại bài, nghĩ có lẽ Tiền Hưng đi xử lý việc gì rồi.
Hắn báo với những người khác một tiếng, liền đi về hướng phòng hóa trang. Thiệu Lăng Hằng mở cửa liền ngây dại.
Trong phòng hóa trang là trợ lý nhỏ Đỗ Yến nửa người trần trụi đang dùng khăn giấy chà lau trên người.
Không thể không nói, Đỗ Yến thoạt nhìn rất gầy, dáng người lại không tồi. Vòng eo thon chắc, bụng mơ hồ có đường cong, hết thảy đều gãi đúng chỗ ngứa.
Thiệu Lăng Hằng không biết như thế nào liền cảm thấy xúc cảm, thậm chí là xúc giác đường cong phần eo đối phương đều rất quen thuộc, phảng phất đã từng dùng tay lưu luyến qua, lòng bàn tay tiếp xúc loại xúc cảm tốt đẹp này, hắn chậm chí còn dùng môi tinh tế miêu tả hình dạng xương quai xanh. "A. Xin lỗi, anh Thiệu, mới vừa rồi đánh đổ cà phê, tôi tới thay quần áo, anh Tiền đi mua cà phê giúp rồi."
Đỗ Yến mới dùng khăn giấy ướt lâu khô một ít cà phê trên người, ngẩng đầu liền thấy Thiệu Lăng Hằng đứng ở cửa nhìn mình, liền mở miệng giải thích.
"..."
Đỗ Yến thấy Thiệu Lăng Hằng không mở miệng, ánh mắt dừng ở trên người mình, chỉ cho rằng đối phương cảm thấy hắn hiện tại quần áo không chỉn chu có chút kỳ cục liền lấy ch áo đặt bên cạnh tròng lên.
"Cái áo này?" Thiệu Lăng Hằng cuối cùng mở miệng.
Đỗ Yến vừa cúi đầu liền thấy trên mặt áo thun in mấy chữ to, thoạt nhìn xác thật có chút ngốc: "Đây là nhãn hiệu quần áo văn hóa, không có biện pháp, tôi cũng không mang quần áo, chấp nhận mặc tạm một chút."
Thiệu Lăng Hằng trực tiếp đem cửa đóng lại, đi đến một bên cầm một bộ quần áo đưa cho Đỗ Yến: "Mặc cái này." "Hả?" Đỗ Yến trong khoảng thời gian ngắn không thể phản ứng lại bởi vì thời điểm nhận chức, Tiền Hưng từng vạn lần dặn dò nói Triệu Lăng Hằng không thích người khác tùy tiện động vào đồ vật của hắn, đặc biệt là quần áo giày dép linh tinh.
Thiệu Lăng Hằng tựa hồ hiểu lầm cái gì, giải thích: "Cái này chưa có mặc qua."
Đỗ Yến cũng không phải người rối rắm, trực tiếp tiếp nhận quần áo mặc vào. Chẳng qua ở thời điểm thay quần áo, cậu chung quy cảm thấy có tầm mắt nóng rực lưu luyến trên người không đi.
Nhưng mà chờ đến thời điểm Đỗ Yến mặc quần áo xong lại nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Thiệu Lăng Hằng.
Từ sau khi ra khỏi mộng cảnh, Đỗ Yến cảm thấy đại bộ phận tình cảm xác thật đã đạm bạc xuống, thời điểm nhìn thấy Thiệu Lăng Hằng cũng không có dao động cảm xúc gì quá. Nhưng rốt cuộc sự tình phát sinh hắn đều nhớ rõ, so với người khác mà nói, Thiệu Lăng Hằng vẫn có chút bất đồng. Ít nhất cậu không hề đơn thuần đem Thiệu Lăng Hằng thành lương thực dự trữ.
Phản ứng này của Thiệu Lăng Hằng chẳng lẽ là nhớ lại cái gì?
Đỗ Yến có chút nghi hoặc mà nhìn bóng dáng đối phương rời đi, ở trong đầu hỏi: "Tiểu Bát, sau khi ăn giấc mơ, chủ nhân mộng cảnh thật sự sẽ hoàn toàn không nhớ rõ sự tình trong mộng cảnh?"
Tiểu bát dò xét một phen: "Xem trong ký lục thì sẽ là như vậy."
Đỗ Yến sờ sờ cằm, cảm thấy trong khoảng thời gian chính mình trải qua, số liệu cũng không nhất định hoàn toàn đáng tin cậy, có khi qua nhiều mộng cảnh, lại sẽ phát hiện không giống nhau.
Thiệu Lăng Hằng người này, thật đúng là rất có ý tứ.
***
Năm ngày sau lại bắt đầu ăn mộng.
Đỗ Yến nhìn đứa bé nhỏ chỉ tầm bốn năm tuổi phía dưới, lâm vào trầm tư.
Lần này thời gian mộng cảnh sớm như vậy, cậu vốn tưởng rằng Thành Du lần đó mười tuổi đã tính là độ dài khá lớn, lần này cư nhiên là một bạn nhỏ trên dưới năm tuổi. Đây là bộ phim nào vậy?
Đỗ Yến nhìn đứa bé nhỏ nghiêm trang bên bàn ăn, động tác ăn cơm hoàn toàn không giống các bạn nhỏ bình thường đều là thường xuyên ăn đến nơi nơi lung tung rối loạn, mà là sạch sẽ, thậm chí còn có chút cảnh đẹp ý vui.
Gian nhà ở cũng được sắp xếp sạch sẽ, ngăn nắp, từ trong phòng có thể thấy được phong cách trang trí cùng gia cụ cổ điển, chủ nhân căn phòng này hẳn là một người lớn tuổi.
Tuy nói phòng ở không tính là quá lớn nhưng tùy ý có thể thấy được gia cụ gỗ đỏ từ trong nhà có thể nhìn ra nhà này điều kiện kinh tế thực tốt.
Bà lão ngồi bên cạnh hẳn là bà nội của cậu nhóc, bà cười xem cậu cơm nước xong mới mở miệng nói: "Tiểu Cảnh, cháu luôn không thích chơi cùng các bạn nhỏ khác, nếu không bà nội nghĩ cách tìm bạn cho cháu chơi cùng nhé?" Cậu nhóc lại nói: "Cháu không muốn cùng tiểu quỷ chơi, kêu kêu quát quát quá phiền người.
Bà lão có chút bật cười: "Chính cháu cũng không phải tiểu quỷ sao? Nhỏ mà lanh, như vậy đi, dù sao hiện tại phòng ở sân phía Tây cũng trống, ta liền nhìn xem có người thuê nào đáng tin cậy mang theo trẻ nhỏ tới không, một đứa bé an tĩnh có thể làm bạn cùng cháu."
Nhìn tới đây Đỗ Yến liền biết cảnh trước mắt đến tột cùng là từ bộ phim nào. Đây là một bộ điện ảnh đề tài đồng tính mà Thiệu Lăng Hằng từng quay, được cải biên dựa trên một bộ tiểu thuyết trên trang web văn học Tấn Giang.
Bộ phim tên là《 Niên Thiếu Lúc Đó 》, nội dung chính là một câu chuyện xưa, Chương Cảnh cùng Thời An là một đôi người yêu đồng tính, quen biết, bên nhau, cuối cùng chia lìa.
Cha Thời An, ở thời điểm y còn rất nhỏ đã vứt bỏ vợ mà đi. Mẹ y một mình nuôi nấng y lớn lên, vì kiếm tiền liền mang theo con nhỏ đi đến thành phố Bắc Bình làm công. Chuyện xưa của Thời An cùng Chương Cảnh bắt đầu trong một căn tứ hợp viện*. Chương Cảnh là cháu trai của bà lão chủ nhà, gia cảnh ưu việt, cha mẹ bận rộn công việc nên liền ở với bà nội sinh hoạt cùng nhau.[PN] Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang - Miêu Bát Tiên Sinh - Chương 90 - Thế giới hiện thực 3
Thời An vì chuyện trải qua từ nhỏ nên cá tính có chút yếu đuối, lại là người bên ngoài nên nói chuyện mang theo khẩu âm quê nhà cho nên thường xuyên bị mấy đứa nhóc trong ngõ bắt nạt. Chương Cảnh nguyên lai cũng không nguyện ý phản ứng y, vào thời điểm một lần ngẫu nhiên nhìn thấy Thời An bị bắt nạt, có lẽ là động lòng trắc ẩn, liền giúp Thời An một lần.
Từ đó về sau, Thời An liền thành cái đuôi của Chương Cảnh. Cho dù Chương Cảnh vẫn luôn rất lãnh đạm, y vẫn không chút nào để ý mà đi theo. Cuối cùng, Chương Cảnh rốt cuộc bị Thời An đả động, hai người trở thành bạn bè tốt nhất.
Sau đó lại là thời kỳ thiếu niên, lần đầu tiên Thời An trong mộng đêm khuya phát hiện chính mình nằm mơ thế nhưng đối tượng lại là người vẫn luôn che chở y - Chương Cảnh.
Lúc ấy Chương Cảnh ưu tú, hoàn toàn là con nhà người ta, diện mạo xuất sắc, thành tích học tập ưu dị. Thời An rối rắm nghĩ tới việc trốn tránh, cuối cùng vẫn là không thể từ bỏ. Thời thơ ấu phảng phất lại tái diễn, dưới sự bám riết không tha của Thời An, Chương Cảnh động tâm, hai người ngọt ngào kết giao một đoạn thời gian. Nhưng mà thiếu niên xúc động, hành sự luôn không có quá nhiều cố kỵ, tại thời điểm cao trào, cha mẹ Chương Cảnh phát hiện gian tình của bọn họ.
