Đợi khi bận bịu xong xuôi thì mặt trời cũng đã lên đến đỉnh đầu.
Tất cả hạ nhân sau khi đem nguyên liệu sắp xếp gọn gàng thì liền nhanh chóng chạy ra ngoài như đang tránh quỷ. Lục Vân Sơ cũng không lưu người ở lại, đối với nàng mà nói không có cách nào giao lưu với họ chi bằng tất cả đều tránh đi, để nàng dễ chịu thêm chút.
Trước tiên nàng đem nguyên liệu thu thập đâu vào đấy, sau đó đi nấu cháo. Cháo đặt trên bếp, để lửa nhỏ hầm từ từ, làm xong nàng liền trở về phòng.
Đêm qua nhiệt độ không khí thấp cửa sổ trong phòng đều đóng chặt, đến buổi sáng liền cảm thấy ngột ngạt khó chịu. Lục Vân Sơ muốn mở cửa sổ ra cho thoáng, sau khi vào phòng mới nhớ trong phòng còn có người đang ngủ nên vội thả nhẹ bước chân.
Nhưng mà người bị thương Văn Trạm đã tỉnh, lúc này đang tựa vào đầu giường nghỉ ngơi. Lục Vân Sơ vừa vào ánh mắt hắn liền dừng trên người nàng, dù lúc đi mở cửa sổ vững không dời mắt.
Hắn nghĩ Lục Vân Sơ không phát hiện, dù sao khi nàng vào đây chưa từng nhìn tới hắn, ngay cả liếc mắt qua cũng không có.
Ai biết Lục Vân Sơ đối với ánh mắt của người khác rất mẫn cảm, đẩy một bên cửa sổ ra để ánh nắng tràn vào phòng, nàng đột nhiên lại quay đầu nhìn Văn Trạm.
Ánh mắt hắn giống như đang thiêu đốt thoắt cái lại bình thường, cấp tốc chuyển tầm mắt.
Bộ dạng hắn lúc nào cũng lạnh nhạt không thay đổi, Lục Vân Sơ cảm thấy chán, không nhìn hắn nữa.
Văn Trạm đột nhiên đứng lên, chậm rãi đi đến cạnh nàng.
Lục Vân Sơ nhìn thân hình cao gầy của hắn, do dự không biết có nên tránh ra xa một chút không. Hai người tựa như con thỏ trong rừng rậm có chút gió thổi cỏ lay là cảm giác được, hết lần này đến lần khác còn hiếu kỳ muốn đánh giá đối phương.
Đã qua một đêm nhưng vết thương của Văn Trạm vẫn rất nghiêm trọng, đi đường đều chậm chạp nhưng bước đi ổn định. Lúc Lục Vân Sơ đang suy nghĩ lung tung hắn đã đến cạnh cửa sổ, đẩy cánh cửa còn lại ra.
Hóa ra là đứng lên mở cửa sổ a... Lục Vân Sơ nhẹ nhàng thở ra, lại có chút thất vọng khó hiểu.
Nàng nhìn trong phòng còn mấy phiến cửa sổ liền quyết định đem những thứ này giao cho Văn Trạm :" Ngươi đem những cửa sổ còn lại đều mở ra đi."
Nói xong lại nghĩ đến cháo còn đang hầm liền quay người đi đến phòng bếp.
Nàng vừa mới đi ra, ánh nắng xán lạn giờ Tỵ liền trượt xuống trên song cửa sổ. Văn Trạm nhìn tia sáng nhu hòa nhưng không chút nhiệt độ nhíu mày.
Sau một khắc cỗ đau đớn kịch liệt quen thuộc đánh tới, mỗi một chỗ trên thân thể đều đau như bị loạn đao chém. Hắn nắm lấy bệ cửa sổ, hàm răng cắn chặt, cổ tay vì dùng lực mà làm vết thương vừa mới kết vảy vỡ ra, chảy máu không ngừng.
Hắn lảo đảo đi đến cửa phòng, dùng hết sức lực cuối cùng nắm lấy then cửa đóng lại.
Quả thực Văn Trạm không thể không thừa nhận đau đớn, sống lưng chật vật co lại vì dạ dày cứ như bị xé rách, Văn Trạm không chịu nỗi ngã xuống đất.
Sắc mặt hắn ảm đạm, ánh mắt nhìn cửa phòng, mặc kệ những vết thương dữ tợn trên người lê lết đi vào gian trong, ý đồ đem chính mình giấu đi.
-----
Lục Vân Sơ đem canh xương và bát cháo rau quả để lên khay, vừa đi đến phòng ngủ vừa ngâm nga hát vài câu, tới nơi lại thấy đại môn đóng chặt.
Nàng để khay qua một bên, thoáng đẩy nhưng cửa phòng không hề lay động.
Kì lạ !
Lục Vân Sơ đem tai dán lên cửa, bên trong hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nàng có chút hoảng hốt. Hai đời trước nàng bị nam chính truy sát là vì chuyện nữ phụ ngược đãi nam phụ bị vạch trần, nàng không rõ tình huống cụ thể cũng không biết nam phụ qua đời lúc nào. Nghĩ đến những vết thương dữ tợn nàng nhìn thấy đêm qua, trong lòng lại dâng lên dự cảm bất thường, hai đời trước nàng vừa đi không lâu nam chính liền phái sát thủ đuổi tới, không lẽ thời điểm này nam phụ liền qua đời ?
Nàng lại dùng sức đẩy cửa phòng, nó hoàn toàn không nhúc nhích, bèn dứt khoát nhấc váy lên một cước đá văng cửa phòng.
" Bành " một tiếng thật lớn, chốt cửa vỡ ra, những mảnh gỗ vụn bay tán loạn.
Tiếng động lớn nổi bật làm bên trong phòng càng thêm tĩnh mịch, Lục Vân Sơ lo lắng đi vào trong.
" Văn Trạm ?"
Hỏi xong mới ý thức được sẽ không có ai đáp lại nàng.
Nàng mang theo trái tim thấp thỏm hướng vào bên trong đi tới, cuối cùng lại thấy Văn Trạm đang co quắp trên đất tận sâu bên trong phòng.
Sắc mặt hắn xanh trắng, tóc bị mồ hôi làm ướt dính trên trán, toàn thân run rẩy mãnh liệt, một tay ôm bụng tay kia dùng cùi chỏ chống đỡ cố lết về phía trước. Hắn nghe tiếng bước chân, chịu đựng đau đớn quay đầu nhìn, thần sắc hoảng hốt nhìn thấy Lục Vân Sơ trong chớp mắt liền đổi thành sợ hãi.
" Ngươi sao vậy ?" Lục Vân Sơ muốn đi qua đỡ hắn dậy, hắn lại chật vật hướng vào trong tối bò đi.
Thế là nàng dừng bước.
Hẳn là hắn thật sự đau đớn, sắp run rẩy đến mức co giật, Lục Vân Sơ nhịn không được tiến lên ngồi xổm xuống đỡ hắn dậy, tay vỗ nhẹ lưng hắn.
Lục Vân Sơ tới gần mới phát hiện Văn Trạm vừa mới nôn xong, lại không có ý ghét bỏ, một bên giúp hắn nhuận khí một bên ôn tồn hỏi han: " Ngươi mới nôn xong hả ? Ta có nấu cháo rau quả, ngươi muốn ăn một chén không ?"
Tay nàng rất ấm áp, lực đạo vừa phải xuyên qua lưng truyền thẳng vào lòng hắn. Sắc mặt đau đớn của Văn Trạm dần rút đi, thân thể cũng khôi phục một chút khí lực. Sau đó hắn lại gục đầu, dùng toàn bộ sức lực đẩy nàng ra.
Biểu hiện kháng cự chân thực rõ ràng, Lục Vân Sơ cũng không kinh ngạc, chỉ cảm thấy đương nhiên. Với cái tính ác độc của nữ phụ khi phát hiện Văn Trạm lại phát bệnh nhất định sẽ sảng khoái ghét bỏ một phen, lúc hắn đau đớn nhất đem hắn đi hành hạ thêm.
Nàng lui lại, thở dài. Đang chuẩn bị quay người đi lại bắt gặp Văn Trạm cũng đang ngẩng đầu nhìn nàng. Ánh mắt lo lắng, ngón tay run rẩy tựa như đang muốn làm gì đó.
Lục Vân Sơ biết hắn muốn nói gì, lắc đầu nói: " Không sao." Không cần vì đẩy ta mà xin lỗi.
Nàng rót cho hắn chén nước ấm để lên bàn, sau đó rời đi.
Đợi đến khi nàng bưng thức ăn trở về thì Văn Trạm cũng vừa từ gian trong đi ra, có vẻ như hắn vừa rửa mặt thay y phục.
Lục Vân Sơ ngoắc hắn: " Tới đây ăn đi."
Hắn thoáng do dự nhưng vẫn đi tới ngồi xuống đối diện nàng.
Trên bàn bày mấy cái bát, đồ ăn nóng hổi tỏa ra làn khói trắng, Văn Trạm nhìn đến ngốc.
Cảm giác của Lục Vân Sơ đối với hắn có chút phức tạp, một bên cảm thấy không nên đến gần hắn, một bên lại cảm thấy hắn thật đáng thương, dáng vẻ im ắng cam chịu như thế làm sao có thể không đưa tay ra giúp hắn ?
Nàng đè xuống những suy nghĩ thất loạn bát tao trong lòng, đem bát sứ đẩy tới trước mặt Văn Trạm.
Nước cháo là dùng xương ống nấu ra, nước nấu đến độ có màu trắng nhạt khiến cho vị ngọt của xương thấm vào bên trong từng hạt cháo. Nấm hương, cải ngồng, cà rốt thái hạt lựu đều được cho vào nấu cùng hạt cháo như hòa vào một thể. Chất cháo vừa sệt vừa mềm, giống như bên trong bạch ngọc được tô điểm thêm sắc đỏ xanh. Múc một thìa cháo ra, tựa như đụng vào chất nhựa, dẻo dẻo mềm mềm, đàn hồi trơn bóng.
" Ta nghĩ chắc là ngươi không ăn được đồ dầu mỡ nên đã dùng xuống ống nấu cháo, ngươi nếm thử xem."
Văn Trạm nhìn nàng, đáy mắt mát lạnh trong vắt nổi lên một tầng ánh sáng làm rung động mặt hồ yên ả.
Lục Vân Sơ bắt đầu ăn, cũng không chú ý tới hắn nữa.
Văn Trạm nhìn bộ dạng lang thôn hổ yết của nàng, bỗng nhiên dâng lên cảm giác đói bụng xa lạ.
Hắn cầm thìa lên húp cháo, lần nữa lại quên thổi, đến khi bờ môi bị nóng mới vội vàng dời đi. Hạt cháo mềm mại sạch sẽ trượt vào trong miệng, trong bụng một trận ấm áp, hết lần này đến lần khác phần ấm áp này như bị người ta nắm kéo đi, ê ẩm một mảng.
" Rộp rộp rộp.." Lục Vân Sơ cắn một miếng củ cải trắng vừa mới trộn. Củ cải và dưa leo đều dùng muối ướp gần nửa canh giờ, sau đó đem rửa sạch mới trộn với gia vị. Ăn vào cảm giác giòn giòn thoải mái, khi cắn phát ra âm thanh rôm rốp dễ nghe.
Củ cải trông giống bạch ngọc, non nớt thanh thúy, vừa cắn một cái nước trong củ cải liền trào ra. Bởi vì không ướp gia vị lâu nên không lưu lại vị đắng, cay đặc trưng có điều nước gia vị được nêm tới, khi ăn lại tạo ra hương vị khác biệt.
Dưa leo mùi thơm ngát vị lại càng nặng, tư vị ngọt ngào hòa cùng vị cay, lại nếm thêm một thìa cháo, cảm giác tươi mát lạ lùng trong nháy mắt theo răng môi xông lên đầu, đem mọi mơ hồ triệt để thanh tỉnh.
Lục Vân Sơ ăn đến say sưa ngon lành, cháo loãng cũng ăn ra được tư vị thịt cá, so với tư thế ăn chậm mà tinh tế của Văn Trạm liền có vẻ thô lỗ.
Nàng ăn xong một bát cháo, Văn Trạm lại mới ăn được mấy thìa, nàng đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Văn Trạm cũng cảm giác được nàng dừng lại, buông thìa xuống nhìn nàng.
Mùi dầu vừng bốc lên, chua đến độ làm người ta chảy nước miếng, Lục Vân Sơ ngượng ngùng nói: " Dạ dày ngươi không tốt, không ăn được những thứ này." Nàng chỉ vào đĩa củ cải và dưa leo trộn.
Văn Trạm mờ mịt chớp mắt một cái.
Nàng cúi đầu lúng túng: " Không phải ta muốn ăn một mình đâu."
" Khụ.." Đối diện truyền đến tiếng ho nhẹ, Lục Vân Sơ theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn.
Văn Trạm nghiêng đầu, hơi hơi nhíu mày, giống như cuống họng không thoải mái nên mới vậy.
Lục Vân Sơ gãi gãi ót, nàng chút nữa đã cho là hắn đang cười nàng.
Lục Vân Sơ đem bát canh xương lớn bên cạnh đẩy tới, rất không cần thiết giải thích: " Mặc dù đã nấu từ sớm nhưng thịt trong xương ống ăn rất ngon, có ăn, không thể lãng phí."
Dùng nước sạch từ từ hầm xương để bảo lưu hương vị, không cần nêm thêm bất cứ gia vị gì, chỉ cần dùng đũa chọc máy lỗ trên thịt, nhét ít muối vào đó liền đầy đủ mỹ vị. Thịt trên xương ống được hầm mềm, đụng một cái liền tách thịt ra được.
Dùng đũa thọc đầu xương một chút bên trong cốt tủy non mềm liền xuất hiện, Lục Vân Sơ vội vàng húp nó, " suỵt suỵt.." một tiếng mùi hương thơm ngon của cốt tủy tràn ngập đầu lưỡi.
Nàng ăn xong một cây, trong miệng đều là hương vị nồng hậu của cốt tủy, nàng khẽ liếm khóe miệng, dư quang liếc về phía Văn Trạm người chỉ có thể húp cháo, lại lần nữa bổ sung: " Thân thể ngươi không tốt..."
Lời còn chưa dứt Văn Trạm đã đứng dậy, ý đồ muốn đi đến bàn đọc sách.
Lục Vân Sơ nhìn cái bàn kia một cái, nghiên mực nàng mài buổi sáng và bút lông còn nằm chổng vó trên đó.
" Ngươi muốn viết chữ ?"
Văn Trạm gật đầu.
Lục Vân Sơ lấy khăn tay trong người ra lau đi toàn bộ dầu mỡ trên tay, " Để ta đi." Nam phụ nguyện ý giao lưu cùng nàng đây là một chuyện tốt, mặc dù nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý thời gian còn lại đều cùng con rối xinh đẹp như hắn bốn mắt nhìn nhau nhưng nàng cũng sợ hãi, dù sao hai đời trước nàng lẻ loi trơ trọi một mình, biết rõ cô độc như cái đao cùn không giết ngươi ngay tức khắc nhưng sẽ làm tâm ngươi từ từ chết lặng.
Nàng chạy tới đem giấy bút nghiên mực lại đây cho Văn Trạm.
Văn Trạm nâng bút, cổ tay rất ổn, chữ viết ra sắc bén, cứng cáp hữu lực.
Ánh mắt Lục Vân Sơ không tự chủ rơi trên tay hắn. Đa số người có tay đẹp thì cũng phải dùng để lao động, sinh hoạt. Nhưng mà tay của Văn Trạm lại đặc biệt đẹp đẽ, tựa như chất ngọc xây ngói trên đài chiêm tinh, có một cỗ mê hoặc nhân tâm.
Chỉ tiếc trên mu bàn tay hắn có một vết roi xấu xí dữ tợn, hủy đi đôi tay tựa hồ chỉ để đánh đàn này.
Ánh mắt nàng nhìn ngón tay hắn rời rạc mấy hơi, cuối cùng mấy chữ kia đã viết xong.
' Ta không ăn đồ ăn kèm.'
Tốt, còn không ăn thức ăn chay như rau trộn, rất kén chọn.
Văn Trạm lại tiếp tục viết: ' Ta cũng không ăn xương ống.'
Lục Vân Sơ nhịn không được chép miệng, kén ăn không quan trọng hắn đây là không biết nhìn đồ ăn ngon.
Đầu bút lông của hắn ngừng lại, tựa hồ có chút do dự nhưng vẫn viết xuống: ' Ta cũng không cần húp cháo.'
Ngay cả cháo cũng không ăn, hắn cũng quá khó hầu hạ đi, Lục Vân Sơ tức giận trong lòng, đang muốn nói vài lời đã thấy hắn tiếp tục viết: ' Ta tùy tiện uống chút nước cũng có thể vong thân, ngươi không cần vì ta mà chuốc phiền phức.'
Lục Vân Sơ sửng sốt, tựa như trong không trung đột nhiên xuất hiện một bàn tay hung hăng nắm lấy trái tim nàng để ngực nàng cay cay.
----------
Edit truyện mỹ thực quả là làm khó người không biết nấu ăn như ta.(╹◡╹๑)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT