Editor : Hoa Trà.com

----------

Lục Vân Sơ đoạt đi tờ giấy hung hăng vò thành cục ném đi, bút lông cũng ném sang một bên.

" Ngươi nói gì đó! " Trong lòng nàng đột nhiên nổi giận, đau xót tràn ngập hóa thành ngữ khí khó chịu, " Ta có nói ngươi phiền phức sao!?"

Văn Trạm rụt ngón tay lại, mắt rủ xuống, lông mi dài rung động làm lộ ra hắn đang luống cuống. Không có giấy bút ngay cả câu thật xin lỗi hắn cũng không thể biểu đạt, chỉ có thể buồn bực ngồi ở đó.

Nhìn bộ dạng hắn như thế Lục Vân Sơ lại tự sờ mặt mình, nghĩ đến hiện giờ nàng đang mang khuôn mặt của nữ phụ độc ác, liền thả nhẹ ngữ khí lại," Về sau ngươi muốn ăn gì cứ nói với ta, ta ăn ngon cũng sẽ cho ngươi một phần. Ngươi phải chú ý ăn uống một chút, dưỡng thương thật tốt."

Văn Trạm nhăn đầu lông mày, vươn tay muốn viết gì đó, biểu hiện như muốn cự tuyệt phần thiện ý này.

Thời điểm hắn vươn tay ống tay áo liền trượt đi lộ ra vết thương sâu tới xương. Vết thương so với hôm qua còn nghiêm trọng hơn. Lục Vân Sơ sửng sốt ngồi xổm bên người hắn, sốt ruột nói :" Vết thương của ngươi sao vậy ?"

Nghe nàng nói Văn Trạm liền nhìn tay mình, hốt hoảng che tay lại.

Hắn hết sức lộ ra ý cười ôn hòa, lắc lắc đầu, muốn dùng ánh mắt nói với nàng rằng mình không sao.

Thế nhưng Lục Vân Sơ không nhìn thấy, nàng chỉ lo nhìn chằm chằm cổ tay hắn, tiếp tục truy vấn: " Đêm qua ngươi tắm như thế nào ?"

Văn Trạm hiển nhiên không nghĩ tới nàng sẽ hỏi cái này, có chút vội vàng không chuẩn bị kịp.

" Là dùng khăn lau người hay là cởi hết trực tiếp ngồi vào thùng tắm rửa ?"

Nàng hỏi quá trực tiếp, Văn Trạm nghe xong cả người như hóa đá, hai bên tai đỏ bừng lên. Qua nửa ngày hắn mới ý thức được không thể không trả lời vấn đề này, hắn khó khăn ghi xuống hai chữ ' cái sau '.

Lục Vân Sơ tựa như con mèo đang xù lông: " Ngươi có biết ngươi bị thương nghiêm trọng lắm không, còn dám ngâm mình. Ta cứ nghĩ ngươi chỉ lau người thôi không ngờ ngươi đem cả người ngâm trong nước, sao ngươi không quan tâm bản thân một chút hả ?!"

Lại chọc cho nàng không thích, Văn Trạm viết trên bàn: ' Thật có lỗi.'

Trên tay hắn là vết thương sâu, da thịt đều như muốn bay ra ngoài, nếu là người bình thường đã sớm đau đến nhe răng trợn mắt, không cách nào cử động, còn hắn lại xem nó như không tồn tại, vững vàng viết rõ từng chữ.

" Ngươi không đau sao ?" Lục Vân Sơ vội nắm lấy tay hắn, đem áo đẩy lên cao để nhìn rõ hơn.

Văn Trạm rất luống cuống, hắn không thể nói chuyện, nếu không viết chữ cũng không còn cách nào biểu đạt sự áy náy.

Lục Vân Sơ cầm tay hắn không buông mà đem lại gần mặt mình hơn để nhìn rõ vết thương, khuôn mặt đều sắp nhíu hết lại hỏi hắn: " Nghiêm trọng như vậy ngươi không đau sao, còm dám đi ngâm nước !"

Vấn đề này làm khó Văn Trạm, hắn cụp mắt, giữa lông mày như mang theo một đám sương mù, thoáng cảm nhận, trả lời nàng bằng một cái gật đầu.

Hắn gật đầu động tác có vẻ do dự, hắn chưa từng biết thế nào là " không đau " nên khó mà phán đoán " đau " là như thế nào.

Lục Vân Sơ trừng mắt: " Vậy mà ngươi còn dám tắm rửa! "

Ống tay áo của Văn Trạm bị nàng kéo, hắn không dám động đậy, lại không nghĩ tới nàng sinh khí chỉ có thể đổi tay trái viết lên bàn, ' trên người quá bẩn '.

Nghĩ đến lúc vừa nhìn thấy hắn, trên người đều là vệt máu đỏ đen, Lục Vân Sơ như quả bóng xì hơi, nàng điều tiết hơi thở muốn nói gì đó nhưng không biết mở miệng thế nào, cuối cùng chỉ vừa than vừa vội mà nói: " Vậy cũng không thể đụng nước."

Văn Trạm rất nghe lời, gật gật đầu. 

" Phải nhớ bôi thuốc."

Hắn lại gật đầu. 

Lục Vân Sơ bất lực nhìn hắn, thật sự không cách nào đối với hắn, nàng bỗng nhiên đứng lên chạy tới phòng bếp.

Lúc nhóm bếp lò nàng có thấy mấy que củi đã cháy đen, phủi sạch tro đi liền có thể dùng nên nàng đã gói tất cả trong chiếc khăn nhỏ giữ lại, bây giờ lại có tác dụng. Nàng chạy tới thư phòng đem giấy viết cắt thành hình vuông nhỏ. Loại giấy bút cầm tay giản dị đã được làm xong.

Khi nàng đem chiến lợi phẩm hứng thú bừng bừng đem về phòng thì không còn thấy Văn Trạm ngồi trên bàn nữa.

Nàng nghi hoặc đi ra cửa, còn chưa đến đã nghe thấy tiếng nói chuyện dưới mái hiên truyền đến.

" Bệnh của đệ nhìn càng ngày càng nghiêm trọng."

Giọng nói này quá quen thuộc, hô hấp của Lục Vân Sơ cứng lại, Văn Giác này sao lại tới đây!

Cảm giác sợ hãi khi chạy trốn của hai đời trước bỗng nhiên xông ra, nếu Văn Giác phát hiện những vết thương trên người Văn Trạm, nàng lại phải tiếp tục chạy hay sao ?

Văn Trạm... Hắn sẽ không cáo trạng nàng chứ ?

Lục Vân Sơ thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi đến gần cửa sổ. Nhìn xuyên qua cánh cửa khép hờ nàng thấy hai người đang đứng dưới hiên.

Văn Trạm còn cao hơn Văn Giác nửa cái đầu nhưng lại gầy hơn hắn ta. Y phục trên người hoa lệ đẹp đẽ, hoa văn ẩn trên vải hiện ra ánh sáng nhàn nhạt khi đứng dưới ánh mặt trời, so với một thân vải thô mộc mạc của Văn Trạm càng chênh lệch rõ ràng hơn.

Nếu nói Văn Giác giống như một vũ khí hiên ngang lẫm liệt tản ra khí thế của hùng ưng thì Văn Trạm như ngọc trên núi cao, toàn thân mang theo dáng vẻ nặng nề già nua, như một trận tuyết lớn mùa đông đem vạn vật gột rửa sạch sẽ, đến khi ánh nắng vừa xuất hiện liền biến mất vô tung vô ảnh, phảng phất như chưa từng xuất hiện trên nhân thế.

Văn Giác không nhìn thẳng Văn Trạm, giống như đang né tránh ánh mắt hắn, nói không tỉ mỉ: " Ta biết đệ không lưu luyến nhân thế nhưng cái mạng này... Đệ phải tiếp tục sống."

Văn Trạm không có ý tức giận, ánh mắt nhìn những đám mây đang trôi trên trời, khẽ gật đầu một cái. Thời điểm mặt hắn không có biểu tình nhìn qua thật sự rất lạnh lùng, lại xa cách đến cực điểm, làm người ta không dám đến gần.

Lục Vân Sơ nhớ lại lúc ở cùng hắn, vẫn là khuôn mặt không thay đổi kia nhưng sao nàng lại không có cảm giác này nhỉ ?

Cảm giác hai huynh đệ này ở cạnh nhau quả thật quái dị.

Văn Giác có một bụng lời muốn nói nhưng nhiều lần không biết mở miệng thế nào, nắm đấm nắm chặt, dời chủ đề đến trên người Lục Vân Sơ : " Bây giờ đệ đã thành thân, có gia thất, cũng coi như ta...không phụ sự nhờ vả."

Văn Trạm cụp mắt, đưa tay cầm đi lá khô rơi trên vai.

Văn Giác từ đầu đếm cuối đều không nhìn hắn, cổ khó chịu trên thân tràn ra bốn phía: " Lục Vân Sơ nàng ta mặc dù tính tình không tốt nhưng dung mạo đẹp đẽ, sau này việc thành thân của hai người đều là ngươi gật đầu, chắc là đệ đối với nàng có chút_"

Văn Trạm bỗng nhiên bóp nát lá khô trong tay, thần sắc biến lạnh, Văn Giác rõ ràng không nhìn hắn lại lập tức ngừng nói.

Nghĩ là hắn không phục, Văn Giác cười nói: " Đệ và ta cùng nhau lớn lên, ta trêu ghẹo một chút cũng coi như mạo phạm sao ?"

Lục Vân Sơ cắn răng, nam chính này làm sao lại khiến người ta ghét thế !

Văn Trạm vốn không định nói chuyện cùng hắn nên không mang giấy bút, lúc này chỉ có thể khoa tay viết vài chữ trên cột trụ hành lang: ' đợi khi thời cơ đến ta sẽ đưa vật huynh muốn cho huynh.'

Lục Vân Sơ không thấy Văn Trạm viết cái gì chỉ thấy thân hình Văn Giác cứng lại, kinh ngạc lui về sau mấy bước: " Đệ nói bậy bạ cái gì ! Trong lòng đệ ta là loại ngươi như vậy sao ? Ta cũng muốn nhưng ta chưa bao giờ có tâm tư khác !"

Văn Trạm quay đầu nhìn hắn ta, thần sắc bình tĩnh gật đầu.

Bộ dạng này làm Văn Giác thẹn quá hóa giận, hắn gấp gáp nói: " Đệ như vậy là có ý gì, nói rõ ràng cho ta !" Hắn ta buồn bực, miệng không khống chế nói tiếp: " Không đúng, không phải nói rõ ràng là viết rõ ràng, đệ câm_"

Lục Vân Sơ thật sự nghe không nổi nữa, " Phanh " một tiếng đẩy cửa sổ ra, la to: " Này!"

Văn Giác quay đầu, hai mắt trừng lớn, thần sắc vừa giận vừa sợ: " Ngươi nghe được cái gì rồi ?!"

Lục Vân Sơ không có thời gian đi đường vòng, nàng dứt khoát leo cửa sổ đi ra: " Ta nghe được cái gì ?" Nàng quên đi việc sợ hai nam nhân đã đuổi giết nàng hai đời trước, bước nhanh về phía trước, " Đương nhiên là nghe được tiếng chó sủa."

Văn Giác cắn răng, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt: " Ngươi nói cái gì ?"

Lúc hắn ta nổi giận có chút đáng sợ, Lục Vân Sơ bĩu môi, giả vờ câm điếc, cũng không thèm nhìn hắn.

Lúc không khí đang giương cung bạc kiếm thế này Văn Giác lại có động tác không thích hợp, hắn lấy tay áo che mặt, nghiêng đầu ho nhẹ một cái.

Lục Vân Sơ lập tức nhìn hắn, sợ hắn cảm lạnh ho khan nhưng thấy thần sắc hắn như thường liền thả lỏng.

Văn Giác bình phục tâm tình, không muốn so đo cùng Lục Vân Sơ : " Ngươi ra đây làm gì, chúng ta đang nói chuyện không tới phần ngươi chen vào."

Lục Vân Sơ trợn mắt, không hổ là kẻ thù đuổi giết nàng hai đời, quả nhiên khiến người ta chán ghét.

" Đây là viện của ta." Nàng chống nạnh, " Ngươi không nhìn tấm biển bên ngoài hả, ' Người không phận sự cùng chó không được vào'."

Văn Giác cười nhạo nói: " Ta là chủ nhân của Văn phủ không tính là người không có phận sự."

Lục Vân Sơ tán đồng gật đầu : " ừm ừm đúng vậy."

Văn Giác phản ứng chậm nửa nhịp, ngẫm lại mới ngộ ra: " Ngươi dám mắng ta !?"

" Khụ khụ " Người bên cạnh lại ho thêm hai cái, Lục Vân Sơ quay đầu nghi hoặc nhìn đôi mắt đang cong lên của Văn Trạm, luôn cảm thấy hắn đang cười trộm.

Văn Giác khẽ nói: " Nữ nhân điên !" Hắn ta phất tay áo, quay người rời đi.

Hắn ta sinh khí đi đường cũng không thèm nhìn trước ngó sau, bộ pháp vững vàng giống như một trận gió thổi qua.

Lục Vân Sơ ở phía sau sốt ruột hô hào: " Này_"

Văn Giác cười trào phúng, bây giờ lại muốn giữ hắn lại hả ?

Hắn ta lại đi nhanh hơn, Lục Vân Sơ lại hô lên: " Ngươi đừng..."

Nữ nhân này còn chưa nhìn rõ sự thật, xem ra sự cuồng nhiệt với hắn ta còn rất lớn.

Văn Giác hừ một tiếng, cười cười lại thấy kì lạ. Sau đó " ầm " một tiếng thật lớn thân thể hắn ta đã bay lên không trung, mắt tối sầm lại rơi xuống hố sâu.

Lục Vân Sơ thở hồng hộc đuổi theo, nằm nhoài trên miệng hố nhìn hắn ta.

Văn Giác xoa xoa lưng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đau lòng của Lục Vân Sơ phía trên.

Trong mắt nàng toàn là tình ý chân thành như sắp trào ra ngoài đến nơi, Văn Giác nhìn thấy lòng cũng run lên. Mặc dù hắn ta cũng ghét nàng nhưng đối đầu với ánh mắt này ai có thể không động tâm.

Nàng thật sự yêu hắn ta như thế...

Lục Vân Sơ xoa tay, ngữ khí đau lòng: " Ngươi đè nát thức ăn của ta rồi."

Văn Giác : ???

Hắn ta hậu tri hậu giác nghiêng đầu nhìn, phát hiện bản thân đang đè trên cải thảo trong hố.

Lục Vân Sơ đau lòng nhìn hắn_nhìn cải thảo dưới thân hắn : " Rau của ta, cải thảo đáng thương của ta.."

Văn Giác : ???

Nàng oán trách lại khiếp sợ, " Ngươi làm gì vậy, đè nát hết rồi, đến heo ủi cũng không có nát như ngươi !"

Văn Giác : ???

Văn Trạm chậm rãi bước đến, vừa vặn nghe được câu này, lại khẽ ho.

Lục Vân Sơ nghiêm túc nhìn hắn, phát hiện trong mắt hắn xác thật có ý cười, quả nhiên tên này đang cười trộm.

Nàng quay đầu oán hận nhìn Văn Giác, nhìn hắn chật vật treo ra khỏi hố.

" Lục Vân Sơ ngươi có bệnh phải không ?" Văn Giác vỗ vỗ mấy lá rau trên người, " Ai dám đào hố trong sân hả ?"

Lục Vân Sơ nghiêm túc giải thích: " Không phải hố, là hầm." Ai biết được kịch bản muốn giam nàng trong viện bao lâu, nàng chỉ có thể hảo hảo tích trữ lương thực.

" Ngươi mẹ nó sao lại đào hầm trong viện ?"

" Vì nơi này rộng rãi chứ sao."

" Khụ khụ." Văn Trạm lại ho

Văn Giác bực tức giậm chân, không để ý dáng vẻ hiện giờ :" Ngươi có biết đây là nơi nào không, tấc đất tấc vàng, có ngàn vạn thiên kim cũng không mua được phủ trạch có biết không hả ?"

" Woa, hiện tại ta đã biết. Không trách được đất tốt như vậy."

Văn Trạm nhịn không được nhấc tay áo che mặt : " Khụ khụ."

Lục Vân Sơ bất đắt dĩ nhìn hắn, có buồn cười như vậy không.

Văn Giác giận đến bốc khối: " Đồ điên!" Hắn ta phẩy tay áo bỏ đi, vừa đi mấy bước bỗng nhiên dừng lại, đổi thành dáng vẻ tiêu sái đi ra ngoài.

" Chỉ đào một cái hầm." Lục Vân Sơ trợn mắt.

Văn Giác quay đầu, hung dữ nói:" Ta không phải sợ lại rơi lần nữa."

Lần này Văn Trạm ho đến không dừng được.

Lục Vân Sơ chờ hắn cười xong cũng không ngộ ra được điểm nào đáng cười, gãi gãi đầu nói: " Các ngươi có chuyện gì vậy, hắn là ca ca ngươi sao lại có thái độ như vậy với ngươi ?"

Văn Trạm nhìn lại nhìn nàng.

Lục Vân Sơ càng nghĩ càng giận: " Lần sau hắn mà còn như vậy ta sẽ đào một dãy hố trên đường hắn đi, ngã chết tên vương bát đản này."

Nghĩ đến hình ảnh như vậy Lục Vân Sơ bỗng nhiên bật cười, càng nghĩ càng buồn cười, cười tới mức ngả trước ngã sau không dừng lại được.

Nàng vừa cười vừa nói: " Nhìn bộ dạng hắn âm dương quái khí..haha..ta không dừng cười được..haha.." Nàng cười đến không còn chút hình tượng nào, vừa quay đầu liền va phải ánh mắt của Văn Trạm. 

Hắn cũng đang cười, chỉ là lần này cười đặc biệt yên tĩnh, mặt mày cong cong, tất cả đều là ý cười ôn hòa.

Lục Vân Sơ ho khan hai tiếng, cảm thấy có chút mất mặt, ngượng ngùng sờ mặt tránh đi ánh mắt hắn.

----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play