Vào một ngày chiều hè nóng nực, mây đen kéo đến bao phủ khắp bầu trời, giấu đi những ánh sáng chói lóa, giống như một chiếc thảm khổng lồ xám xanh bao trùm lên toàn bộ Thành phố.
Bên trong đám mây xanh đen, xuất hiện một vài tia chớp, ngay sau đó, sấm sét cuồn cuộn kéo đến, giáng một cú như muốn chia cắt thành hai nửa bầu trời.
Nhã Lung Linh đang ngồi trên ghế bàn học thở dài, tay cầm điện thoại chơi Liên Quân, đứng dậy tranh thủ kéo rèm cửa lại, trong vô thức mà liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, tiếng mưa đang tí tách nhẹ nhàng chuyển sang ầm ầm giữ dội, giọt mưa rơi xuống và hắt mạnh lên cửa sổ, tạo ra một bản nhạc buồn.
Giọng nói tức giận của Minh Hoàng phát ra từ game đang chơi của Lung Linh “Nhã Lung Linh, cậu đang chết bầm ở chỗ nào rồi, sao không lên đồ nhanh đi, địch sắp phá trụ rồi, aaaaaaa!” Các cô, các cậu đang tầm mười sáu, mười bảy tuổi, cái tuổi mà ông bà ta nói là đẹp nhất, rực rỡ nhất, tuổi này ngày xưa là nên gả chồng rồi.
Giọng nói thánh thót của Nguyễn Minh Hoàng vọt thẳng vào tai cô, khiến cô chạy nhanh đến chỗ phát ra âm thanh, nhấn vào mic của game mà nói.
Nhưng trước khi cô nói thì trụ của phe mình đã bị tướng khác đá cho te tua khói lửa.
“Thôi toang mịa luôn rồi, ối dồi ôi...” Minh Hoàng bắt đầu chửi rủa.
Sau khi chết năm lần liên tiếp, mà mới đánh được có năm mạng, tâm lý Minh Hoàng hoàn toàn sụp đổ, sự kiên nhẫn của bản thân cũng hoàn toàn biến mất.
Cậu gặp ai liền mắng người đó, gặp người đi đường giữa thì mắng đường giữa, gặp người đi đường rừng thì mắng người đi rừng, rồi lại lặp Nhã Lung Linh như vậy.
Cuối cùng, đến cả Nhã Lung Linh cũng không tránh khỏi.
“Cậu có tin là nếu cậu rắc một nắm thóc lên điện thoại, thì đến con gà cũng có thể chơi tốt hơn cậu không, làm cái gì mà thao tác chậm thế, đã bảo cậu hợp xạ thủ thôi mà không nghe tôi?”
“....”
“Đã bảo khi vào trận cậu phải đi đường trái, cậu đi đường giữa làm gì? Còn sang rừng của địch để quậy”
“Không chơi nữa, cậu chơi đi! Trò chơi nhảm nhí này!”
“Đi ngủ trưa đi!” Điện thoại đầu bên kia vang lên âm thanh thét chói tai, có vẻ như Minh Hoàng tức giận mà đạp mạnh xuống đất rồi bỏ đi.
Nhã Lung Linh cũng không dám làm gì, cảm thấy thật bất lực mà cùng phối hợp cùng Minh Hoàng đầu hàng.
Sau khi bốn phiếu bầu thông qua, trò chơi liền kết thúc sớm.
Minh Hoàng tắt micro, nhanh chóng thoát ra khỏi trò chơi.
Chỉ còn Nhã Lung Linh vẫn còn trong phòng của đội, nhìn ID của mình “Nhã Lung Linh” rồi thở dài.
Cô muốn nói rằng tên cặp mà Minh Hoàng đã hứa với cô, chắc không được rồi.
“Quên đi, lần sau nói vậy.” Nhã Lung Linh tự lẩm bẩm một mình rồi thao tác thoát khỏi phòng trò chơi.
Cô dự định nhận phần thưởng xong sẽ offline, vì cô vẫn chưa hoàn thành bài tập hè của mình.
Khi Nhã Lung Linh nhận thưởng xong, liền có một lời mời tổ đội hiện lên, cô nhấn nút “đồng ý” bên góc phải màn hình.
Các thiết bị mic của cả đội được mặc định sẽ bật, Nhã Lung Linh nghe thấy một giọng nam quen thuộc.
Giọng nam dày, thô và cũng rất dễ nhận ra: “Mọi người đã sẵn sàng! Vậy bắt đầu đây!” Nghe thấy giọng nói, cô gần như có thể đoán được giọng nói này là ai.
Không ai khác chính là hội trưởng câu lạc bộ thể thao trong hội học sinh, Hoàng Quốc Việt.
Nhã Lung Linh chưa kịp gõ chữ để nói với anh rằng cô sẽ out game, thì anh đã nhấn nút bắt đầu.
Ngay lập tức, giao diện khớp ngay, cô nhanh chóng vào đội.
Khi Hoàng Quốc Việt bảo mọi người vào trò chơi, Nhã Lung Linh liền nhấp vào nút “Ok”.
Về vào chế độ trò chơi để chọn tướng.
Nhã Lung Linh cuối cùng cũng có thể biết được ID của Hoàng Quốc Việt.
Năm người trong đội, trừ cô ra, cũng có một người không bật micro chỉ bật ống nghe.
Hoàng Quốc Việt ở lầu 1, ID trò chơi là “Canyon Pack Inquiry”.
Lầu ba cùng lầu bốn cũng là con trai, nhưng Nhã Lung Linh không biết bọn họ là ai.
Nhưng có thể khẳng định rằng bọn họ là học sinh lớp 12 trong trường cô, cũng có thể là thành viên của hội học sinh.
“Ê, Quốc Việt, lầu năm là nữ phải không?” lầu ba cười hỏi, giọng điệu khá mơ hồ.
Sau khi hắng giọng, Lầu ba trịnh trọng mà đọc lại tên ID của cô: “Nhã Lung Linh...Cô ấy không phải là nữ sinh xinh đẹp, mạnh mẽ mới được tuyển vào hội thể thao của cậu vào năm ngoái sao!
“Cô ấy cũng đang nghe đó, cậu nói nhỏ chút!” Hoàng Quốc Việt không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Vừa dứt lời, anh liền thấy “Nhã Lung Linh” ở lầu năm tắt ống nghe.
Vì vậy, Nhã Lung Linh khi tắt ống nghe liền không nghe được Hoàng Quốc Việt có nói gì về mình nữa không.
“Anh Hoàng, dạy dỗ lại cậu ta đi, làm sao có thể miêu tả con gái người ta là có sức mạnh vô hạn chứ?”
Hoàng Minh Khôi, người chỉ bật ống nghe, mặc kệ bọn họ, ngón tay gõ chữ: [Lầu năm: cấm tướng.]
[XCJ: Lầu 5: cấm tướng.]
Nhã Lung Linh thường vô hiệu hóa lựa chọn hệ thống chọn tướng gì thì cô liền chơi tướng đó.
Bởi vì Minh Hoàng nói tướng này khá đáng khinh, trước đây Nhã Lung Linh luôn chọn tướng có thể hỗ trợ cho Minh Hoàng là tướng bắn xạ thủ.
Minh Hoàng không cho cô dùng tướng đó, bởi vì nó không có khiên bảo vệ, đỡ súng cho cô.
Việc cấm tướng này cứ như vậy mà ra.
Hoàng Quốc Việt ở lầu 1 cũng gửi tin nhắn nói Nhã Lung Linh nên chọn tướng trước.
[Hẻm núi mật thám hỏi: Lầu một, cô chọn trước, chọn tướng a, anh đây sẽ đưa cô đi rừng!]
Nhã Lung Linh suy nghĩ trong hai ba giây để nghĩ xem nên chọn tướng nào là tốt nhất, và cuối cùng cô chọn Tel'annas.
Hoàng Quốc Việt giúp cô nắm được chiến thuật, sau đó hai người đổi vị trí cho nhau, Nhã Lung Linh là lầu một.
Sau khi chọn tướng xong rồi, đội của Nhã Lung Linh bắt đầu chọn bảng ngọc...
XCJowr lầu hai giúp lầu bốn chọn tướng Lữ Bố, lầu ba chọn tướng là Tôn Ngộ Không.
Cuối cùng là tới lượt Hoàng Quốc Việt và XJC chọn tướng, cả hai nhanh chóng chọn lần lượt là Điêu Thuyền và Marco Polo.
Sau khi bắt đầu trò chơi Nhã Lung Linh bật ống nghe lên.
Cô cố gắng nhớ những kinh nghiệm mà trước đây Minh Hoàng đã dạy cô.
Ví dụ, phép bổ trợ bắt đầu từ tướng giữa, giúp dọn đường ở giữa.
hoặc là, hỗ trợ phải chú ý sự di chuyển của người đi rừng, để tránh đối phương phản đòn.
Sau khi đường giữa được dọn sạch, phải kịp thời chạy xuống dưới mà bảo vệ người bắn, không để bị người đi rừng bắt bài.
Minh Hoàng nói rất nhiều cách đi, Nhã Lung Linh căn bản có thể nhớ hết.
Chỉ là trong lòng cô rất nghi vấn, đến bây giờ cũng không tìm thấy đáp án, tất cả chỉ là phỏng đoán.
Ví dụ, thế nào là phản dã, thế nào là đường áp tuyến, còn đường đối kháng là gì?
Thiết bị phụ trợ là gì?
Thánh Kiếm nằm ở đâu trong trang bị?
Vào mùa hè này, cô mới bắt đầu chơi Liên Quân.
Bây giờ cô đang ở hạng kim cương, hay nói cách khác đây là tài khoản mà Minh Hoàng cho cô, anh ấy khi rảnh rỗi đã giúp cô lên hạng.
Trong việc chơi game này, Lung Linh thật sự là một tay mơ.
Cô không hiểu nhiều thuật ngữ trong đây, trên thực tế, chỉ cần Minh Hoàng kiên nhẫn một chút, cô có thể biết nhiều thuật ngữ và hiểu được chúng hơn.
Tuy nhiên, Minh Hoàng là người nóng tính, và sự kiên nhẫn của anh ấy cũng rất ít.
Ngay sau khi bắt đầu tướng của cô là Tel'annas đi phía sau Điêu Thuyền - tướng của Hoàng Quốc Việt, đột nhiên một trái tim màu đỏ xuất hiện ra khỏi bãi cỏ, Tel'annas của cô bị đóng băng ba giây.
Để cứu cô, Hoàng Quốc Việt phải đem Điêu Thuyền của mình tiến đến đánh địch cực mạnh cho cô hồi máu.
Kết quả là, tướng đi rừng của đối phương là Triệu Vân và tướng hỗ trợ Thái Văn Cơ đồng thời lao tới chỗ cô.
Do đó, Tel'annas của Nhã Lung Linh cùng Điêu Thuyền của Hoàng Quốc Việt đều chết trên bãi cỏ giữa đường.
Hoàng Quốc Việt: “Thất bại thất bại, bọn họ ỷ đông hiếp yếu!”
Trong lúc chờ phục sinh, Nhã Lung Linh gửi tin nhắn: “Xin lỗi”.
“Không sao, là do tôi bất cẩn, không phải lỗi của em.” Hoàng Quốc Việt cười nhẹ nhàng an ủi cô, giọng nói rất vạm vỡ nhưng ngữ khí trong đó nhẹ nhàng.
Điều này làm cho Nhã Lung Linh cảm thấy ấm áp.
Sau đó, đù mé một lần, rồi một lần nữa cho cô biết một sự thật.
Khi chơi game, không một đứa con trai nào chấp nhận hay chịu đựng được trong đội của mình có đồng đội ngu như heo, đúng là không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu.
“Ê lầu một....Sao em không đi với người bắn súng hay người đi rừng để anh có thể tự mình chiến đấu?”
Giọng nói của Hoàng Quốc Việt vẫn như lúc nãy nhưng ngữ khí đã không còn dịu dàng như trước nữa.
Nhã Lung Linh trả lời “Được rồi” và cô chọn đi xuống chỗ của Marco Polo, đi theo con tướng này.
Sau khi cô xuống và đi theo sau Marco Polo, thì rõ ràng là Thái Văn Cơ và Hậu Nghệ ở phí đối diện phải chật vật hơn nhiều.
Trước đó, địch là Hậu Nghệ đã bị giết hai lần bởi một mình Marco Polo của đội bọn họ.
Sau khi lên cấp bốn, Nhã Lung Linh cơ bản là cho có.
Cô đi sát theo sau Marco Polo thẳng cho đến khi bị đánh hạ hoặc là đúng từ xa trợ giúp cho anh.
Kể từ khi Tel'annas của Nhã Lung Linh gia nhập đường dưới này, lợi thế của XCJ nhanh chóng bị xóa sổ.
Ba lần liên tiếp lao vào đám đông đều thất bại vì quá tin tưởng Tel'annas, nhìn thấy Tel'annas bị đánh ngã, liền quay đầu bỏ chạy không thèm nhìn lại.
(App T Y T) Cho đến khi bị đánh chết bởi ba bốn kẻ thù thì chờ được sống lại.
[XCJ (Marco Polo): Tel'annas nhớ đánh bị động, nhớ đánh lạc hướng khi băng qua trụ.]
[Nhã Lung Linh (Tel'annas): Được rồi.]
Vài phút sau, Marco Polo một lần nữa một mình phải chống lại sát thương trụ của đối phương vì Tel'annas không giúp anh trợ thủ, và cuối cùng là anh chết dưới trụ phòng thủ của đối phương.
Hoàng Quốc Việt cười thành tiếng, có chút khinh bỉ nói: “Ôi, Hoàng Quốc Việt, cậu đáng thương, dù sao cũng là một chọi hai.”
Lầu ba cũng đồng ý: “Hôm nay, may mà chúng ta vừa mới đánh được rồng rồi.”
Nhã Lung Linh không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Nhưng nghe hình như có chút không ổn, thế là cô quyết định cứ theo sát Marco Polo.
Hai người đi ngược chiều của ba bốn người, thỉnh thoảng mới thoát chết
Trong quá trình chơi game, XJC gõ chữ không ngừng.
[XCJ (Marco Polo): Các kỹ năng gây sát thương bên tay trái của em, bên cạnh là là phục hồi cùng tốc biến.]
[XCJ (marco Polo): sau khi em tấn công, thanh màu vàng trên đầu thanh máu được gọi là khiên. Đánh khiên có nghĩa là em sẽ thoát khỏi địch trước khi khiên vỡ, để giảm thời gian phục hồi kỹ năng.]
[XJC (Marco Polo): khi tôi đang đuổi theo ai đó, em phải đi sau mặt tôi và cố gắng giữ đối thủ bằng kỹ năng một của mình.]
Nhã Lung Linh nhìn Marco Polo giải thích trên màn hình, cô mơ hồ hiểu được rất nhiều so với những gì Minh Hoàng nói trước đây.
Minh Hoàng lúc giải thích cho cô chỉ giải thích bằng những kỹ thuật trong trò chơi, nhưng Nhã Lung Linh không biết nhiều thuật ngữ trong game, nên cô không hiểu được ý của Minh Hoàng.
XCJ không biết tại sao lại biết cô không biết nhiều thuật ngữ chuyên môn trong game, kiên nhẫn mà giải thích cho cô.
Khả năng hiểu biết của Nhã Lung Linh tăng lên, sau đó cô ngày càng phối hợp ăn ý với Marco Polo của XCJ hơn.
Ba người bọn Hoàng Quốc Việt muốn nhìn thấy cảnh Hoàng Minh Khôi bị giết, nhưng dần dần ngây người ra.
Nhìn Tel'annas của Nhã Lung Linh đang sau mặt Marco Polo của Hoàng Minh Khôi, cả hai đang lao vào đám đông, không chỉ giết được 4 người đối diện, thậm chí bọn họ còn không có chết!
Khi bước vào một cách nghiêm túc, Nhã Lung Linh dần nhận ra cảm xúc vui sướng khi chơi trò này.
Theo sau XCJ, cô đã giết được ba người, cô cũng sử dụng kỹ năng bị động của tướng mình mà giúp Marco Polo của XCJ chặn được kỹ năng trái tim hoa đào Đát kỷ của địch một lần.
Cảm giác đi trước Marco Polo nhanh chóng đi qua rừng khiến Nhã Lung Linh dần dần hưng phấn.
Lúc ban đầu, cô còn nhút nhát không nói chuyện, nhưng khi game đến hồi phân thắng bại, cô thả lỏng và hét vào micro: “Đánh anh ta, đánh anh ta! Giết chết anh ta đi!”
“Tôi bị tác động, chạy qua trụ!”
“Macro Polo trâu bò quá! Ầu Déeee win Win, win!”
Hoàng Quốc Việt, người nãy giờ nói chuyện nhiều nhất, bây giờ lại im lặng.
Hoàng Minh Khôi, người đang chơi tướng Marco Polo chạy qua xác của đối thủ, miệng nhếch lên.
Sau khi quay về sảnh lập đội chơi, anh ấn thích “Nhã Lung Linh”
Ngoài cửa sổ mưa vẫn đang rơi, những giọt mưa bắn lên cửa kính.
Bầu trời u ám mà đượm vẻ u buồn.
Nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến sự vui vẻ của Nhã Lung Linh.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy vui vẻ đến vậy, kể từ khi cô bắt đầu chơi game này.
Khi chơi trò chơi này với Minh Hoàng mỗi ngày, cô luôn trong trạng thái thần kinh căng thẳng và thận trọng, vì sợ vô ý làm cho cậu ấy bị giết, cậu ấy lại tức giận với cô.
XCJ là một người tốt, dù cô chơi có tệ đến đâu, anh ấy cũng kiên nhẫn mà chỉ ra vấn đề cho cô thấy, không chỉ có vậy còn hướng dẫn cô cách khắc phục.
Vì vậy, Nhã Lung Linh quyết định sẽ chơi cùng Hoàng Quốc Việt và những người kia một lúc nữa.
Sau khi nghĩ kỹ rồi, Nhã Lung Linh quay lại phòng trong trò chơi.
Cô vui vẻ, thậm chí giọng nói còn lanh lảnh: “Cảm ơn đàn anh đã đưa em lên rank! Anh có thể đưa em đi nữa không?”
Hoàng Quốc Việt: “Không có gì cả, đàn em, vậy tôi bắt đầu nhé.”
Sau khi nói xong, game bước vào giao diện phù hợp cho người chơi.
Đúng lúc này, Nhã Lung Linh nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Dau đầu cô căng ra, tim đập thình thịch.
Cô nhanh chóng thoát khỏi giao diện, cô nhỏ giọng mà nói với nhóm người Hoàng Quốc Việt: “Mẹ em hình như đã trở về, em không chơi nữa!”.
Nói xong, Nhã Lung Linh trực tiếp thoát khỏi trò chơi, tắt điện thoại, đặt nó vào ngăn kéo của bàn.
Cô lấy tờ giấy đề toán trên bàn ra, cầm bút trong tay, giả vờ như đang xem lại bài toán.
Cửa phòng của Nhã Lung Linh đang mở, ngoài cửa có một hành lang, đối diện với phòng cô là phòng ngủ của bố mẹ cô.
Cạnh đó là phòng vệ sinh chung.
Ngôi nhà được bố trí theo không gian mở, nhà bếp đặt phòng khách, diện tích tổng thể của căn nhà là khoảng 100 mét vuông.
Bây giờ trong nhà chỉ có Nhã Lung Linh, nên rất yên tĩnh.
Đó là lý do tại sao cô có thể nghe âm thanh mở cửa nhanh chóng.
Thật sự là mẹ cô đã trở lại, nhưng Nhã Lung Linh không dám cho bà ấy biết cô đang chơi game.
Nếu không cô sẽ bị tịch thu điện thoại.
Ngay khi Nhã Lung Linh đang nhìn chằm chằm câu hỏi trắc nghiệm đầu tiên trong đề toán thì Lý Mai Loan nhẹ nhàng bước vào cửa phòng cô.
Nhìn thấy con gái đang thẳng lưng ngồi trên bàn học làm bài tập, Lý Mai Loan liền ho nhẹ một tiếng, đi vào phòng, liếc nhìn tờ giấy toán trước mặt cô vẫn trống trơn.
“Nào nào, con đang viết gì vậy?” Lý Mai Loan nhếch môi lên, vừa tức vừa buồn cười: “Sao con vẫn còn làm tờ kiểm tra thực hành mà mẹ mua cho con, con đã làm xong bài tập hè giáo viên giao cho con chưa?”
Nhã Lung Linh: “ầu”
Cô giả bộ cầm tờ giấy lên, có nhìn làm sao cũng không làm được!
“Con...Con vẫn chưa làm xong, mẹ không muốn xem lại sao?”
Cô nhanh chóng đảo đảo đôi mắt mang theo ý cười nịnh nọt, sau đó đặt bút xuống, nắm lấy cổ tay mẹ cô mà lắc lắc: “Mẹ ơi, mẹ về rồi sao, bệnh viện không bận nữa à?”
Lý Mai Loan là y tá trưởng trong khoa sản của bệnh viện Thủ Đô Hà Nội.
Bà có ý định nghỉ ngày hôm nay để thúc giục Lung Linh làm bài tập hè.
Kết quả là lúc giữa trưa khi tới giờ cơm, bệnh viện gọi đến cho bà, Lý Mai Loan chưa kịp ăn xong đã vội vàng mà đi đến bệnh viện.
Nhã Lung Linh tưởng bà ấy sẽ bận đến nửa đêm mới có thể về nhà.
Không ngờ, chỉ mới ba giờ chiều, chị mẹ của cô đã trở về.
Lý Mai Loan nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô, thở dài: “Trở về lấy một ít đồ, sẵn tiện đem dưa hấu mẹ nuôi của con cho mang về.”
“Ăn đi, mẹ nuôi con mua cho con đó.”
Lung Linh cười một tiếng, đôi mắt to tròn, đen nhánh sáng lạn, lộ vẻ thông minh lanh lợi.
“Mẹ thật tốt, con yêu mẹ”
“Con cũng yêu mẹ nuôi!”
“Khi trời tạnh mưa rồi, mẹ mua quả dưa khác đến nhà mẹ nuôi.”
“Vâng!”
Mẹ đỡ đầu của Nhã Lung Linh cũng chính là mẹ của Minh Hoàng, tên là Tôn Hải Xuân.
Là một phụ nữ hiền lành, xinh đẹp.
Nghe Minh Hoàng kể lại, hai người mẹ của cô là bạn cùng phòng và là bạn thân của nhau khi học học đại học, sau khi tốt nghiệp, họ cũng trùng hợp mà làm trong cùng một bệnh viện, một người làm y tá của khoa sản, một người y tá của khoa nhi.
Vì vậy, cả hai mua một căn nhà để ở chung.
Theo thời gian, Lý Mai Loan cùng Tôn Hải Xuân cùng mang thai và sinh con, trong hai năm đầu liền thăng chức thành y tá trưởng.
Mối quan hệ của hai nhà luôn thân thiết, đến nỗi lúc nào cô cũng đi theo sau Tôn Hải Xuân, vẫn luôn nhớ mẹ nuôi nói rằng muốn cô sau này lớn lên làm con dâu của bà ấy.
Khi Lý Mai Loan đang tìm cái gì đó, Nhã Lung Linh đã cắt trái dưa hấu làm hai.
Lấy một nửa quả bọc màng thực phẩm lại, bỏ vào tủ lạnh cho bố cô, người đi làm vẫn chưa tan ca.
Cắt nửa quả còn lại thành từng miếng.
Khi Lý Mai Loan tìm thấy đồ rồi liền chuẩn bị ra khỏi nhà, Nhã Lung Linh cầm một miếng dưa đưa đến cho bà, để bà ấy có thể ăn trên đường đi.
“Mẹ, ô, ô này!” Nhã Lung Linh đem ô trong thùng đưa đến.
Lý Mai Loan dặn cô không nên ăn quá nhiều dưa hấu, nếu không có thể bị tiêu chảy.
Sau đó cũng không quên nhắc cô nhanh chóng hoàn thành bài tập hè.
Sau khi tiễn mẹ cô đi rồi, Nhã Lung Linh quay trở về phòng, lấy điện thoại từ ngăn kéo ra.
Do dự một hồi, cuối cùng cô cũng không đăng nhập và game nữa mà đem điện thoại cất và ngăn tủ.
Vừa ăn dưa hấu, vừa làm bài tập toán.
Đôi bàn tay trắng nõn, mảnh mai, mềm như trứng gà vừa bóc, còn hơi beo béo, mạch máu dưới da lờ mờ hiện lên.
Tờ đề toán được mở ra.
App TYT & Ngọc Anh Team