Lục Vân Sơ nhanh chóng xử lí bát cháo của mình, nàng cũng thấy Văn Trạm đã ăn xong liền tới giúp hắn thu dọn.
Cảm giác được nàng tới gần, đầu Văn Trạm càng cuối xuống thấp, đầu ngón tay nắm chặt bát đến trắng bệch.
Lục Vân Sơ nhạy bén phát hiện hắn kháng cự nàng, lại nhìn những vết thương trên lưng hắn, nàng dừng bước.
Thấy nàng dừng lại tay Văn Trạm cầm bát bắt đầu luống cuống, áp chế run rẩy mà đứng lên, giống như muốn tự mình thu dọn.
" Vẫn là để ta đi. Ta tự đem bát đến phòng bếp nhỏ là được rồi." Nàng nghĩ để biểu lộ rõ ràng chính mình không có ý tổn thương hắn liền đi vòng qua đứng đối diện bàn, duỗi tay cầm bát đi.
Động tác này làm Văn Trạm bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra ngũ quan thanh lãnh, khuôn mặt lúc nào cũng không thay đổi nhìn qua có vẻ khó thân cận, thế nhưng trời sinh hắn có đôi mắt đa tình, thời điểm nhìn người khác đáy mắt giấu đầy cảm xúc.
Lục Vân Sơ nhìn hắn sửng sốt một lúc, đôi mắt này khiến người ta cảm thấy hắn là một người hoạt bát, có ý thức nhân loại bình thường. Chỉ là nàng chưa thấy rõ cảm xúc dưới đáy mắt hắn, Văn Trạm đã cúi đầu xuống.
Nàng không khỏi bật cười, cảm thấy mình nghĩ quá nhiều rồi. Nếu như hắn thật sự có ý thức, thì cả ngày lẫn đêm nhận hết tra tấn có bao nhiêu khó chịu đây, còn không bằng làm một con rối không có ý thức chờ đợi vận mệnh chặt đứt đường sống.
Nàng đem bát không đến phòng bếp, dự định ngày mai lại ra cửa sân thăm dò các NPC, khiến các nàng có thể dọn dẹp lại nội viện, nếu đưa tới chút nguyên liệu nấu ăn thì càng tốt. Cuộc sống mà ăn mặc ở đều được bảo đảm nghe cũng đã thấy hạnh phúc. Nàng vừa đi về vừa tính toán những việc phải làm.
Ăn no liền bắt đầu buồn ngủ, nàng liền dọn dẹp mớ suy nghĩ thất loạn bát tao ra khỏi óc, mặc kệ ngày mai gặp phải khó khăn thế nào thì hôm nay cũng vẫn phải ngủ ngon mới được.
Đợi đến khi vào phòng lại gặp phải chút khó khăn, bởi vì trong phòng chỉ có một cái giường. Cũng không thế nào để bệnh nhân như Văn Trạm qua sạp mềm nhỏ xíu nằm được, thế là Lục Vân Sơ nói với hắn:" Ngươi lên giường ngủ đi, ta ngủ ở sạp mềm."
Văn Trạm lại không nghe lời làm theo, hắn nhẹ lắc đầu.
Lục Vân Sơ khó hiểu :" Ngươi muốn ngủ ở trên sạp hả ?"
Hắn gật gật đầu.
" Tại sao chứ ?" Lục Vân Sơ có chút sốt ruột, ngữ khí lại không tốt, " Ngươi bị thương thành cái dạng này rồi còn muốn ngủ trên sạp ? Ngươi cao như vậy sạp mềm lại nhỏ, muốn ngủ kiểu gì đây, chẳng lẽ cuộn tròn mà nằm. Ngươi nhìn xem những vết thương của ngươi đi, đi đường đều không đi được, không chừng một khắc sau liền tắt thở...." Tính nết nàng gấp gáp lại không biết giữ miệng, suy nghĩ cái gì đã nói ra sau đó mới ý thức được lời nói không tốt chút nào.
Văn Trạm an tĩnh ngồi ở đằng kia, trên mặt không có thay đổi gì, nhìn qua cũng không phản ứng với lời nàng.
Văn Trạm lắc đầu, biểu thị không ngại, động tác rất nhẹ như thể không có sức lực.
Nàng đang định nói thêm thì ngoài phòng vang lên tiếng kêu:" Phu nhân."
Lục Vân Sơ sửng sốt một chút, nhớ tới tin tức khi nãy biết được liền đoán có thể đó là đại nha hoàn của nguyên chủ, kịch bản bây giờ hẳn là lúc đại nha hoàn này lên sân khấu.
" Vào đây."
Cửa " két " một tiếng mở ra, tiếng bước chân nhỏ nhẹ đi tới, một nha hoàn thân hình cao lớn xuất hiện.
Cái này là quy củ gì vậy, làm sao mà người người đều phải quỳ mãi thế.
Lục Vân Sơ không được tự nhiên tránh đi:" Đứng lên đi."
Nha hoàn tựa hồ có chút kinh ngạc, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, do dự đứng lên.
Thanh âm nàng ta khàn khàn:" Phu nhân đồ người cần đã làm xong."
Nàng ta mở hộp gỗ trong tay ra, bên trong là một hình cụ:" Thứ này đã được thấm muối a-xít." Hình cụ là một cây côn sắt dài, thân cây phủ đầy gai sắt nhọn, " Chỉ cần nhẹ nhàng đánh một cái, cho dù da dày thịt béo đến đâu cũng không chịu nổi. Lần này cam đoan với phu nhân hắn sẽ phải đau đến kêu ra tiếng."
Lục Vân Sơ giật nảy mình, liền lùi lại hai bước, hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Văn Trạm.
Văn Trạm cũng nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh.
" Ta không muốn cái này." Lục Vân Sơ tránh né ánh mắt của hắn, đè xuống kinh ngạc trong lòng quay đầu nhìn đại nha hoàn nói, " Ngươi đem đi đi."
" Phu nhân ?" Đại nha hoàn khó hiểu.
" Đem đi !"
Đại nha hoàn không dám nhiều lời, lặng lẽ đóng hộp lại, cúi thấp đầu không nói nữa.
Tâm tình Lục Vân Sơ phức tạp, nàng nhìn Văn Trạm :" Ta..." Lúc này nói gì đều là lời thừa thãi, nàng chỉ có thể khô cằn nói:" Ngươi đừng lo lắng." Trước đó chỉ nhìn vết thương thôi nàng đã thấy kinh hồn táng đảm, bây giờ lại được tận mắt nhìn thấy hình cụ, có thể tưởng tượng ra được hình ảnh cụ thể hắn đã bị tra tấn như thế nào, bây giờ nói lời an ủi hay phủi sạch quan hệ đều thật vô dụng.
Nàng không dám nhìn Văn Trạm cho nên không biết hắn luôn nhìn nàng.
Từ khi nàng xuất hiện, cứu hắn, nói chuyện với hắn, Văn Trạm luôn giữ khuôn mặt không buồn không vui, tựa như mọi thứ đều không thể làm hắn đánh mất sự bình tĩnh. Mà thời khắc nghe nàng nói câu này, lông mi hắn không nhịn được run rẩy, khuôn mặt thanh lệ nghiêm túc nhìn nàng.
Ánh nến bao phủ khắp phòng, chiếu sáng mọi bóng tối trên đời, mà nàng lúc này đang đứng cạnh ánh nến, cả người như được dát lên một tầng ánh sáng dìu dịu cùng bóng tối vĩnh viễn không thể hòa vào nhau.
Lục Vân Sơ nghĩ tình cảnh của Văn Trạm, thở dài, cảm thấy hắn còn có thể cử động chính là kì tích, nàng nói với hắn:" Ngươi nhanh lên giường ngủ đi, dưỡng thương cho tốt." Ngày mai nàng lại nghĩ biện pháp lấy giúp hắn thêm ít thuốc.
Văn Trạm không nói gì, cũng không đứng lên, cả người viết rõ hai chữ cự tuyệt.
Bộ dạng khó giao lưu của hắn làm trong lòng Lục Vân Sơ dâng lên một ngọn lửa, coi như nhóm NPC khó câu thông nhưng tối thiểu nàng còn hiểu được ý của họ, hiểu rõ nhân vật được thiếp lập nhưng nào có bộ dạng như Văn Trạm hiện giờ. Nàng gấp gáp nói:" Ngươi tại sao lại không nghe lời, có biết bản thân bị thương nghiêm trọng thế nào không, có biết lúc nãy ra thả ngươi ra ngay cả hơi thở của ngươi cũng suy yếu vô cùng hay không.."
Văn Trạm phí sức lắc đầu, lại bắt đầu ho khan dữ dội, hắn cố áp chế cơn ho làm vẻ mặt càng thêm khó coi.
Đối với Lục Vân Sơ cái này giống như đang nó rằng ' hắn còn không biết hắn bị thương nghiêm trọng đến mức nào '.
Lục Vân Sơ nói:" Dù sao ngươi không muốn lên giường cũng phải nói lý do chứ, ta không hại ngươi. Ngươi bây giờ chỉ lắc đầu làm sao ta biết ngươi đang nghĩ cái gì !"
Tiếng nàng vừa dứt, đại nha hoàn bỗng phì cười:" Phu nhân có phải người đã uống say rồi không, hắn làm sao có thể nó lý do cho người nghe."