Cha mẹ Chương Cảnh là người làm ăn phi thường thành công, lại chỉ có một đứa con là Chương Cảnh. Sau khi phát hiện chuyện này, bọn họ tự nhiên cho rằng mình đứng phía trên chính đạo, muốn đem con trai độc nhất dẫn về.
Lại ở thời điểm này, bà nội Chương Cảnh qua đời, sau một trận hỗn loạn, Chương Cảnh nhất thời làm ra chuyện xúc động trong đời, hắn mang theo Thời An đi về phía Nam. Hai người mai danh ẩn tích sinh hoạt trong một thành thị ở phía Nam, theo đạo lý mà nói, phim tiến hành tới đây cũng coi như là kết cục mỹ mãn. Nhưng mà bộ phim này lại không có viên mãn như vậy, Chương Cảnh là người thập phần ưu tú, hắn bắt đầu gây dựng sự nghiệp, sự nghiệp càng ngày càng thành công. Thời An lại bởi vì nguyên nhân gia đình, là một người phi thường không có cảm giác an toàn. Hai người bắt đầu xuất hiện tranh chấp, sau đó lần đầu tiên chia tay.
Chương Cảnh cùng Thời An, từ lúc bắt đầu kéo dài tới mười năm phân phân hợp hợp. Mỗi khi Thời An quyết định thời điểm hết hy vọng để bắt đầu sinh hoạt mới, Chương Cảnh lại sẽ xuất hiện bên y.
Trận này vô vọng yêu say đắm. Kết thúc, Chương Cảnh cùng người nhà hòa hảo, quyết định hoàn toàn từ bỏ Thời An, trở lại Bình Thành cưới vợ sinh con. Ở màn cuối cùng của bộ phim, Thời An bởi vì bệnh trầm cảm mà kết thúc sinh mệnh trẻ tuổi của mình. Đỗ Yến hồi tưởng xong cốt truyện bộ phim, lại nghĩ tới lúc ấy làn đạn toàn bộ mắng chửi Chương Cảnh tra, liền cảm khái một câu: "Tuyến tình cảm toang như vậy, trách không được giấc mộng này có mùi vị cá hầm cải chua..."
Tiểu Bát nói: "Đúng vậy, Chương Cảnh quá tra."
Đỗ Yến nói: "Nhưng ta thật ra cảm thấy cả đôi này đều rất tra."
Tiểu Bát rất là không phục: "Ngươi là có lăng kính, ta muốn khách quan!"
Đỗ Yến nói: "Ta thực sự khách quan, Chương Cảnh gia cảnh tốt, học tập tốt, hoàn toàn là nhân sinh người thắng, hắn mới đầu đối với Thời An không có ý tưởng gì khác, chỉ đem Thời An thành bạn, Thời An chính là đem hắn bẻ cong, nháo đến tận cha mẹ cùng nháo, học cũng không lo, loại hành vi này chẳng lẽ không tra sao?"
"..."
Tiểu Bát phát hiện, tuy rằng góc độ của Đỗ Yến khó hiểu nhưng thật ra đúng là rất có đạo lý. "Bất quá Chương Cảnh về sau lại không quyết đoán, cùng Thời An dây dưa không rõ phân phân hợp hợp, cuối cùng hành động vỗ mông kết hôn cũng rất tra." Đỗ Yến tổng kết nói: "Loại này là cả một đôi tra lẫn nhau, không nên bắt đầu."
Tiểu Bát có một loại dự cảm điềm xấu: "Ngươi tính toán làm sao bây giờ?"
Đỗ Yến nói: "Theo ta phân tích, Thời An đối với Chương Cảnh chấp nhất như vậy là bởi vì từ nhỏ chỉ có một mình Chương Cảnh là bạn, trong mắt chỉ nhìn thấy được một mình Chương Cảnh. Như vậy dẫn tới việc sau khi Chương Cảnh hoàn toàn rời khỏi y, y đối với thế giới lúc đó mất đi tất cả hy vọng mà lựa chọn kết thúc sinh mệnh."
"Cho nên?" Đỗ Yến cười cười: "Cho nên ta phải làʍ ŧìиɦ địch của Chương Cảnh, tranh đoạt sự chú ý của Thời An."
Tiểu Bát trầm mặc một hồi: "Ngươi không sợ Thời An sẽ thật sự thích ngươi?" Đỗ Yến nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ trở thành loại người mà Thời An tuyệt đối sẽ không thích."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT