Editor : Hoa Trà.com

----------

Hôm sau, trời sáng khí trong.

Khi đại nha hoàn vào phòng đưa cơm, Lục Vân Sơ liền kêu nàng ta gọi người vào viện dọn dẹp sạch sẽ. Vốn tưởng sẽ phải tốn một phen miệng lưỡi không nghĩ tới đại nha hoàn một câu đã đáp ứng:" Phu nhân nói đúng lắm, đại công tử vừa hồi phủ. Chắc lát nữa sẽ qua bên này nhìn xem."

Nàng ta nói xong lại làm ra biểu cảm hiểu rõ, Lục Vân Sơ liền nhíu mày.

Đại công tử...nam chính a...

Hai đời trước Lục Vân Sơ bị Văn Giác truy sát là nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa của nàng, mặc dù biết là do tội ác nữ phụ gây ra đáng bị trừng phạt nhưng khi chính mình xuyên qua trở thành người cõng nòi cho nữ phụ Lục Vân Sơ liền vô cùng oán niệm Văn Giác.

Nàng thở dài, nhận hộp cơm đại nha hoàn đưa tới. Đang chuẩn bị mở xem có món gì thì thân thể đột nhiên cứng đờ.

" Hắn...mang theo nữ nhân kia trở về ?" Lục Vân Sơ nghe được ngữ khí ngưng tụ của chính mình, thân thể bị khống chế nhìn về phía đại nha hoàn.

Đại nha hoàn sợ hãi rụt rè đáp:" Dạ vâng, vừa tới của phủ rồi ạ."

Trong lòng Lục Vân Sơ sinh ra dự cảm bất thường, quả nhiên một lúc sau nàng " bốp " một cái ném hộp cơm xuống đất:" Ta phải đi nhìn xem cái vị biểu muội kia là mỹ nhân bậc nào." 

Chủ tử nổi giận, đại nha hoàn bị dọa đến lập tức quỳ xuống, run lẩy bẩy không dám lên tiếng. Nàng ta cảm giác chủ tử nhanh chân chạy ra ngoài, làm váy bị gió thổi phần phật, nàng ta cũng nghe được giọng điệu chủ tử kì quái lải nhải :" Mẹ nó ta biết mà, làm gì không làm lại đi quăng thức ăn của ta, tên tác giả này có bệnh đi, oa oa oa điểm tâm của ta.."

Đại nha hoàn :....?

-----

Văn Giác tung người xuống ngựa, hắn đi tới chiếc xe ngựa phía sau, thanh âm ôn nhu nói:" Liễu cô nương, đã đến nơi rồi."

Trong xe liền có động tĩnh nho nhỏ, một đôi tay trắng nõn vén rèm lộ ra gương mặt xinh đẹp động lòng người. Nàng nhìn Văn Giác cười cười, dựa vào tay nha hoàn bước xuống ghế đỡ dưới xe ngựa, dáng vẻ nàng đoan trang, nhất cử nhất động đều là cảnh đẹp ý vui.

Trên mặt Văn Giác lộ ra ý cười, hắn lui mấy bước tránh đường, tay đưa ra làm tư thế mời :" Để ta dẫn đường cho Liễu cô nương."

Liễu Tri Hứa mỉm cười gật đầu, không nhanh không chậm đi vào trong phủ. Dáng người nàng thước tha nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện chân nàng bị tật.

Ý cười trên mặt Văn Giác biến mất, đáy mắt hiện lên vẻ không nỡ. Hắn âm thầm thề, đợi đến ngày hắn đoạt được thiên hạ nhất định sẽ tìm tất cả danh y đến chữa trị cho Liễu Tri Hứa.

Hắn đi theo sau lưng Liễu Tri Hứa vào trong phủ, phân phó người mang nàng đến viện tốt nhất trong phủ, còn dặn nàng chú ý nghỉ ngơi thật tốt.

Liễu Tri Hứa trên mặt ửng đỏ, gật đầu nói cảm ơn, đi theo nha hoàn rời đi trước.

Văn Giác nhìn theo thân ảnh Liễu Tri Hứa đi xa dần, thật lâu không có cách nào dời mắt. Đang lúc hắn chuẩn bị quay người đi thì khóe mắt chợt thấy ở góc cua phía xa một hồng y nữ tử đang hấp tấp chạy tới, cho dù khoảng cách xa cũng cảm nhận được nử tử không phải loại người lương thiện. 

Đồng tử Văn Giác co rụt lại, cắn răng nói:" Lục Vân Sơ !" Nữ nhân điên này làm sao lại không chịu sống yên ổn vậy !

Liễu Tri Hứa cảm giác có người chạy tới, theo phản xạ nghiêng người tránh đi. Người này đã đứng vững trước mặt nàng.

" Ngươi là người phương nào ?" Hồng y nử tử hất cằm lên hỏi.

Lông mày Liễu Tri Hứa nhẹ chau lại, nói:" Vị cô nương đây là..."

" Ta không phải cô nương, ta đã gả vào Văn phủ, là chủ nhân nơi này."

Liễu Tri Hứa ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lục Vân Sơ. 

Vốn tưởng sẽ phải nhìn thấy một gương mặt xảo trá cay nhiệt, không nghĩ rằng lại thấy bộ mặt đang gắng gượng mỉm cười của nàng ấy.

Lục Vân Sơ mặt mũi tràn đầy thiện ý, nhưng hết lần này đến lần khác ngữ khí lại cực kỳ cay nghiệt :" Ngươi tên họ là gì ?"

Liễu Tri Hứa khó hiểu, theo bản năng đáp lời:" Ta họ Liễu."

" Liễu cô nương đúng không.." Lục Vân Sơ liếc mắt thấy thân ảnh Văn Giác đang chạy tới, cảm giác thân thể bị khống chế phải quay người, nghiến răng phun ra lời kịch :" Ta nhớ kĩ."

Liễu Tri Hứa nhìn nàng đăm đăm, Lục Vân Sơ vội móc bức thư trong ngực ra, nói giọng cực nhanh :" Liễu cô nương giúp một chút, cám ơn ngươi."

Nói xong đem thư nhét vào tay Liễu Tri Hứa, liếc thấy Văn Giác đã tới gần liền phi nhanh rời đi, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Liễu Tri Hứa cầm lá thư sững sờ, đang định nhét vào tay áo thì bị Văn Giác cản lại.

" Nàng ta đưa cho nàng cái gì ?" Văn Giác sắc mặt xanh mét, lúc nghe tin bọn hạ nhân đưa đến nói Lục Vân Sơ cả ngày làm ổ trong viện không đi ra ngoài, ngoại trừ đổi một đám hạ nhân trong viện thì ngày ngày chỉ biết uống rượu nên hắn mới yên tâm xem như nàng ta đã chịu sống yên ổn sau khi gả cho Văn Trạm. Trong lòng hắn càng mong nàng ta uống rượu liền uống đến chết luôn đi, không nghĩ rằng bộ dạng của nàng ta tựa hồ như chưa buông xuống tà tâm với hắn.

Liễu Tri Hứa đáp:" Không biết, vị cô nương kia...vị phu nhân kia là ai vậy ?"

Đối mặt với con ngươi như sương như khói của Liễu Tri Hứa trong lòng Văn Giác mềm nhũn, không tự giác thả nhẹ khẩu khí:" Nàng ta chính là một người điên, nàng không cần để ý đến nàng ta làm gì. Nếu dám đến trêu chọc nàng nàng liền báo cho ta, ta tự sẽ đi xử lý nàng ta."

Liễu Tri Hứa như có điều suy nghĩ, không hỏi nhiều nữa.

" Đưa thư cho ta đi." Văn Giác nói.

" Cái này..." Liễu Tri Hứa có chút do dự.

Văn Giác trực tiếp rút lá thư trong tay nàng đi:" Nàng ta thô lỗ vô lễ trong thư nhất định toàn là lời uy hiếp chửi mắng."

Trong nguyên tác đúng là như thế thật, Lục Vân Sơ viết một phong thư uy hiếp thật dài, đổi trắng thay đen nói nàng cùng nam chính yêu hận dây dưa, nữ chính tuy là không tin nhưng trong lòng lại tồn tại khúc mắc. Chỉ là bên trong nguyên tác nữ phụ đưa thư xong liền đi không có nhiều lời, mà Lục Vân Sơ lại nói thêm câu cám ơn, làm nam chính nhìn thấy động tác đưa thư của nàng.

Liễu Tri Hứa muốn lấy thư lại nhưng không muốn thô lỗ cướp đoạt, chỉ có thể cau mày nói:" Văn công tử, thư này là vị phu nhân kia đưa cho ta, muốn nhìn hay không ta tự định đoạt, ngài không có quyền làm chủ."

Nghe nàng nói Văn Giác cũng không tức giận, ngược lại đối với nàng thưởng thức có thêm:" Nàng đối với ai cũng khiêm tốn hữu lễ, chưa từng nghĩ tới bọn họ đối đãi với nàng thế nào sao ?"

Hắn nói xong cũng không đợi Liễu Tri Hứa đáp lời, tay đem mở thư ra :" Không tin nàng xem liền biết, ta cũng không phải loại người thích nói luyên thuyên vu oan người khác. Ta nói nàng ta muốn viết thư nhục mạ nàng là ta có lòng tin nên mới nói như thế."

Rút được một nửa liền cảm thấy đụng vào thư của Lục Vân Sơ sẽ làm ô uế tay hắn, biểu tình căm ghét đưa thư cho gã sai vặt bên cạnh :" Ngươi tới đọc thư đi."

Liễu Tri Hứa nhìn Văn Giác một cái, không ngăn cản. Từ khi hai người quen biết nhau, Văn Giác lưu lại thiện cảm cho nàng không giống với người khác, nàng cho rằng hắn không phải người không nắm chắc liền nói như đinh đóng cột kết luận nhân phẩm người khác một cách ác liệt như thế. Chỉ là vị hồng y cô nương kia thật sự cổ quái, nàng cũng khó mà phán đoán.

Thời điểm Liễu Tri Hứa đang suy tư thì gã sai vặt đã mở thư ra.

Hắn ta nhìn lướt qua nội dung bức thư, do dự nhìn Văn Giác. 

Văn Trạm cười nhạo một tiếng, hết thảy giống như đều nắm trong lòng bàn tay :" Ngươi đọc đi, đọc cho ta cùng Liễu cô nương nghe, ta ngược lại muốn xem xem nàng ta ở sau lưng ta làm sao thêu dệt vô cớ. Lần này ta sẽ vạch trần những tính toán âm hiểm của nàng ta ra ngoài sáng, về sau nếu nàng ta còn nói bậy chắc hẳn trong lòng Liễu cô nương tự có tính toán."

Gã sai vặt vẫn do dự như cũ, Văn Giác không nhịn được nói:" Đọc !" Nói xong nhìn thoáng qua dáng vẻ liễu rủ trong gió của Liễu Tri Hứa, " Từ ngữ ô uế trực tiếp bỏ qua."

Thế là gã sai vặt cầm thư lắp ba lắp bắp đọc lên :" Liễu cô nương hảo, ta là nhị phu nhân của Văn phủ, Lục Vân Sơ. Ta biết không quen thân gì với ngươi mà lại đường đột viết thư thật là không phải, nhưng ta không biết làm thế nào mới tốt nữa."

Khóe miệng Văn Giác câu lên ý cười trào phúng, quả nhiên như hắn đã dự liệu.

" Ta có chuyện muốn nhờ, thỉnh cầu này thực quái dị nhưng ngươi thông cảm, ta cũng không biết giải thích thế nào mới tốt. Ta biết ngươi trời sinh thiện lương, chắc chắn sẽ giúp đỡ ta." Gã sai vặt cắn răng, gằn từng chữ đọc lên.

Văn Giác : "..?.."

" Ta muốn ngươi hỗ trợ để ngoại viện đưa vào viện của ta một ít nguyên liệu nấu ăn tươi mới, ta biết ngươi sẽ không hiểu, ta cũng không biết nói thế nào. Ta không sai khiến được bọn hạ nhân nhưng các nàng sẽ nghe lời ngươi, cứu một mạng người hơn xây 7 cảnh chùa...Liễu cô nương van cầu ngươi giúp đỡ chút.."

Nụ cười của Văn Giác cứng đờ.

Gã sai vặt vẫn còn đang đọc :" Phía dưới là thự đơn, ngươi giúp ta dặn dò quản sự trong phủ : rau tươi, thịt, bột mì, dầu, các loại gia vị, trứng gà trứng vịt, nếu có cá có thể đem đến luôn cũng được...."

Sắc mặt Văn Giác lúc xanh lúc trắng, mỗi lần đọc thêm một chữ hàm răng hắn liền cắn chặt thêm một phần.

Liễu Tri Hứa thật sự nhịn không được cổ quái nhìn Văn Giác một cái, ánh mắt nhìn lá thư rồi lại đảo qua nhìn sắc mặt xanh mét của hắn.

Gân xanh trên thái dương của Văn Giác hằn lên, không nhịn được cả giận quát :" Đủ rồi ! Ngậm miệng !"

Gã sai vặt lập tức im bặt.

Văn Giác tức đến mức giọng run run:" Nữ nhân điên này đang làm gì đây ! Tốt, lúc này lại thông minh lên không ít, dùng biện pháp này nói xấu ta. Tốt ! Cực kì tốt !"

Liễu Tri Hứa cụp mắt nói khẽ :" Văn công tử bớt giận." Nàng dừng một chút, vẫn nghi hoặc hỏi :" Chỉ là ta có chuyện không hiểu, làm nhị phu nhân của Văn phủ làm sao nàng lại không sai khiến hạ nhân được, vì sao không gọi phòng bếp chuẩn bị cơm mà lại lấy nguyên liệu nấu ăn đến trong viện, nhìn dáng vẻ như đang muốn mở phòng bếp riêng trong viện."

Văn Giác nghiến răng nghiến lợi nói :" Đây chính là mưu kế của nàng ta, thế mà lại dùng biện pháp vô sỉ này vu oan cho ta. Nàng làm sao lại không sai khiến hạ nhân được, trong viện kia đều là người của nàng ta ! Còn không gọi đầu bếp đưa cơm là sợ ta hạ độc nàng sao ? Nàng cường ngạnh quen thói làm sao lại đi cầu một người không quen biết như nàng."

Liễu Tri Hứa không nói tiếp, trong lòng tự có phán đoán.

Văn Giác tức giận phất tay áo, quay người dặn dò hạ nhân :" Đưa ! Nàng ta muốn cái gì liền đưa cho này ta ! Về sau phòng bếp cũng đừng đưa cơm cho nàng ta, miễn cho về sau lại vu oan ta hạ độc nàng, cái nữ nhân điên này !"

Một bên khác vừa vui vẻ hồi viện, Lục Vân Sơ nhịn không được hắt hơi một cái.

Vừa rồi thời điểm nàng bị khống chế phải viết thư có nghĩ tới kịch bản, may mắn là trong đó không miêu tả kĩ nữ phụ đặt bút viết thư như nào, nội dung bức thư có thể cải biến nàng liền thừa cơ để nữ chính giúp đỡ cho người đưa vào viện của mình chút nguyên liệu nấu ăn. Có được kinh nghiệm từ hai đời trước nàng đã biết nếu là nhân vật chủ tuyến liền có năng lực tự chủ cùng phán đoán mạnh hơn nhân vật phụ, nàng nghĩ việc này nữ chính hẳn là có thể hổ trợ.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau liềm có người đẩy xe đưa tới một xe đầy ấp nguyên liệu nấu ăn làm Lục Vân Sơ cao hứng xoa tay.

Nữ chính quả nhiên là tiên nữ..

Nàng vừa hát ngâm nga vừa chỉ huy hạ nhân đem nguyên liệu chuyển đi, lại không biết mình đã kéo một đợn thù hận lớn của nam chính.

---------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play