Ta Đút Nam Phụ Ốm Yếu Ăn

Chương 2 : Cháo Hoa Thêm Đường


2 năm

trướctiếp

Editor : Hoa Trà.com

----------

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lục Vân Sơ cảm thấy đói bụng. Nàng nhìn ra gian ngoài thấy Văn Trạm còn chưa tỉnh bèn lấy đèn lồng đi ra ngoài gọi nha hoàn lấy thức ăn cho mình.

Trong viện quả thực quá mức hoang vu, Lục Vân Sơ lòng mang sợ hãi bước nhanh chân đến cửa viện. Nhưng chỉ mới đi đến giữa sân liền bị cản lại bởi một thứ trong suốt như màng nước đem nàng đẩy về.

Nàng sững sờ, lại bước lên trước. Lần này thì đã thấy rõ thứ kia, là một bức tường trong suốt đem nàng giam trong viện này.

Xem ra phạm vi hoạt động của mỗi nhân vậy cũng có hạn chế.

Lục Vân Sơ vẫn không nhục chí, nàng đứng đó hô to:" Có ai không ?"

Bọn nha hoàn kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy bóng đen đứng trong nội viện là Lục Vân Sơ liền hướng nàng quỳ xuống cúi đầu:" Phu nhân xin phân phó."

Mặc dù biết các nàng là NPC nhưng Lục Vân Sơ vẫn không cảm thấy quen được tràng cảnh thế này, nàng lúng túng lui về sau hai bước:" Ta đói, các ngươi đi phòng bếp lấy thức ăn cho ta đi."

Nha hoàn im lặng không nói.

Lục Vân Sơ liền hiểu đây là việc mâu thuẫn với kịch bản, thế là đổi biện pháp nói chuyện với bọn họ, thăm dò chi tiết kịch bản cụ thể hơn.

Làm dấy lên phong ba trong viện chốc lát cuối cùng Lục Vân Sơ cũng thu được một hòm thuốc cùng vài tin tức : nam chính không thích có quản gia trong phủ, trước đó còn đi ra ngoài một thời gian dài làm việc nên đã bị nữ phụ chiếm dụng quyền lực. Nha hoàn hay sai vặt trong viện đều đã đổi thành người của mình. Nữ phụ có một đại nha hoàn, nàng ta có tiếng nói hơn so với đám tiểu nha hoàn này. Thường dặn người đừng vào viện làm phiền nữ phụ khi không ra ngoài lúc nam chính vắng mặt trong phủ. Đại nha hoàn sẽ cho người đưa cơm ban ngày tới vào giờ Thìn, đại đa số thời gian còn lại đều cho người đem rượu tới.

Còn cơm của Văn Trạm chỉ khi nữ phụ thấy vui mới cho đại nha hoàn đem cho hắn chút cơm thiêu nước chát, thời gian khác đều là nữ phụ ra lệnh đem canh sâm đoạt mệnh cho hắn uống đến khi hắn không còn chút sinh khí mới thôi.

Nhiệt độ ban đêm hạ xuống, Lục Vân Sơ ôm hòm thuốc run rẩy trở về phòng, vừa bước vào chợt nhớ đến bên trong còn có người.

Văn Trạm đã tỉnh, ngồi thẳng tắp trên giường, trên lưng hiện đầy những vết thương khó coi. Ánh nến lờ mờ phát họa ra dung nhan hắn, nghe thấy tiếng đẩy cửa, hắn theo bản năng nghiêng đầu nhìn, sợi tóc rủ trước trán theo động tác của hắn lắc lư qua lại.

Lục Vân Sơ bất giác lui về sau hai bước. Nhưng hắn không nhìn nàng mà quay đầu trở lại, tiếp tục phát ngốc một bên.

Nàng không rõ tâm trạng của hắn hiện giờ là gì, cũng không hiểu rõ tính cách nhân vật này. Nàng không dám đến quá gần, đem hòm thuốc đặt xuống cách hắn một khoảng xa. Thấy hắn ở trần liền tìm y phục trong tủ cho hắn thay. Nơi này ngoại trừ y phục của nguyên chủ thì chỉ có một chồng áo gai vải thô màu sậm tối, hẳn là thường ngày bị máu làm bẩn sau đó lấy làm y phục.

Nàng lấy áo ra đặt lên giường, lại đem hòm thuốc đặt lên, lui ra một khoảng mới nói:" Ngươi thay y phục đi, lại lấy thuốc thoa lên vết thương ở đùi."

Văn Trạm không phản ứng, Lục Vân Sơ liền không nhiều lời, nghĩ đến bọn nha hoàn lúc nãy vừa nói cho nàng biết ở trong viện có một nhà bếp nhỏ. Nơi này là để cho đại nha hoàn nấu canh sâm đoạt mệnh cho Văn Trạm.

Trong viện cỏ cây đều đã khô héo không có chút sinh khí nào nhưng phòng bếp đã được đại nha hoàn thu thập gọn gàng, xem ra là bởi vì nữ phụ không cho ai vào viện quét dọn nên đại nha hoàn chỉ có thể tự dọn dẹp nơi mình làm việc.

Trong phòng bếp chất đầy bình rượu, lại không có một chút nguyên liệu nấu ăn tươi mới nào. Nàng tìm nửa ngày cũng chỉ có thịt ruốc dùng để nhắm rượu của nữ phụ cùng nửa bình gạo. Lúc đầu nàng nghĩ tối nay cứ lo lắng không yên lại bị lạnh nên muốn nấu canh gừng ấm bụng, ai ngờ ngay cả một củ gừng nhỏ cũng không thấy.

Nàng đành nổi lửa bếp lò lên, tìm nồi đất đến nấu một bát cháu hoa ủ ấm dạ dày, thuận tiện được ngủ ngon giấc.

Có kinh nghiệm lưu lạc đời trước Lục Vân Sơ rất nhanh tìm được cảm giác. Nàng châm lửa, làm nóng lò, để nồi lên, thủ pháp lưu loát liền mạch.

Tiếng củi cháy đôm đốp vang lên, nhiệt độ trong phòng bếp nhỏ từ từ ấm dần, màu cam của ánh lửa lắc qua lắc lại trước mắt nàng, đong đưa khiến người ta chỉ muốn ngủ.

Lục Vân Sơ không ngừng khuấy cháo, nhìn hạt gạo đang dần béo lên cuối cùng phình to như hoa nở, hạt gạo đã mềm nhừ hòa quyện với gia vị, cháo bắt đầu sôi phát ra tiếng kêu ừng ực. 

Cuồn cuộn khói trắng mang theo sức nóng từ nồi cháo bốc lên làm thời gian như kéo dài thêm, nhịp tim cũng đập chậm lại, vùi lấp trong một mảnh ung dung hiền hòa bên trong đó.

Lục Vân Sơ lần nữa cảm thán sinh mệnh của mình thật cường ngạnh, rõ ràng rơi vào cái thế giới kỳ quái trong sách, bị đeo lên sợi xích mang tên vận mệnh, đáng lẽ nàng hẳn phải lo lắng sợ hãi mới đúng, thế nhưng khi nhìn nồi cháo hoa đang bốc khói nghi ngút nàng thế mà lại thấy " Còn sống thật hạnh phúc ", trên đời này đại khái chỉ có cái chết mới khiến tinh thần nàng sa sút đi.

Khi nàng đem thịt ruốc bày ra xong thì cháo hoa cũng chín. Lục Vân Sơ múc cho mình một bát cháo tìm cái bàn nhỏ ngồi xuống, dự định ngồi ở đây ăn luôn nhưng đột nhiên nhớ đến trong phòng còn một bệnh nhân đang trọng thương, lập tức sinh ra cảm giác xẩu hổ ngập tràn.

Nàng bưng cháo trở về phòng, lấy cùi chỏ đẩy cửa, rón rén bước vào.

Vốn dĩ đã chuẩn bị tốt tâm lý rằng Văn Trạm và bọn nha hoàn đều sẽ chỉ làm theo động tác đã được kịch bản sắp đặt sẵn mà không nghe lời nàng nói, kết quả nàng vừa vào đã thấy bóng lưng Văn Trạm đang thay y phục, lưng vẫn như cũ thẳng tắp, thân hình buông lỏng cùng ánh nến tịch liêu như hòa làm một thể.

Chắc là, cho dù có là NPC thì cũng sẽ có bản năng cầu sinh đi.

Lục Vân Sơ hắng giọng một cái nhắc nhở, cũng không biết hắn có nghe thấy không mà chẳng phản ứng.

Nàng đặt bát cháo hoa của hắn lên bàn nhỏ, cách hắn một khoảng không xa:" Chắc lâu rồi ngươi chưa ăn gì phải không, ta có nấu chút cháo hoa ngươi ăn đi, đem dạ dày ủ ấm."

Văn Trạm không trả lời.

Lục Vân Sơ lại nói:" Mặc dù ta biết ngươi hẳn là sẽ không hiểu được lời ta nói nhưng ta vẫn muốn nói rõ một lần. Ta cùng người trước kia luôn tra tấn ngươi không giống nhau, ta sẽ không tổn thương ngươi, hồn phách của ta đang chiếm giữ thân thể này. Chúng ta mặc dù nhìn qua là cùng một người nhưng lúc này đây ta là một người hoàn toàn khác. Nghe có chút kinh khủng đúng không nhưng mà..." có kinh khủng đến đâu cũng sẽ không bằng bị người ngày ngày tra tấn đúng không..

Văn Trạm ngẩng đầu, hướng về phía nàng bên này nhìn một cái.

Lục Vân Sơ nhìn không rõ nét mặt hắn, chỉ cảm thấy hắn đối với nguyên chủ sẽ hận thấu xương, nàng không dám phớt lờ, chân lại lui vài bước.

Văn Trạm dừng một chút, thu hồi ánh mắt.

Lục Vân Sơ chợt xấu hổ, nhưng lại không nhiều lời, đem bát cháo của mình đi tới bàn phía xa ngồi ăn.

Đem thịt ruốc vàng óng phủ lên bề mặt trắng muốt của cháo, nhìn đã thấy mềm mại bồng bềnh. Kẹp một đũa thịt nhúng vào cháo, không cần nhúng quá lâu, nhân lúc còn nóng há miệng ăn một ngụm lớn. Thịt ruốc và cháo hòa vào với nhau mang lại cảm giác đặc biệt thuần hậu ( thật thà, chất phác ). Mùi vị của thịt ruốc và cháo hòa quyện cùng nhau, mặn nhạt thỏa đáng, mùi thịt nồng cũng biến mất sạch sẽ.

Trong dạ dày được ủ ấm, tay chân lạnh lẽo cũng dần lấy lại nhiệt độ. Cảm giác hạnh phúc ập đến làm nàng dần quên đi những cảm xúc bực bội, có chuyện gì cũng nhìn được đây này.

Nàng ngẩng đầu nhìn Văn Trạm, không nghĩ tới đối phương cũng đang nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau. Văn Trạm nghiêng đầu bỏ qua ánh mắt nàng.

" Này, ngươi cũng mau chóng ăn đi." Nàng đoán không ra ý nghĩ của hắn cũng không muốn đoán, dù sao thế giới này người nào người nấy đều không có tư duy, nàng cũng không muốn làm khổ chính mình.

Văn Trạm vẫn như cũ không nói chuyện, Lục Vân Sơ cũng đã quen. Lúc nàng đang nghĩ hắn sẽ tiếp tục ngồi ở kia làm tượng đá thì hắn lại đột nhiên đứng lên.

Hắn rất cao nhưng người lại gầy gò, bất cứ lúc nào lưng đều thẳng tắp, áo gai rộng trên người không hề thích hợp với hắn.

Sắc mặt hắn, thần thái đều toát ra vẻ ảm đạm, nhìn ra được rõ ràng là đã chịu đựng nhiều đau đớn cực khổ nhưng dáng vẻ hắn lại không thèm để ý.

Hắn đi tới trước mấy bước, tư thế có chút chật vật, sắc mặt lại càng thêm ảm đạm.

Tâm tình Lục Vân Sơ trầm xuống, vì vừa rồi chính mình không kiên nhẫn cảm thấy có lỗi, còn chưa kịp nói gì liền nghe " Bịch " một tiếng, Văn Trạm đã té ngã trên đất.

Hắn cúi thấp đầu , lưng vẫn thẳng tắp như cũ thế nhưng tay lại run rẩy kịch liệt.

Lục Vân Sơ thấy máu trên cổ tay hắn chống xuống đất chảy ra_bởi vì không có vải băng bó nên vết thương sâu kia cũng chỉ đổ thuốc trị thương lên chứ không băng bó.

Trong đầu nàng hiện ra những vết thương ghê người trên thân hắn, chắc hẳn phía dưới đùi cũng chịu không ít tổn thương, cũng không biết hắn làm sao lau vết thương, làm sao bôi thuốc.

Trong nội tâm nàng rõ ràng hắn cùng đám nha hoàn bên ngoài đều chỉ là những nhân vật sống bên trong kịch bản, đều là những con rối. Bây giờ nhìn nhiều nàng lại thấy không đành lòng, luôn cảm thấy tràng cảnh chật vật này đối với bất cứ người nào không muốn cong lưng uốn gối mà sống cực kì tàn nhẫn.

Nàng nghe được âm thanh sột soạt khi hắn đứng lên, sau đó chậm rãi vững vàng đi đến bàn, tiếp đến là âm thanh chiếc thìa chạm vào bát, chắc là hắn đang ăn cháo hoa trên bàn...

Lục Vân Sơ thở dài trong lòng. Nàng không phải người thông minh, bị vây trong viện này xung quanh đều là những NPC không hiểu tiếng người thì như thế nào cứu hắn được.

Nghĩ đến bọn họ đều là một cặp bị tuyến kịch bản đè ép, đến cuối cùng đều không thoát khỏi một chữ " Chết ". Nghĩ tới đây, nàng đứng lên chạy về phía phòng bếp nhỏ.

Văn Trạm đã đến được bàn ăn, phí sức ngồi xuống. Cháo vừa mới múc ra còn nóng hổi, chưa lại gần mà đã bị hơi nóng bao quanh mặt, hơi ấm kéo dài khiến người ta không thở nổi.

Hắn cầm thìa, tay bởi vì tổn thương mà run rẩy liên hồi, trên mu bàn tay đều là vết thương xấu xí đối lập với chiếc thìa trắng sứ mỹ lệ.

Quá lâu rồi hắn mới được ăn đồ nóng, tới việc thổi trước khi ăn cũng quên, cháo nóng đụng phải môi, đem hắn bỏng đến sửng sốt. Lông mi hắn khẽ run, ngũ quan như sương trắng bỗng nhiên tan ra.

Hắn lại nếm thử lần nữa, cháo hoa mềm mềm thuận theo yết hầu trượt xuống, cháo được nấu đến nhừ tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, món ăn đơn giản nhưng có hương vị riêng của nó.

Hắn lại tiếp tục ăn, gần như là máy móc đem cháo nuốt sạch sẽ, cho dù vết thương ở cổ tay đã bắt đầu chảy máu ngón tay cũng rất khó mượn lực, biên độ run rẩy càng lớn thì sắc mặt hắn như cũ vẫn không thay đổi, giống như đau đớn này không có quan hệ gì với hắn.

Lúc này Lục Vân Sơ bưng một bình gốm chạy từ ngoài vào, đứng trước mặt hắn thở phì phò:" Ngươi chờ chút để ta cho ít đường vào".

Nói xong ánh mắt rơi vào da thịt nơi cổ tay hắn, nàng nhìn thôi ánh mắt đã cay cay, cũng quên đi phòng bị đi đến gần hắn, mở bình gốm ra cho vào chén cháo một muồng nhỏ đường đỏ:" Ngươi đã lâu chưa ăn gì dạ dày hẳn sẽ khó chịu, nhưng mà cũng không nên ăn quá ngọt, ta chỉ cho ngươi một xíu đường để nếm được mùi vị đại khái là được."

Đường đỏ là lúc nãy nàng tìm kiếm ở phòng bếp thấy được, vì đã lâu không sử dụng nên hương vị có chút thay đổi nhưng chỉ cần còn có chút ngọt là được.

Đường rơi vào bát cháo tạo thành từng vệt đỏ.

" Ngươi khuấy..." Vốn nàng muốn nói hắn khuấy đường lên nhưng nhìn cổ tay hắn bị thương bèn dứt khoát lấy thìa của hắn khuấy giúp, sau đó mới nhớ tới bộ dạng hiện giờ cách hắn quá gần liền vội vàng lui lại mấy bước.

Văn Trạm cúi thấp đầu, Lục Vân Sơ không thấy rõ thần sắc của hắn, nhưng chắc là bộ mặt ngàn năm không đổi kia đi.

Bỏ đường vào cháo khi hắn đang ăn, đột nhiên đoạt thìa của hắn trộn cháo, hắn đều chưa từng lộ ra cảm xúc phản kháng, nàng nói gì thì làm cái đó. Hiện tại nàng lui ra hắn lại tiếp tục cầm thìa an tĩnh ăn cháo.

Lục Vân Sơ nhìn qua thấy hắn vẫn ổn liền trở về chỗ của mình tiếp tục ăn. Cho dù hắn có thể rõ ràng nàng không còn là nữ phụ ác độc trước kia nhưng nàng hiện giờ vẫn mang bộ mặt của nữ phụ mà sống, yêu cầu hắn nhìn nàng mà không sinh chán ghét đúng là ép buộc.

Đương nhiên có lẽ hắn cũng không hiểu nàng, cũng sẽ không phản ứng với thế giới này.

Văn Trạm tiếp tục ăn. Đối với người bình thường có lẽ một xíu đường đỏ này sẽ không nếm ra được hương vị gì nhưng đối với hắn mà nói cỗ hương vị xa lạ kia cực kì mãnh liệt.

Sạch sẽ, mềm mềm, hồi cam nhu hòa.

Văn Trạm lần đầu tiên ăn cháo hoa đã có ấn tượng sâu sắc. Tới mức hắn nghĩ cháo hoa trên đời này đều là hương vị này, ấm áp, ngọt ngào. 

----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp