Editor : Hoa Trà.com

----------

Lục Vân Sơ nhìn tràng cảnh quen thuộc trước mắt, cảm nhận nỗi đau trên người giống như còn chưa biến mất, thầm nghĩ nên mắng to một tiếng thô tục.

Đây là lần thứ ba nàng xuyên qua rồi. Lúc trước khi chuẩn bị đi ngủ nàng có đọc một tiểu thuyết cổ đại về tình yêu ngược thân ngược tâm của nam nữ chính, mà nữ phụ trong đó lại cùng tên cùng họ với nàng.

Pháo hôi nữ phụ là điển hình của kiểu nữ phụ ác độc, nhiều năm lưu luyến si mê nam chính, muốn hạ dược để bò lên giường nam chính nhưng bị hắn tránh được, trời xui đất khiến lại thiết kế lên đầu đệ đệ hắn.

Nữ phụ trước mặt nhiều người tự hủy đi danh tiết, từ đó hóa điên phải gả vào đây, cùng nam chính sống cùng một phủ. Nữ phụ dựa vào điều này một bên không ngừng câu dẫn nam chính, một bên lại tra tấn đệ đệ hắn trút giận.
 
Về sau chuyện tra tấn đệ đệ nam chính bị vạch trần, hắn liền cho người đuổi giết nàng. May mắn nàng trốn thoát được, nhưng trên đường lại bị té gãy chân, bị bắt lại nhận hết tra tấn. Cuối cùng chạy trốn đến nơi ở của phụ thân nguyên chủ.

Phụ thân nguyên chủ là Tiết độ sứ Hà Đông. Khi vương triều sụp đổ liền tách ra, mặc dù chưa tự phong vương nhưng trên cơ bản đã là vua một cõi. Xét thấy nữ nhi bị nam chính hại thành bộ dạng này liền lên cơn giận dữ. Không ngừng mưu hại nam chính kéo thù hận, cuối cùng bị thế lực đang dần lớn mạnh của nam chính phản công, sau đó phụ thân nguyên chủ cũng chết. Mà nguyên chủ thì bị một tiễn bắn chết dưới cửa thành Lạc Dương.

Lần đầu tiên xuyên qua, Lục Vân Sơ bị dọa đến mức hành lý cũng không mang liền chạy. Nghĩ đến sau khi rời xa nam chính không chừng còn có cách cứu mạng. Nàng liên hệ với thân tín của phụ thân nguyên chủ đến hộ tống, ai ngờ đang tốt lành lại bị đám lưu dân tập kích, nàng lại ngã từ trên ngựa xuống gãy chân.

Mặc kệ nàng giải thích thế nào thì phụ thân nguyên chủ vẫn tin chắc là do nam chính mưu hại. Càng về sau sự việc càng hỏng bét, nhiều khi nàng còn không thể khống chế chính mình nói ra lời kịch trong sách, làm những việc đã được kịch bản an bài. Cho dù có giẫy giụa thân thể thế nào đi nữa đều không thể cứu vãn, cuối cùng bị một tiễn bắn chết dưới cửa thành Lạc Dương, cùng kết cục trong sách không khác nhau.

Lần thứ hai xuyên qua, nàng dứt khoát không đi tìm phụ thân nguyên chủ mà tìm một nơi yên tĩnh trốn tránh kịch bản. Kết quả sống yên ổn không được mấy ngày liền bị tường đất sụp xuống đè gãy chân, qua một khắc lại có sát thủ tìm tới nàng.

Vì lần trước không có cách nào khống chế thân thể nên nàng cực lực tránh né kịch bản, không dám cùng phụ thân liên lạc với nhau. Về sau thiên hạ đại loạn, nàng nghe ngóng tin tức mới biết phụ thân đã bị nam chính hại chết khi đối đầu với hắn, giống như kịch bản đã định sẵn. Nàng lưu lạc khắp nơi không biết bao lâu, lại bị đám lưu dân tập kích khiến nàng cùng bọn thị vệ lạc nhau. Quanh đi quẩn lại vẫn đi tới thành Lạc Dương, bị một tiễn bắn chết dưới cổng thành.

Lần thứ ba xuyên qua, Lục Vân Sơ biểu thị, nàng đã quá mệt mỏi, kịch bản mau tới đây hủy diệt hết mọi thứ đi.

Nhiều lần bôn ba mệt mỏi cũng không tránh né được kịch bản, nàng quyết định nằm ngửa chờ đợi, không trốn tránh, ăn ngon uống tốt, qua được một ngày lại tính tiếp.

Ba lần xuyên qua địa điểm bắt đầu đều ở dưới chân núi ngoài thành. Nam nữ chính gặp nhau sau đó kết bạn cùng vào thành, khi đi ngang qua ngôi chùa trên núi ngoài thành liền dừng lại nghỉ mấy ngày. Nữ phụ nghe được chuyện này, lòng ghen khó nhịn, bắt đầu giục ngựa phi nước đại đến chuẩn bị giáo huấn nữ chính. 

Hai lần trước Lục Vân Sơ quyết định quay đầu bỏ chạy trước khi gặp nam nữ chính. Lần này nàng không chạy mà chậm rãi cưỡi ngựa hồi phủ.

Văn phủ rất lớn, nam chính Văn Giác mua hai chỗ liền nhau gộp lại làm phủ đệ, cùng đệ đệ hắn mỗi người một bên. Cho nên nói hai người mỗi người một viện còn không bằng nói mỗi người một phủ.

Lục Vân Sơ dựa vào bản năng thân thể đi đến viện của mình. Trước cửa đứng một hàng nha hoàn, khi thấy nàng tới liền cúi đầu quỳ xuống, đồng thanh nói : " Phu nhân."

Lục Vân Sơ bị chiến trận này của các nàng làm giật nảy mình, nhưng tốt xấu gì nàng cũng đã trải qua đủ loại sóng gió đời người, trên mặt vẫn rất trấn định đi vào trong viện.

Vừa mới bước vào, trong viện bỗng nổi lên một trận gió kéo theo mấy cái lá khô rơi xuống làm nàng phút chốc rùng mình.

Sân viện rất lớn lại không có người, vừa nhìn liền thấy mấy phần thâm trầm cô tịch.

Nàng quay đầu nhìn bọn nha hoàn còn đang quỳ, mở miệng nói:" Đứng lên đi, cùng ta vào trong."

Nha hoàn mặc dù kinh ngạc nhưng vẫn không dám lên tiếng, cuối đầu đốt đèn soi đường. Từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Càng đi vào trong Lục Vân Sơ càng hoảng, trông nội viện không một chút sinh khí tựa như dáng vẻ nặng nề của một nhà giam lâu năm. Gió thổi qua, bóng cây nhẹ nhàng dao động, hồ nước trong viện có mấy chiếc lá khô rơi vào, càng lộ vẻ âm trầm.

Nàng không dám nhìn nhiều những chỗ tối trong viện. Nha hoàn lại đối với cảnh này tập mãi thành quen, đẩy cửa sương phòng ra, nhanh nhẹn thắp nến lên.

Ánh sáng thoáng chốc bao phủ cả phòng, trong lòng Lục Vân Sơ an tâm một chút, đi tới trước bàn ngồi xuống, khẽ phân phó : " Chuẩn bị nước nóng ta muốn tắm rửa thay y phục. "

Nha hoàn cúi đầu vâng dạ, sau đó lại lui ra.

Sau khi nha hoàn đi Lục Vân Sơ đã bình tĩnh lại, đang chuẩn bị quan sát bố trí trong phòng thì chợt thấy một bóng đen nhấp nháy phía trong. Thân thể nàng cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về phía đó.

Bóng đèn lay động, trong phòng chợt tối chợt sáng, phía sau bình phong trống rỗng giống như sân khấu kịch, trên xà nhà đang treo một người. Người này cúi thấp đầu, không biết còn sống hay đã chết, hai tay bị dây gai quấn lấy treo trên xà nhà, mũi chân miễn cưỡng có thể chạm mặt đất nhưng lại không đủ lực đỡ cả người, là một tư thế hết sức tra tấn người.

Y phục của người này bị máu nhuộm thành màu đỏ sẫm, thân hình đơn bạc, tóc đen rủ xuống trước mặt, theo hình dáng này có thể thấy đó là một nam nhân.

" A!" Lục Vân Sơ giật nảy mình, nàng đụng phải bàn khiến ly trà trên đó rớt xuống đất phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Động tĩnh này làm nam nhân tỉnh lại, nhưng Lục Vân Sơ chỉ thấy hắn bỗng nhúc nhích một chút, tư thế lại như cũ không thay đổi.

Là người sống...

Lục Vân Sơ ý thức được điều này liền lập tức đứng dậy, muốn đem hắn đỡ xuống.

Nhưng khi đứng trước mặt hắn mới thấy hắn cao hơn nàng rất nhiều, nàng căn bản không với tới cổ tay hắn. Thế là lại vội vàng chạy trở lại mang ghế cùng một thanh chủy thủ tới.

Mùi máu trên người hắn chui vào mũi khiến Lục Vân Sơ chỉ muốn nôn. Nàng đứng lên ghế nhìn cổ tay hắn bị dây gai mài đến độ huyết nhục mơ hồ, vết thương quá sâu thấy cả xương cốt, cái này thực khó ra tay.

Nàng cuối đầu nói với hắn: " Ngươi kiên nhẫn một chút, ta đem cái dây gai này cắt bỏ liền đây."

Lấy chủy thủ cắt dây gai sẽ làm cho nó ma sát không ngừng với cổ tay, chỉ tưởng tượng đã cảm thấy đau nhói. Nhưng người này cho dù lúc cắt dây cũng không hé răng nữa lời, chỉ có cổ tay là hơi động.

Lục Vân Sơ tốn hết sức mới cắt được một khoảng dây cỡ hai ngón tay, dây gai vừa tuột ra nàng liền lập tức đưa tay đón lấy nam tử. Cho dù nam tử nhìn có vẻ gầy nhưng Lục Vân Sơ vẫn không đỡ nổi hắn, cả hai cùng đổ ầm xuống đất, đau đến mức nàng phải than một tiếng. Mà nam tử này lại chẳng nghe hắn kêu.

Không phải là hắn tắt thở rồi chứ ?

Lục Vân Sơ kinh hồn táng đảm đem người đỡ dậy, tay ôm cổ hắn, tay vén mái tóc đen chuẩn bị thăm dò mạch đập xem hắn đã chết hay chưa. Nhưng mà khi nhìn đến khuôn mặt hắn nàng liền ngây ngẩn cả người.

Nam nhân này tướng mạo thật đẹp, đẹp đến độ không còn giống người phàm nữa mà là thần tiên trên trời. Chỉ là sắc mặt ảm đạm, nhưng ngũ quan tinh xảo, nhìn vào có cảm giác như chỉ cần chạm nhẹ hắn cũng sẽ vỡ ra.

Nàng nhẹ nhàng đặt tay trước mũi hắn.

Vào lúc này nam tử bỗng tỉnh lại, hắn nhìn nàng. Đôi mắt hắn trong vắt, trống rỗng, khồng hề chứa chút bụi bẩn gì trong đấy.

Lục Vân Sơ thoáng hoàn hồn, chần chờ hỏi : " Ngươi còn tốt chứ ?"

" Phu nhân!" Một tiếng kinh hô vang lên.

Hóa ra là nha hoàn vừa bước vào, nhìn thấy cảnh tường này liền lập tức quỳ xuống, run giọng nói:" Phu nhân, hắn thoát được dây gai..." Nàng ta dừng một chút nhìn cây chủy thủ tên đất, trong lòng hiểu rõ liền đổi ngữ khí nói chuyện, " Phu nhân muốn tra tấn hắn tiếp rồi mới tắm rửa sao ?".

Nha hoàn dùng giọng điệu cung kính ôn hòa nói lời rùng mình :" Sao phu nhân lại thả hắn ra, treo lên lấy roi đánh không phải dễ dàng hơn sao ? Hay là phu nhân đã nghĩ ra cách chơi mới ?"

Lục Vân Sơ cả kinh không nói ra lời, lầm này xem như nàng hiểu thân phận của nam tử nằm trong ngực nàng rồi_ đây là phu quân của " Nàng ", nam phụ công cụ trong sách, Văn Trạm...

Hai đời trước quá mệt mỏi khiến nành ngơ ngơ ngác ngác, về sau lại quên mất nguyên nhân gây ra mọi xung đột trong sách, không nhớ được đệ đệ nam chính được tả bằng mấy dòng ngắn ngủi.

Nàng bình tâm lại, mở miệng nói:" Gọi đại phu đến".

" Phu nhân ?" Nha hoàn hoài nghi là mình đã nghe lầm.

" Ta nói gọi đại phu, không nhìn thấy hắn bị thương thành cái dạng này rồi sao ?" Lục Vân Sơ đỡ Văn Trạm đứng dậy, hắn lại ngất đi lần nữa rồi.

Nha hoàn dừng mấy giây mới đáp lời: " Phu nhân, nô tỳ không hiểu."

Lục Vân Sơ gấp gáp, đề cao âm lượng thêm mấy phần: " Ta nói đi gọi đại phu! "

Nha hoàn vội vàng dập đầu, run lẩy bẩy nhưng vẫn không chịu đứng dậy, ngữ khí lẫn lộn: " Phu nhân, tại sao phải gọi đại phu ? Hắn không chết được đâu." Nói xong liền dừng lại, lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn Lục Vân Sơ.

Nhờ vậy Lục Vân Sơ mới thấy rõ nét mặt của nàng ta, là một loại thần sắc mê mang không rõ, nháy mắt không ngừng, giống như lời vừa nói nàng ta cũng không lý giải được. 

Lục Vân Sơ quá quen với biểu tình này. Nàng là đang chạm đến tuyến kịch bản. Chỉ cần chạm đến tuyến kịch bản thì những người này liền biến thành một con rối không có ý thức.

Trong sách nguyên chủ phát điên tra tấn nam phụ, sau đó hoàn toàn không để đại phu chữa trị cho hắn. Bây giờ dù nàng nói thế nào cũng sẽ không thay đổi được tuyến kịch bản này.

Đối với việc tránh né kịch bản nàng cũng có chút kinh nghiệm, bèn đổi biện pháp:" Ta bị thương, ta muốn xem đại phu."

Nha hoàn vội vàng dập đầu:" Nô tỳ đáng chết vạn lần." Dập đầu xong liền đứng lên lấy hòm thuốc đến nhưng không lui ra ngoài, " Để nô tỳ xử lý vết thương cho phu nhân."

Lục Vân Sơ cường điệu nói lại: " Ta muốn đại phu."

Nha hoàn sửng sốt, khó tin nói: " Phu nhân, không phải người ra lệnh cấm người ngoài bước chân vào viện sao, ai vi phạm nhẹ thì dùng trượng đánh chết, nặng thì..."

Lục Vân Sơ bó tay toàn tập: " Ta đau đầu, thuốc trị thương không có tác dụng chỉ có thể gọi đại phu. Đây là ta dặn dò, cho phép hắn bước vào viện."

Nha hoàn lại giống lúc nãy nghe không hiểu, buông thuốc trị thương xuống: " Phu nhân không bị thương liền tốt, nô tỳ xin phép lui xuống." Nói xong cũng không đợi Lục Vân Sơ phản ứng, cung kính cúi đầu, giống như máy móc lui ra.

Xem ra càng ở gần nam chính thì các nhân vật không thể có ý thức tự chủ, ngay cả giao lưu cơ bản cũng khó làm được, chỉ có thể đi theo tuyến kịch bản vạch sẵn.

Lúc này Lục Vân Sơ đau đầu thật. Nàng đem hết sức lực kéo Văn Trạm đang mê mang lên giường, nhìn khuôn mặt tuấn tú kia lại đột nhiên nghĩ tới người này sẽ giống như trong tuyến kịch bản bị ốm đau cùng tra tấn hành hạ đến chết sao ?

Chốc lát sau bọn nha hoàn nối đuôi nhau vào phòng, đem nước nóng đã chuẩn bị cho Lục Vân Sơ. 

Mà Văn Trạm lúc này cũng vừa tỉnh. Ánh mắt đờ đẫn nhìn ánh nến đang lay động, lộ ra thần sắc thống khổ. Chỉ một động tác nhỏ như thế nhưng làm cả người hắn toát lên chút sinh khí.

Nhìn vệt máu bên khóe miệng hắn Lục Vân Sơ cảm giác trái tim mình như bị đâm một cái, có chút hoảng hốt. Mặc dù nàng không may mắn, nhưng ít ra có thể mặc sức giãy giụa vì chính mình tìm một đường sống. Mà Văn Trạm lại bị tuyến kịch bản giam lại ở đây thật lâu làm một công cụ hình người.

Trong sách phần diễn của hắn cộng lại tất cả chỉ có vài dòng chữ, rải rác mấy nét bút liền tả hết con người hắn, cả đời cực khổ cũng không có cách nào thoát ra được.

Hai đời trước bởi vì nguyên chủ tra tấn nam phụ là việc đã xảy ra không thể cứu vãn. Nàng lại vội vàng tìm đường thoát thân nên chưa từng hồi phủ, cho nên từ đầu đến cuối chưa hề gặp qua nam phụ bị tra tấn chỉ còn chút hơi thở này.

Lục Vân Sơ lòng mang áy náy, mang kéo tới chậm rãi cắt bỏ y phục của Văn Trạm. Y phục bị máu biến thành màu đỏ sẫm, bên dưới lại là một mảnh huyết nhục mơ hồ, Lục Vân Sơ nhìn đến độ tay run không ngừng.

Trên người hắn hầu như không có chỗ nào lành lặn, chồng chất vết thương cũ lẫn mới, có vết thương do roi cũng có do bị đao cắt, ở giữa còn dấu vết của việc bị thanh chùy thủ đã nung nóng để lại. Vết thương đã kết vảy lại bị cắt tiếp, vết thương mới có cái còn đang chảy máu, có cái đã sớm làm mủ.

Nàng không đành lòng nhìn kĩ, đem chậu nước nóng đến lau người cho hắn, vết máu đều lau sạch sẽ. Còn phần áo đã bị cắt nát liền đem bỏ.

Tay nàng có chút run rẩy, có khi không cẩn thận đụng đến vết thương, lông mi Văn Trạm khẽ rung nhưng không mở mắt nhìn.

Lục Vân Sơ nhìn hắn, thở dài một hơi:" May là không tỉnh." Trong sách nữ phụ hận hắn đến tận xương, còn hắn làm sao lại không muốn lột da rút gân nữ phụ ?

Chậu nước một cái lại một cái bị máu nhuộm đỏ. Sau khi lau sạch máu thì Lục Vân Sơ đem thuốc trị thương tới bôi cho hắn, lại cầm dụng cụ chuẩn bị xử lý những vết thương phía dưới đùi.

Tay nàng chỉ vừa động vào người, Văn Trạm liền ho dữ dội, dọa nàng vội đem tay thu lại.
Chờ hắn ổn định Lục Vân Sơ lại tiếp tục đưa tay tới gần hắn, người này lại tiếp tục ho, tay nàng giật giật, xem ra hắn sắp tỉnh rồi.

Có lẽ đang ở trong thân thể này nên nàng có chút chột dạ. Những vết thương trên người hắn đều là do đôi bàn tay này gây ra, tựa như đống tội ác này nàng cũng phải gánh lấy.

Nàng bỏ thuốc xuống, chuẩn bị tắm rửa một phen, đem bụi bẩn trên người gột rửa sạch sẽ. Trong phòng quá lâu không có người ở, bốn phía đều phủ một tầng bụi.

Lục Vân Sơ đi đến giữa phòng, dư quanh bỗng nhiên nhìn về phía phật đường nho nhỏ nằm trong góc tối. Phật đường thật ra chỉ để đó trang trí, ngay cả lư hương đều không thấy. Cửa sổ bên cạch được đóng cẩn thận, không khí vô cùng đè nén.

Nàng giơ đèn dầu đi qua đẩy cửa sổ ra để ánh trăng chiếu vào. Tiểu phật đường được ánh sáng bao phủ lộ ra cảnh vật bên trong, điện thờ rỗng tuếch, tượng phật lại rơi trên đất dính đầy bụi bặm.

Nàng đem tượng phật nhặt lên lau sạch sẽ, lại trả về vị trí cũ.

" Chư vị thần phật _ nếu như các ngài có tồn tại xin các ngài phù hộ con sớm ngày đào thoát..." Nàng dừng lại, lắc đầu:" Được rồi, việc này có chút khó khăn, chỉ cầu các ngài phù hộ con ăn ngon uống tốt, ngủ ngon là được." Nàng nhỏ giọng thầm thì, xong liền quay người rời đi.

Ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào thần sắc thương cảm của tượng phật, cũng chiếu sáng đường đi dưới chân Lục Vân Sơ. 

Mà từ khi nàng đi vào gian trong tắm rửa, ở đây liền lâm vào tĩnh lặng, áng sáng lờ mờ của cây đèn chợt tối chợt sáng, bụi bặm bên trong tia sáng khi thì ngưng trệ khi thì nhảy lên, bình yên lại mông lung.

Văn Trạm mở mắt ra, nhìn chằm chằm ánh nến trong phòng, ánh mắt trống rỗng chậm rãi có tiêu cự.

----------

Lời tác giả :

Nam chính không phải đại boss u ám mà là một người ôn nhu đáng thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play