Giọng nói của cô gái xinh đẹp Lê Ngọc Anh kia không biết đã làm tan nát bao nhiêu trái tim của học sinh nam.
Những ánh mắt đang dõi theo Hoàng Minh Khôi, ngay lập tức vì giọng nói đó mà quay lại nhìn.
Nhã Lung Linh nghe thấy Thẩm Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng mà ồ một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía cô và Trương Mỹ Ngọc.
Giọng nói được đè thấp xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Eo ối ồi ôi, con bé họ Lê kia lén lút mà quen biết đàn anh Hoàng sao?”
“Không nghe cô ta nói qua nhỉ.” Trương Mỹ Ngọc ngước mắt nhìn xung quanh.
Thật ra mấy người Hoàng Minh Khôi đã cách chỗ bọn họ ngồi xổm xuống đang rất gần.
Trong phút chốc, Trương Mỹ Ngọc cảm thấy tư thế ngồi xổm của các cô lúc này hơi thô lỗ, liền nắm tay Thẩm Nguyệt Nguyệt cùng Nhã Lung Linh đứng lên.
“Voãi ò, tớ không dám nhìn nữa, hai người bạn họ thật sự quen biết nhau sao, sẽ không phải là do anh Hoàng thích con bé ‘khoa hôi’ kia đó chứ?” Thẩm Nguyệt Nguyệt đang đứng đưa lưng về hướng Hoàng Minh Khôi.
Nói xong, cô còn kéo kéo ống tay áo của Nhã Lung Linh, bảo cô ấy nhìn xem, có phải Hoàng Minh Khôi cùng hoa khôi họ Lê kia đang nói chuyện với nhau không.
Nhã Lung Linh: “Ầu”
Cô nàng vẫn còn hơi đau, muốn dùng tay xoa xoa một chút, nhưng lại ngại tay dính bẩn do lúc nãy nhổ cỏ nên đành thôi.
Cô chỉ có thể hơi nghiêng trái nghiêng phải lắc lắc cổ một chút, sau đó đưa mắt nhìn Hoàng Minh Khôi đang đứng cách đó không xa, giúp Thẩm Nguyệt Nguyệt nhìn nhìn.
Không ngờ tới là hành động này của Nhã Lung Linh, lại bị Hoàng Minh Khôi thoáng nhìn qua lại trùng hợp nhìn thấy, anh cảm thấy phong cách của cô thật kỳ lạ.
Đầu lắc lắc, còn nhìn chằm chằm về phía anh, đôi mắt đen nhánh mờ mịt, giống như con búp bê bị lỗi.
Trục trặc thiết bị mà lắc lắc đầu.
Ánh mắt Hoàng Minh Khôi tập trung toàn bộ lên người cô.
Đem cái tên Nhã Lung Linh này lặp lại trong đầu, trong nhất thời không chú ý mà đi đến trước mặt một nữ sinh, cũng không nghe được nữ sinh đó đang nói cái gì với anh.
Anh cứ vô thức mà bước đi, thiếu chút nữa đã đụng trúng nữ sinh kia.
Cũng may là Nguyễn Quốc Anh nhanh chóng nắm anh lại.
Đột ngột bị nắm cánh tay Hoàng Minh Khôi mới giật mình, mắt nhìn nữ sinh đối diện mới nhận ra anh chỉ cách nữ sinh đó có một bước chân.
Gương mặt nữ sinh kia trắng như giấy Hải Tiến, nhìn thoáng qua không khó để nhận ra là nữ sinh này xăm chân mày, kẻ eyeliner kín đáo.
Môi tô son màu đỏ đất, đường viền môi cũng rất tinh tế.
Một gương mặt khá xinh đẹp.
Có điều Hoàng Minh Khôi không quen biết cô, đôi mắt lạnh lùng màng theo vẻ xa cách rõ ràng.
Lê Ngọc Anh này nhìn về phía anh mà nở nụ cười xinh đẹp, tự cho rằng bản thân cười rất xinh xắn.
Từ ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Quốc Việt và những người xung quanh, trong lòng cô thầm cảm thấy vui sướng.
Một lát sau mới kéo miệng lại. Gương mặt hơi xấu hổ mà liếc nhìn anh khối trên trước mặt.
Ôn nhu nói: “Anh Hoàng Minh Khôi thật khéo là, khối chúng em được phân công làm vệ sinh ở khu vực này, không ngờ tới lại có thể gặp anh ở đây.”
Không để Hoàng Minh Khôi kịp nhíu mày, nữ sinh lại nói tiếp: “Nếu có rảnh thì cùng chơi game, giống như lúc nghỉ hè.”
Nói xong, cô khẽ nâng cằm lên, cố gắng làm cho mình tự nhiên nhất có thể.
Quả nhiên, những người khác trong khối, nghe cô nói vậy liền bắt đầu, ghé vào tai nhau mà thì thầm, bàn tán.
Mọi người đang rất tò mò về mối quan hệ của Lê Ngọc Anh cùng Hoàng Minh Khôi.
Chỉ một kỳ nghỉ hè thôi mà, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hai người bọn họ lại có quan hệ tốt như vậy, cùng nhau chơi game!
Mọi người bàn tán xôn xao cả lên, tự nhiên trở thành chủ đề bàn tán của mọi người, Hoàng Minh Khôi nhíu nhíu mày.
Nghĩ nghĩ một hồi, anh chỉ nhớ toàn bộ kỳ nghỉ hè này của anh đều cùng bọn Hoàng Quốc Việt chơi game.
Cũng chính là Hoàng Quốc Việt đã kéo Nhã Lung Linh vào để đủ thành viên hợp đội.
Từ ngày hôm đó, Hoàng Minh Khôi cũng không vào game nữa, không phải vội làm bài tập hè thì cũng là đang di du lịch cùng người nhà.
(App T Y T) Nghỉ hè của anh, cũng không rảnh rỗi như bọn Hoàng Quốc Việt.
Bọn họ suốt ngày ở nhà nhàn rỗi chơi game.
Trong nháy mắt, Hoàng Quốc Việt liền hiểu ý trong ánh mắt của Hoàng Minh Khôi lúc này: Nữ sinh này là ai?
Anh miễn cưỡng mà cười cười, ý định thoát ra khỏi tình huống khó xử này.
Vì thế Hoàng Quốc Việt đi lên đứng trước mặt Hoàng Minh Khôi, khiến cho Lê Ngọc Anh lui về sau một bước, anh hơi nghiêng người về phía trước, mặt nở nụ cười với Hoàng Minh Khôi nói: “Đây chính là đàn em mà tớ kéo vào cho đủ người trong game mà lúc nghỉ hè mình chơi đó, cái người chơi Tel'annas đấy.”
Lúc này Hoàng Minh Khôi mới biết được.
Nhưng khuôn mặt vẫn như cũ, chỉ là ánh mắt hơi liếc nhìn về phía không xa, chỗ của nữ sinh đang hóng chuyện kia.
Anh hơi giương khóe môi lên, sau đó làm bộ hơi suy tư một chút.
Trầm ngâm một lát sau đó biểu cảm như đã nghĩ ra, ánh mắt nhìn về phía nữ sinh đối diện.
Giọng nói lành lạnh, như có thể trong cái nắng gắt ngày thu dịu đi một ít: “ID của em là.... Nhã Lung linh?”
Hoàng Quốc Việt: “.....”
Nguyễn Quốc Anh đứng bên cạnh thiếu chút nữa đã không nhịn được mà cười thành tiếng, ánh mắt anh liếc sang nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hoàng Minh Khôi. (
App TYT)
Thật không uổng danh xưng mà mọi người đặt cho anh, là một con hồ ly gian xảo, diễn kịch rất chuyên nghiệp.
Sắc mặt Lê Ngọc Anh hơi khó coi khi bị nhận nhầm.
Nụ cười trên khóe miệng cô hơi cứng đơ, bởi vì âm lượng Hoàng Minh Khôi phát ra không nhỏ, nên mọi người xung quanh đều nghe rõ.
Dĩ nhiên bao gồm cả ba người bọn Nhã Lung Linh.
Hai tay của Lê Ngọc Anh để hai bên đang nắm chặt lại, khẽ cắn cắn môi dưới, trong lòng cảm thấy nhục nhã.
Nhưng cô cố gắng chịu đựng, cười nói không phải.
Hoàng Minh Khôi nghe cô nói vậy, liền nói xin lỗi.
m thanh ôn hòa hơn lúc nãy nhiều: “Thật ngại quá, anh chỉ nhớ có một ID tên “Nhã Lung Linh” chơi tướng Tel'annas.”
“Nếu không phải là em, vậy em có thể nói cho anh biết không, cảm ơn em.”
Sau khi nhẹ nhàng nói xong, liền nhìn chằm chằm Lê Ngọc Anh, gương mặt cô thể hiện sự xấu hổ vô cùng, anh không trưng nụ cười nhạt nhẽo trên môi nữa.
Khi đi ngang người cô, Hoàng Minh Khôi như nhớ cái gì đó.
Đứng lại nói với giọng điệu nhàn nhạt, nhưng uy nghiêm: “Trường học có quy định cấm học sinh trang điểm, em không biết sao?”
Vẻ mặt Lê Ngọc Anh ngay lập tức thay đổi, cắn chặt môi dưới của mình, như gặp phải quân địch.
Cũng may Hoàng Minh Khôi cũng không muốn làm cô bẽ mặt trước mọi người, chỉ nói một câu: “Trở về liền tẩy trang đi, không được phép có lần sau.”. sau đó liền nhanh chóng bước đi.
Đi bên cạnh anh là Nguyễn Quốc Anh cùng Hoàng Quốc Việt đều biết, Hoàng Minh Khôi đối với nữ sinh kia là đã lễ độ hết sức rồi.
Anh là một người không thích ai đó vội vàng muốn cùng anh có liên quan, vội vã làm quen anh.
Hơn nữa khi nữ sinh kia gọi tên anh, lại ăn nói mập mờ làm người không biết chuyện, khi nghe lại hiểu lầm là anh cùng cô ta có mối quan hệ không bình thường.
Thật sự rất dễ gây hiểu lầm.
Hoàng Minh Khôi rất ghét mọi người bàn tán những chuyện anh không có.
Càng chán ghét những nữ sinh giống như vậy, muốn cùng anh tạo tin đồn.
Có điều Nguyễn Quốc Anh không nghĩ đến là, Hoàng Minh Khôi lại lấy “Nhã Lung Linh” ra để nói.
Thật không biết anh đang nghĩ cái gì.
Trước khi rời khỏi, Nguyễn Quốc Anh cùng Hoàng Minh Khôi đều nhìn thoáng qua chỗ Nhã Lung Linh đang đứng.
Thế nên sau khi bọn họ đã đi xa, Nhã Lung Linh bị Trương Mỹ Ngọc cùng Thẩm Nguyệt Nguyệt nắm chặt hai tay trái phải, ép hỏi.
“Bảo bối Linh Linh, tên ID trong game của câu là Nhã Lung Linh đó, tớ nhớ không sai chứ?” Trương Mỹ Ngọc nở nụ cười mà nhìn cô.
Thẩm Nguyệt Nguyệt cũng đã kích động đến nỗi nắm chặt lấy bả vai của cô.
“Thành thật khai báo đi! Cậu từ bao giờ cùng đàn anh khóa trên chơi game chung, vì sao không gọi tớ chơi chung!!”
Nghe câu hỏi đó, Nhã Lung Linh vẻ mặt mờ mịt, nhớ nhớ lại những ngày nghỉ hè, đã bị Hoàng Quốc Việt kéo cho đủ người.
Lúc ấy, trong đội ngoại trừ Hoàng Quốc Việt thì còn ba người nữa.
Chẳng lẽ trong đó có Hoàng Minh Khôi?!
Hoàng Minh Khôi.....XCJ?!
A!
Đối mặt với sự chất vấn của bạn thân, Nhã Lung Linh đem đúng sự thật mà kể chuyện Hoàng Quốc Việt kéo cô vào game.
Cuối cùng là thề thốt chứng minh sự trong sạch của bản thân, cô lôi kéo tay áo mà giả bộ chấm chấm nước miếng dơ lên thề kiểu Pháp: “Tớ thật sự không biết trong đội có đàn anh khóa trên....”
“Nếu biết có đàn anh trong đội thì tớ đã hỏi phương thức liên hệ của anh ấy rồi?”
Tuy biết rằng Nhã Lung Linh là thề kiểu linh tinh, nhưng Trương Mỹ Ngọc và Thẩm Nguyệt Nguyệt đều biết cô luôn nói sự thật sao phải nói dối.
Nhìn có vẻ như cô thật sự không biết bản thân cùng Hoàng Minh Khôi cùng chơi game.
“Cậu thật sự dám làm vậy sao, nếu cậu hỏi phương thức liên lạc của đàn anh, thì Nguyễn Minh Hoàng nhà cậu sẽ đánh chết cậu!” Thẩm Nguyệt Nguyệt nhẹ đụng đụng vào bả vai, nở nụ cười trêu chọc.
Giọng của cô hơi lớn, Nguyễn Minh Hoàng trùng hợp từ toilet đi ra, trên tay vẫn còn ướt chưa lau khô, tùy ý mà vẩy vẩy.
Nghe được lời Thẩm Nguyệt Nguyệt, anh hơi nhíu mày, con mắt hơi híp híp lại.
Cũng không thật sự muốn tranh luận gì với Thẩm Nguyệt Nguyệt.
Sau khi Nguyễn Minh Hoàng đi qua Nhã Lung Linh, Thẩm Nguyệt nguyệt cùng Trương Mỹ Ngọc liếc mắt nhìn nhau.
Hai người cùng đụng đụng vào vai Nhã Lung Linh, đem cô đụng đụng lảo đảo một chút, mà ngã vào tường.
Nguyễn Minh Hoàng khi lướt qua Nhã Lung Linh, vô thức mà liếc nhìn cô một cái.
Thấy cô trước sau đều không để ý đến anh, xem anh như vô hình, trong lòng anh liền hơi khó chịu.
Không ngờ tới là Trương Mỹ Ngọc cùng Thẩm Nguyệt Nguyệt đụng Nhã Lung Linh, làm cô ngã đụng trúng lòng ngực anh.
Cũng không trách anh được, theo phản xạ của cơ thể mà đưa tay ra đỡ lấy.
Nhã Lung Linh dựa nửa người vào lòng ngực anh, cách quần áo mỏng manh cảm nhận được lồng ngực ấm áp của anh, đầu cô chạm vào cằm anh.
Trong phút chốc, tim anh đập nhanh hơn bình thường, tiết tấu dồn dập.
Thời tiết đầu thu, làm cái nóng của mùa hè đã bớt đi, thế nhưng dường như càng nóng hơn, dường như trong đầu có hàng ngàn hàng trăm con ve sầu kêu, ồn ào đến nỗi trong lòng Nguyễn Minh Hoàng nôn nóng không thôi.
Không chờ Nhã Lung Linh quay đầu nhìn lại anh, thiếu niên nhẹ nhàng đẩy cô ra.
Nghiến răng nghiến lợi gọi tên Thẩm Nguyệt Nguyệt cùng Trương Mỹ Ngọc mà đuổi đánh hai cô.
“Hai cậu đứng lại!”
Sau khi Nguyễn Minh Hoàng đuổi theo Thẩm Nguyệt Nguyệt và Trương Mỹ ngọc chạy đi xa, Nhã Lung Linh mới phản ứng lại, thì ra lúc nãy cô không phải đụng vào tường mà là đụng vào người Nguyễn Minh Hoàng.
Nhớ lại chuyện cô dựa vào lồng ngực anh, trái tim Nhã Lung Linh đang bình tĩnh lại đập nhanh hơn.
Hoàn toàn không để ý đến chuyên tay mình dính bùn,
Nhã Lung Linh đang đỏ mặt nhớ lại chuyện tiếp xúc thân mật với nguyễn Minh Hoàng, Lê Ngọc Anh sắc mặt khó coi lướt qua cô, còn lấy bả vai đụng thật mạnh vào người cô.
Nhã Lung Linh bị cô đụng trúng làm giật mình, bả vai thật ra cũng không đau lắm.
Nhưng ngược lại Lê Ngọc Anh đụng cô lại ôm lấy bả vai của mình, liếc mắt nhìn cô.
Muốn nói Nhã Lung Linh một chân đạp hai thuyền, đã có Nguyễn Minh Hoàng rồi, còn muốn cả đàn anh khối trên, nhưng lại không có chứng cứ chứng minh, cuối cùng chỉ có thể cắn môi dưới, liếc mắt nhìn Nhã Lung Linh một cái rồi nhanh chóng bước đi.
Nhã Lung Linh ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhíu nhíu mày, sau đó đi tìm hai người kia.
Sau khi rời khỏi ký túc xá nam, bọn người Hoàng Minh Khôi đi thẳng đến khu dạy học.
Khối của bọn họ phụ trách vệ sinh sạch sẽ khu vực học tập, lúc này dự định đi đến phòng tự học.
Rốt cuộc đã lên lớp 12, khoảng cách thi đại học ngày càng gần.
Trước đó không cảm thấy lo lắng gì, sau khi lễ khai giảng kết thúc, chính thức thay đổi lớp học, nhìn bảng đếm ngược mà các anh chị khối trước để lại, không biết làm sao, bỗng nhiên cảm thấy thời gian đã trôi qua không ít.
Trên đường đi đến phòng học, Nguyễn Quốc Anh bên cạnh Hoàng Minh Khôi nói một câu sâu xa: “Vừa rồi Nhã Lung Linh cũng có mặt ở đó.”
Trùng hợp là trong đầu Hoàng Minh Khôi lúc này nhớ đến dáng vẻ hóng chuyện của Nhã Lung Linh.
Sắc mặt anh không thay đổi, giọng điệu như bình thường nói: “Thật không?”
Nguyễn Quốc Anh cười khẽ, giơ tay ra đặt lên bả vai Hoàng Minh Khôi.
“Cậu mới nãy không phải nhìn chăm chăm người ta sao, giả bộ cái gì?”
App TYT & Ngọc Anh Team