Lúc mà tên ngốc Nguyễn Minh Hoàng gội đầu vuốt tóc cho đẹp xong, ra khỏi phòng vệ sinh thì trong phòng khách chỉ còn lại hai ông bà.

Nhã Lung Linh con bé thối tha kia đâu?

"Bà, Nhã Lung Linh đâu rồi?" Nguyễn Minh Hoàng nhìn bốn phía một vòng, còn cố ý nhìn thoáng qua phòng bếp.

Nghĩ rằng Nhã Lung Linh vào phòng bếp cắt dưa hấu.

Sau khi từ phòng bếp ra ngoài, sắc mặt của anh ấy liền không tốt lắm, cau mày, vẻ mặt nôn nóng.

Giọng điệu cũng rất hung hăng: "Không phải nói cô ấy tới rồi sao, bà dỗ cháu chơi à?"

Trên TV đang chiếu cảnh yêu quái nhảy núi như nhảy hip hop, bà Nguyễn đang vui vẻ xem, nên không cho Nguyễn Minh Hoàng một ánh mắt nào.

Qua loa nói: "Cháu cứ ở mãi trong nhà vệ sinh không ra, nên nó đi về trước rồi, bảo là còn có bài tập chưa làm xong."

Sau đó ông Nguyễn như nhớ ra cái gì đó, nói thêm: "Cháu cũng nên học tập Linh Linh một chút đi, trước tiên làm xong hết bài tập hè rồi hãy chơi cái trò chơi kia của cháu."

"Nếu không chờ đến lúc mẹ cháu về sẽ xử lý cháu đấy."

Nguyễn Minh Hoàng nghẹn lời, mấy lời ông lão căn dặn anh ấy đều không nghe lọt tai chữ nào.

Trong đầu toàn là suy nghĩ Nhã Lung Linh về nhà làm bài tập.

Không hiểu sao, trong lòng bốc lên một ngọn lửa, thiêu đến cả người bực bội.

Cuối cùng anh ấy quay về phòng, cầm điện thoại nhắn một tin cho Nhã Lung Linh qua Mess, giọng điệu dữ dằn y như trước: “Nhã Lung Linh! Sau này cậu đừng đến nhà tôi nữa!”

Mới tới chưa được một lúc đã đi, để một mình anh ấy chơi bằng niềm tin hy vọng à.

Nhã Linh Lung trong tay cầm theo một cây ô, còn chưa đến trước nhà của Nguyễn Minh Hoàng.

Điện thoại trong túi rung lên một cái, cô móc điện thoại ra nhìn thoáng qua, vừa nhìn xong, tâm trạng của cô còn nặng nề hơn cả bầu trời u ám trên đầu.

Nguyễn Minh Hoàng bảo với cô rằng, từ nay về sau đừng đến nhà anh nữa.

Phía sau câu còn có cả dấu chấm than, Nhã Linh Lung nghĩ thôi cũng đã biết anh tức giận đến mức nào rồi.

Cô mếu máo mà tắt đi tin nhắn kia.

Dứt khoát xem như mình chưa từng thấy tin nhắn.

Sau khi chờ Nguyễn Minh Hoàng hết giận, cô sẽ tiếp tục mà đến nhà anh.

Đem điện thoại nhét lại vào túi áo hoodie, bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của con gái cầm nhẹ lên cán dù màu đen ngọc, sau đó cô mở bung dù ra.

Dù rộng mở ra, cản lại những giọt mưa tí tách đang nhỏ xuống.

Nhã Linh Lung đi được hai bước, lại lùi trở lại.

Rảnh nợ đem dù đổi sang cầm bên tay trái, sau đó ngước cổ về phía trước, nghiêng đầu mà nhìn vào khoảng trống giữa những khóm cây hoa giấy ở phía bên phải của tòa nhà.

Tiếng mưa rơi mơ hồ hòa cùng tiếng kêu nho nhỏ của mèo con.

Mèo méo meo mèo meo.....

Âm thanh nghe rất khổ sở.

Nhã Linh Lung cầm dù đi đến chỗ phát ra tiếng kêu đó, vòng quanh bồn hoa một chút, cô liền thấy dưới chân tường có một hộp giấy.

Bên trong thùng giấy trải một cái áo cũ, bên trên là một con mèo con và một con mèo lớn, hai con đang ngửa đầu lên mà kêu mèo méo meo.

Khiến cô liên tưởng đến Trần Đức Bo, hiện tượng nổi tiếng trên tik tok.

Không biết là ai đã đem chúng vứt nơi đây, cô dùng tay mà sờ sờ lên người mèo con.

Bàn tay cô vừa đưa ra, mèo con liền đưa đầu đến dụi dụi vào, làm cho người ta thấy thật đáng yêu nhưng cũng thật đáng thương quá đi mà.

Dù cô có thích đến đâu thì cũng không thể mang về nhà mà nuôi được, bởi vì Lý Mai Loan, mẹ cô bị dị ứng lông mèo.

Ngoài ra, công việc thường ngày của bà ấy cùng ba cô rất bận, không có nhiều thời gian, cho nên trong nhà cô từ trước tới nay cũng chưa từng nuôi con vật nào.

Tuy rằng những chú mèo này thật sự rất đáng thương, nhưng cô hoàn toàn không thể ôm chúng về nhà nuôi được.

Cô chỉ có thể ngồi xổm xuống cạnh thùng giấy, lầm bầm mà nói xin lỗi chúng nó, sau đó lại vuốt vuốt chúng nó, xem như an ủi.

“Ây dâu, goắt sắp bro, chú mèo nhỏ, chúng em nhất định sẽ gặp được người chủ tốt, ngày ba bữa mua pate cho ăn.”

Nhã Linh Lung ngồi xổm trước thùng giấy đến hai chân tê dại, nghĩ nghĩ một hồi cô đem dù của mình đặt cạnh thùng giấy, chiếc dù này sẽ thay thế cho cô che mưa chắn nắng cho những chú mèo này.

Để dù lại che mưa cho những chú mèo, Nhã Linh Lung đành phải lấy tay che đầu mà chạy về nhà.

May là khoảng cách chỉ còn một cái ngã tư thôi. Khi cô về đến cổng nhà, quần áo trên người cũng chỉ hơi ươn ướt một tí, cũng không đến nỗi ướt đẫm.

Dù vậy, Nhã Linh Lung vẫn bật bình nóng lạnh để lấy nước ấm để tắm.

Sau khi tắm xong, cô tỉ mỉ mà lau khô tóc.

Thời gian cô làm những chuyện này đại khái cũng chưa được một tiếng.

Sau đó, cô đem quần áo bị dính mưa bỏ vào máy giặt, liền dự định vào phòng làm bài tập.

Mới từ ngoài ban công đi vào, cô nghe thấy âm thanh chuông cửa.

Thời gian này, chắc chắn là bố mẹ cô vẫn đang bận làm việc, hơn nữa bọn họ ra khỏi nhà luôn mang theo chìa khóa, khẳng định là không ấn chuông cửa.

Nghĩ nghĩ như vậy, cô liền bước đi hướng đến cửa nhà.

Từ mắt mèo của nhìn thoáng ra bên ngoài, thấy gương mặt thối hoắc của Nguyễn Minh Hoàng, tim Nhã Linh Lung đập chậm lại một nhịp.

Nam sinh ngoài cửa cực kỳ không kiên nhẫn, định đưa tay lên nhấn chuông cửa lần nữa, thì liền nghe tiếng cụp cụp, cửa mở ra.

Đầu tóc rối tung như ổ quả của Nhã Linh Lung đang ló ra, mắt to tròn chớp chớp, giọng nói cẩn thận hỏi: “Sao cậu lại đến đây...”

Đồng tử đang mở lớn của Nguyễn Hoàng Minh từ từ trở lại bình thường.

Anh buông tay đang đặt giữa không trung xuống, một tay khác đem cây ô màu đen ngọc giơ lên, vẻ mặt không cảm xúc mà nhìn thẳng khuôn mặt của nữ sinh.

“Đây là ô của cậu đi.”

Nhã Linh Lung thật thà mà gật đầu.

Sau đó mày hơi nhíu nhíu lại, như lo lắng cái gì đó nói: “Cậu lấy ở đâu?”

Cô lo lắng cho những chú mèo kia, lúc này mưa bên ngoài vẫn còn rơi chưa có dấu hiệu dừng lại.

Nguyễn Minh Hoàng liếc mắt một cái đã nhìn thấy tâm tư của cô, sau khi bảo cô mở cửa để anh đi vào, đập vào mắt anh là chiếc váy màu xanh nhạt trên có những họa tiết hoa nhí trên người cô.

Ánh mắt Nguyễn Minh Hoàng hơi liếc sang chỗ khác, không dám nhìn đến bờ vai tinh tế, trắng ngần của cô: “Nhà của tớ là lầu phía dưới.”

“À ra dị? Vậy mèo con đâu?”

“Không biết, không nhìn thấy.” trong lòng Nguyễn Minh Hoàng vô cớ mà hoảng hốt, nghe âm thanh mềm ấm của Lung Linh làm người hắn hơi khô nóng.

Ý định tìm cô làm bài tập cũng nhanh chóng biến mất.

Nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, Nhã Linh Lung cũng không dám nói nhiều đến chuyện những chú mèo.

Cô nghĩ có lẽ đã có người nào đó giống như cô, nhìn thấy mèo liền ôm về nhà mà nuôi, hoặc có lẽ là chủ giàu có của những chú mèo đó đến đem chúng về.

“Vậy cậu đến đây là để đưa dù cho tớ thôi à?” Nhã Linh Lung nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi của Nguyễn Minh Hoàng.

Cửa sổ hành lang hơi mở, gió mang theo những giọt mưa thổi lên tóc mái của thiếu niên, anh không nhìn cô, một tay đặt trong túi quần đùi của mình.

Nhã Linh Lung để ý đến túi quần rộng thùng thình của anh, giống như để thứ gì đó bên trong.

Muốn nhìn kỹ một chút, Nguyễn Hoàng Minh đã không cho cô cơ hội, nghiêng người mà tránh đi tầm mắt của cô.

Chân mày nhíu chặt, ánh mắt hung dữ mà trừng liếc Nhã Linh Lung: “Sao có thể?”

“Mẹ tớ bảo tớ qua nói với cậu một tiếng....Ngày mai muốn tớ cùng mẹ tớ cùng bà tớ đi du lịch, nghỉ hè này cậu cũng đừng đến nhà tớ tìm tớ.”

Nhã Linh Lung nhẹ nhàng mà “wow” một tiếng, tỏ vẻ hâm mộ.

Sau đó cặp mắt to tròn, sáng lạn của cô, nổi lên sựu hoài nghi: “Chuyện này cậu có thể vào Zalo hay mess nói cho tớ biết là được rồi, bà nội sao lại muốn cậu đi cùng?”

Nguyễn Hoàng Minh: “.....”

“Tin nhắn mess cậu trả lời tớ sao?”

Tức khắc, ánh mắt của Nhã Linh Lung cơ hồ né tránh Nguyễn Minh Hoàng.

Cô đích thật là không trả lời tin nhắn của Nguyễn Minh Hoàng trên Mess, có điều ai bảo cậu ấy chỉ bảo là đừng đến nhà tìm cậu ấy?

Từ từ.... cậu ấy có phải bảo là nghỉ hè này đừng đến nhà tìm cậu không?

Như vậy có phải, qua nghỉ hè cô liền có thể đến tìm cậu ấy?

Vấn đề này đã hao không ít tế bào não của Nhã Linh Lung.

Nhưng cô nhạy bén mà nhận ra, Nguyễn Minh Hoàng không phải là đang tức giận với cô.

Trong lòng cô từ u ám chuyển sang sáng lạn, vui như mở hội.

Chờ khi Nhã Linh Lung nhận thấy không ổn thì Nguyễn Minh Hoàng đã trước một bước mà nhìn thấy cô thoáng nở nụ cười.

Thấy tâm trạng của cô không tệ, trong lòng anh hừ lạnh một tiếng.

Nghĩ đến chuyện nguyên kỳ nghỉ hè này, anh không thấy mặt Nhã Linh Lung được, liền cảm thấy nụ cười thật sự chướng mắt.

Cho anh đi về phía trước, không tức giận mà dặn dò Nhã Linh Lung nói: “Nhớ đó, đừng tới nhà tớ tìm tớ, cũng đừng tìm tớ chơi game.”

“Bởi vì tớ, không, không!”

Nhã Linh Lung muốn nói gì đó, cuối cùng nhấp miệng lại thôi, ngoan ngoãn mà gật đầu đồng ý.

Vốn nghĩ làm như vậy Nguyễn Minh Hoàng sẽ vui vẻ lên một chút, ít nhất sẽ cho cô sắc mặt tốt hơn. (App TYT)

Ai ngờ đâu, sau khi cô gật đầu đồng ý, sắc mặt của anh càng khó coi hơn, đen như than.

“Nhã Lung Linh! Cậu ngốc chết đi được!” Nguyễn Minh Hoàng tức giận mà rút bài tập hè trong túi quần ra, gõ lên đầu Nhã Linh Lung một cái.

Sau đó không chờ Nhã Linh Lung phản ứng lại, liền thở phì phì mà đi đến thang máy.

Vừa lúc thang máy dừng ngay tầng lầu này, sau khi cửa mở, anh trực tiếp đi vào, điên cuồng mà nhấn nút đóng cửa.

Dường như sợ Nhã Linh Lung đuổi theo đến.

Nhưng trên thực tế Nhã Linh Lung không tính sẽ đuổi theo, cô bị anh đánh một cái vào đầu làm cho ngốc ra.

Vẻ mặt mờ mịt, sau đó mới phản ứng lại được, đây là Nguyễn Minh Hoàng tức giận với cô.

Vì sao chứ?

Cô cái gì cũng nghe theo cậu ấy, cậu ấy nói cái gì thì chính là cái đó, như vậy thì làm sao mà tức giận chứ?

Có chút thái quá.

Sau khi Nguyễn Hoàng Minh cùng người nhà đi du lịch, Nhã Linh Lung ở nhà liền chuyên tâm mà làm bài tập.

Bài tập cũng không phải nhiều, nhưng Nhã Linh Lung là một kẻ học dốt, dĩ nhiên phải cố hết sức mới có thể hoàn thành.

Điểm đáng ghét nhất là, mẹ của cô là một người nghiêm khắc.

Mỗi khi cô làm bài tập hè của môn nào đó xong, thì mẹ của cô sẽ nhìn lướt qua xem, nếu có vấn đề gì liền ngay lập tức bảo cô sửa ngay.

Đáng hận nhất chính là bài tập hè đều có đáp án ở sau lưng, nhưng rất nhiều bài toán chỉ có đáp án không có bước giải.

Nếu chỉ trống trơn mà điền đáp án vào, Lý Mai Loan khẳng định sẽ bảo cô một lần nữa giải chi tiết cho bà xem.

Cho nên toàn bộ kỳ nghỉ hè, Nhã Linh Lung đều dành để chiến đấu với bài tập hè.

Dĩ nhiên, có đôi lúc rảnh rỗi cô cũng sẽ chơi game cùng với hai người bạn thân của cô.

Lâu lâu cũng sẽ nhắn tin chọc Nguyễn Minh Hoàng.

Tính tình Nguyễn Minh Hoàng rất nóng, nhưng khi cậu ấy tức giận cũng nhanh đến nhanh đi.

Cũng không biết làm như vậy bao nhiêu lần, toàn bộ kỳ nghỉ hè, cũng không quá nhàm chán với Nhã Linh Lung.

Nhã Linh Lung thấy anh đăng ảnh liền vào bình luận, nhưng hắn không có rep lại cô.

Rõ ràng những người khác anh đều trả lời, nhưng chỉ có của cô là bỏ qua.

Nhã Linh Lung không biết Nguyễn Minh Hoàng là bị làm sao, nhưng cô cảm giác là anh đang tức giận với cô.

Do đó sau này cũng không làm phiền anh nữa, chờ anh đi du lịch trở về, thì cô lại tìm anh.

Kết quả là Nguyễn Minh Hoàng vừa đi, liền đi đến khai giảng mới trở về.

Nhã Linh Lung một lần nữa gặp lại Nguyễn Minh Hoàng là chuyện của một tháng sau, ngay ngày khai giảng.

Sau khi Lý Mai Loan đưa cô đến trường báo danh, liền nhận được điện thoại từ bệnh viện, bà ấy nhanh chóng mà đi đến đó, Nguyễn Minh Hoàng so với cô thảm hại hơn, anh một mình đến tường báo danh.

THPT Hà Nội là một ngôi trường giáo dục theo kiểu trường đạt chuẩn quốc gia.

Bởi vì cường độ học tập cao, học sinh bị cưỡng chế ở lại ký túc xá của trường.

Trường học cuối tuần mới mở cửa ra, học sinh cũng mỗi tuần tan học ở tiết năm cuối tuần có thể ra khỏi trường, cuối tuần mặc dù không có giáo viên dạy nhưng bọn họ đúng giờ mà tham gia tiết tự học buổi tối.

Cho nên khi vừa bắt đầu học kỳ, Nhã Linh Lung cùng Nguyễn Minh Hoàng đều phải ở ký túc xá của trường.

Mỗi tuần, bọn họ sẽ nhận lấy tiền sinh hoạt của ba mẹ mình, sau đó ở trong trường mua thức ăn cùng những đồ cần thiết.

Sau khi lễ khai giảng kết thúc, toàn thể trường thực hiện tổng vệ sinh.

Khối của Nhã Linh Lung bọn họ phụ trách đúng khu vực phía trước ký túc xá của nam sinh.

Khu vực phía trước ký túc xá nam sinh rất rộng lớn, được ốp bằng xi măng, ngày thường hay dọn dẹp cũng rất sạch sẽ.

Nghỉ hè không ai dọn dẹp nên trên sân không ít lá rụng.

Hai bên đường xi măng là làn hoa mười giờ, có điều hoa đã qua mùa, trước mắt chỉ còn những lá xanh tươi.

Phía dưới cũng có rất nhiều cỏ dại, bọn Nhã Linh Lung ngoại trừ việc quét đường đi còn phải dùng sức mà đem những bụi cỏ dại này nhổ sạch.

Nhã Linh Lung được phân vào đội làm cỏ.

Cùng với cô làm còn có cô bạn thân kiêm luôn bạn cùng phòng Thẩm Nguyệt Nguyệt và Trương Mỹ Ngọc.

Ba người ngồi thành vòng tròn nhỏ, vừa ngồi xổm nhổ cỏ vừa nói chuyện vu vơ.

Bọn họ cứ như vậy cho đến khi nghe thấy âm thanh ồn ào từ bên kia, Trương Mỹ Ngọc luôn thích hóng chuyện lên ngẩng đầu lên nhìn về phía bên đó, cũng chính là bên phía cửa ký túc xá nam.

“OMG! Cỏ này nhổ thật có giá trị a!”

“Cái quỷ gì vậy, cậu đang nói chuyện đùa gì vậy?” Thẩm Nguyệt Nguyệt cùng Nhã Linh Lung cũng nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn theo tầm mắt của cô ấy.

Hai người trước sau không khép nổi miệng, Thẩm Nguyệt còn khoa trương hơn, trực tiếp cao hứng đứng thẳng chân lên: “U là trời, U là trời! Đàn anh Minh Khôi!”

Sau khi Nhã Linh Lung ngẩng cổ lên nhìn, híp híp mắt nhìn thật lâu mới từ giữa đám người nhìn thấy thân ảnh của Hoàng Minh Khôi.

Nam sinh cao 1m8, mặc bộ đồng phục màu xanh trắng.

Dáng người cao cao, khí chất thanh lãnh, anh tuấn.

Đây là cái loại, nếu ném anh ta vào đám đông thì chỉ cần liếc mắt một cái đã tìm thấy ngay, quá mức đẹp trai mà.

Hơn phân nửa hoặc có thể nói là nữ sinh toàn trường này đều yêu thầm hoặc từng yêu thầm anh.

Theo như Trương Mỹ Ngọc miêu tả, Hoàng Minh Khôi là một thiên tài siêu cấp đẹp zai, không như mấy thanh niên thích pốc đầu.

Anh đi đến nơi nào, nơi đó sẽ là muôn hoa đua nở, khoe sắc.

Nhã Linh Lung nhìn một lát, rồi quay đi vì cổ cô ngẩng lâu quá nên bị mỏi.

Cô lắc lắc cổ, trùng hợp làm sao mà nhìn thấy một nữ sinh xinh đẹp đang vẫy vẫy tay về phía Hoàng Minh Khôi.

Nũng nịu mà gọi một tiếng: “Anh Khôi à!”

App TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play