Lục Vân Sơ nhìn đại nha hoàn, khó hiểu vô cùng.
Đại nha hoàn liền nhận định là Lục Vân Sơ thật sự uống say rồi, cười nói:" Phu nhân, câm điếc thì làm sao nói được, huống hồ hắn còn là một gia hỏa miệng cứng."
Đại nha hoàn như đang đánh đòn cảnh cáo, nện cho Lục Vân Sơ ngu ngơ tại chỗ.
Miêu tả về Văn Trạm trong sách thật sự rất ít, đối với nhân vật này nàng chỉ có ấn tượng đại khái. Bây giờ có đại nha hoàn nhắc nhở nàng mới chợt nhớ đến hình như đúng có là miêu tả Văn Trạm mấy chữ " Miệng không thể nói ".
Nha hoàn nâng hộp gỗ lên :" Phu nhân ngày đêm tra tấn hắn, nhưng hắn ngay cả khi đau đớn cùng cực cũng không kêu một tiếng. Người liền lệnh cho nô tỳ tìm kiếm hình cụ khắp nơi để làm cho hắn phải kêu đau. Người nói ' không kêu tức là chưa đủ đau, đợi đến thật sự đau thì tự nhiên sẽ lên tiếng ' ".
Đột nhiên cảm giác áy náy xông lên, Lục Vân Sơ không biết nói gì cho tốt, chỉ có thể yếu ớt nói :" Xin lỗi, ta không biết..."
Văn Trạm lần nữa ho đến tê tâm liệt phế, Lục Vân Sơ thấy trán hắn toát mồ hôi lạnh nhưng hắn không có biểu hiện gì thống khổ mà chỉ như lắc đầu như bình thường, biểu thị không ngại.
Bộ dạng này càng làm Lục Vân Sơ thêm áy náy, bất luận thế nào Văn Trạm cũng không sinh ra địch ý với nàng, là một người tính tình phi thường ôn hòa, thậm chí có thời khắc nàng cảm giác hắn tựa hồ có ý thức như nàng.
Lục Vân Sơ lại thoáng đổi suy nghĩ, nếu như có người tàn nhẫn tổn thương nàng, sau đó nàng lại gặp một người khác cùng người kia tướng mạo tương tự, chỉ sợ nàng nhìn thôi đã không áp chế được hận ý trào dâng chứ đừng nói đến hiện giờ nàng và nữ phụ đều cùng một thân thể.
Nhìn nàng giống như bộc phát thiện tâm tiếp cận hắn, không phải sẽ làm tâm lý hắn tổn thương đi ?
" Ngươi...vì sao lại không chịu lên giường nằm ngủ ?" Nàng do dự nói, một bên không hi vọng có thể có được đáp án, một bên ôm lấy may mắn rằng hắn có thể giống như đại nha hoàn độ câu thông lớn một chút, có thể giao lưu với nàng.
Lông mày Văn Trạm nhíu lại, lông li dài che khuất đôi mắt sáng có thể xuyên thấu màn đêm, nhất cử nhất động của hắn đều rất phí sức. Đầu tiên là chỉ chỉ vệt máu trên áo mình, lại chỉ tóc mình bị máu dính vào thành cục, ngũ quan hắn thanh lãnh, sống lưng thẳng tắp nhìn vào khiến người ta cảm thấy không đành lòng.
Lục Vân Sơ dời mắt, sự khó xử xuất hiện trên người hắn như vậy thật sự có chút tàn nhẫn.
Nàng hít sâu một hơi, áp chế tâm tình lại không để ngữ khí thương hại lộ ra, nàng nói với đại nha hoàn :" Đem nước nóng đến đây, ta muốn tắm rửa. "
Đại nha hoàn vâng dạ, cúi đầu đêm hộp gỗ lui ra. Chỉ chốc lác sau đám nha hoàn lại lần nữa đem nước nóng đổ đầy thùng tắm.
Đợi bọn họ ra ngoài nàng mới nói với Văn Trạm :" Ngươi đi tắm đi."
Văn Trạm ho khan một cái, chống bàn đứng dậy.
Lục Vân Sơ động thân một cái nhưng lại không dám đi lên đỡ hắn. Đợi đến khi hắn vòng qua bình phong mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng kêu:" Phu nhân."
Đại nha hoàn trước mắt có thể nói là người duy nhất không sợ nàng, Lục Vân Sơ vẫn rất nguyện ý cùng nàng ta giao lưu:" Vào đi."
Đại nha hoàn lại đem hộp gỗ vào:" Phu nhân, nô tỳ vẫn là nên để đồ ở đây thôi, miễn cho lúc người tỉnh rượu trách tội nô tỳ."
Lục Vân Sơ dở khóc dở cười.
Gian trong truyền đến tiếng nước sột soạt, có thể là Văn Trạm đang dùng khăn lau vết máu. Đại nha hoàn nghi hoặc một chút nhưng cũng không nói nhiều.
Lục Vân Sơ đột nhiên có chút hiếu kì, vừa vặn tiếng nước bên trong lại vang lên có thể cho lại tiếng nói chuyện, nàng liền nhỏ giọng hỏi đại nha hoàn:" Ta rất hận hắn hả ?"
Đại nha hoàn nháy mắt mấy cái, gật đầu nói:" Đúng vậy."
Lục Vân Sơ nhớ lại tuyến kịch bản, hỏi:" Là bởi vì kế hoạch gả cho ca ca hắn bị hắn phá hủy đúng không ?"
Vốn nghĩ vấn đề này đại nha hoàn có thể thoải mái trả lời, không nghĩ tới nàng ta lại suy tư một phen, mờ mịt nói:" Nô tỳ cũng không rõ."
" Vậy..không lẽ vì hắn hủy đi trong sạch của ta ?"
Vừa dứt lời gian trong " bịch " một tiếng, nước văng lên làm Lục Vân Sơ giật mình, không phải Văn Trạm ngã ở bên trong chứ.
Nàng chờ đến lúc tiếng nước vang lên lần nữa mới yên tâm, tiếp tục cùng đại nha hoàn nói chuyện.
Lần này nàng lại nhỏ giọng hơn một chút:" Hai chúng ta là bị người khác bắt gặp không thể không thành thân đi."
Đại nha hoàn lén nhìn sắc mặt nàng, cũng không có dấu hiệu nổi giận liền gật đầu.
" Bắt gặp thời điểm ta..không mặc y phục sao?"
Lần này gian trong lại có động tĩnh, gào múc nước rơi xuống đất, tiếp đến tiếng ho kịch liệt làm Lục Vân Sơ không khỏi chột dạ.
Có điều nàng lập tức yên tâm, cách xa như vậy nàng lại nói nhỏ chắc là Văn Trạm không nghe được đâu.
Đại nha hoàn kinh ngạc nói:" Dĩ nhiên không phải rồi phu nhân, y phục của người đều hoàn hảo. Ai dám nhìn bộ dạng không mặc y phục của người nô tỳ liền móc mắt hắn ra."
" Vậy tình cảnh lúc đó là thế nào ?"
" Chỉ là người cùng hắn ở chung một phòng thôi." Đại nha hoàn nhìn qua thô lỗ tùy tiện nói đến đây mặt lại đỏ lên.
Lục Vân Sơ bó tay :" Chỉ có vậy !"
Đại nha hoàn gật đầu.
Nàng đang muốn nói nữa, gian trong lại truyền đến tiếng bước chân, xem ra là Văn Trạm đã tắm xong rồi.
Nàng vội vàng cho đại nha hoàn lui ra, đem thuốc trị thương nhanh chóng đặt lên giường. Thấy Văn Trạm đang đi tới liền mở nắp bình sứ trong đó ra, có chút chột dạ nói:" Bôi thuốc nhiều hơn đi, bao nhiêu đây chắc là đủ cho ngươi dùng." Nói xong gãi gãi đầu, lại quay người đi tới tủ tìm thêm chăn.
Văn Trạm ngồi ở mép giường nghe cước bộ nàng chợt gần chợt xa, hình như sau khi nằm xuống liềm phát hiện chính mình chưa rửa mặt liền vội vàng chạy tới phòng bếp nhỏ. Sau khi trở lại đã tìm được đồ để đánh răng liền tiến vào gian trong, một hồi lâu khi nàng làm xong mới yên tĩnh.
Xung quang im ắng tĩnh lặng, Văn Trạm ngồi trên giường, cảm giác được mùi thuốc bay quang quẩn.
Hắn có thói quen mở mắt nhìn đến khi bình minh nhưng lúc này ngửi được mùi thuốc nồng đậm không hiểu sao hắn lại có chút buồn ngủ.
Hắn bị mùi vị này bao quanh, bởi vì vừa nãy nàng mở nắp bình sứ ra làm xung quang ngập tràn mùi thuốc. Mùi vị này giúp hắn không tự chủ trầm tĩnh lại, chậm rãi dựa vào giường, trong lúc bất tri bất giác lâm vào mộng đẹp.
---------
Chương truyện rất là trong sáng nhưng mà khi ta thấy nữ chính cứ liên tục gọi nam chính lên giường làm đầu óc ta chợt tối đen.(* ̄▽ ̄)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT