Sau khi bị Nguyễn Quốc Anh chọc thủng cả vai, Hoàng Minh Khôi cũng không phủ nhận nữa.

Anh ấy chỉ là thuận thế hỏi ngược Nguyễn Quốc Anh một câu: “Vậy thì sao?”

Ban nãy Nhã Lung Linh cũng ở đây, vậy thì?

“Vậy thì lúc nãy cậu lấy Nhã Lung Linh ra để chắn Lê Ngọc Anh làm gì chứ? Còn là ở trước mặt em gái Nhã Lung Linh nữa.”

“Mà còn nữa, lần trước tớ đã muốn hỏi, cậu nói Nhã Lung Linh rất đáng yêu, là nghiêm túc thật à?”

“Quen biết cậu đã hơn hai năm, tớ chưa từng nghe thấy cậu đối với một nữ sinh nào lại có lời khen ngợi như thế này bao giờ.”

Nói đến đây, Nguyễn Quốc Anh tiến lại Hoàng Minh Khôi ngày càng gần hơn, cơ hồ áp sát bên tai mà hỏi anh ấy: “Ê Hoàng Minh Khôi, cậu có phải đã vừa ý Nhã Lung Linh mất rồi không?”

Hành động này của anh ấy khiến người bên cạnh cảm thấy quá mức ái muội thân mật, Hoàng Minh Khôi cau mày dùng đầu khuỷu tay đẩy anh ta ra xa, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy vẻ chán ghét.

Theo tiếp đó dùng ánh mắt ra chiều cảnh cáo Nguyễn Quốc Anh nên cách anh ta xa một chút.

Ngoảnh lại hai đứa con trai có địa vị trong trường như bọn họ truyền đi một chút tai tiếng gì đó, đó chẳng phải thật sự một đời anh minh sẽ bị hủy hoại rồi sao.

“Tạm thời không có”. Sau khi kéo giãn khoảng cách với Nguyễn Quốc Anh, Hoàng Minh Khôi trả lời lại câu hỏi của anh ấy.

Không phải không có, mà là tạm thời không có.

Bởi vì anh ấy nếu như vừa ý một người, thì đó chính là chuyện cả một đời, không thể tùy ý.

Nguyễn Quốc Anh ánh mặt lộ vẻ kinh ngạc, dường như là không biết trước được rằng Hoàng Minh Khôi sẽ trả lời câu hỏi của anh ấy.

Càng không ngờ tới câu trả lời của anh ấy vậy mà không phủ định toàn bộ.

“Tớ có thể xâm nhập sâu hơn vào chuyện phiếm này chút nữa không? Hoa khôi trường của chúng ta cũng không tính là ít, từ khối trên cho đến mới nhập học, từ lúc mới vào khối mười trung học cơ sở, cho tới bây giờ lên năm cuối cấp, tớ tính tính toán toán đâu vào đấy là ba năm đi.”

“Trong ba năm này, tỏ tình trước mặt cậu này, lén lút nhét thư tình vào hộc bàn của cậu này, nữ sinh thích cậu cũng không ít, trong đó không hiếm hoa khôi.”

“Cậu cũng không để vào mắt một người nào à!”

“Vậy sao lại đối với Nhã Lung Linh...” Nguyễn Quốc Anh ngập ngừng muốn nói lại thôi, trong nhất thời không biết dùng từ ngữ thế nào để hình dung miêu tả.

Tuy nhiên ý anh ấy muốn bày tỏ, đã hoàn toàn truyền đạt được cho Hoàng Minh Khôi rồi.

Học sinh nam trở lại chỗ ngồi, đưa tay mò mẫm trong ngăn bàn một hồi, lấy ra một tác phẩm nổi tiếng nước ngoài mà anh ấy đã đặt vào trước đó.

Vẫn chưa lật ra, bên trong rơi ra một phong thư màu hồng.

Hoàng Minh Khôi chau mày, dưới ánh mắt đố kị ghét bỏ giận hờn của Nguyễn Quốc Anh, anh ấy mặt không chút biểu tình cầm lấy phong thư nhét lại vào trong ngăn bàn.

Căn bản là không có ý định mở phong thư kia ra xem nội dung bên trong.

Giọng nói vẫn lãnh đạm trong trẻo trước sau như một: “Cô ấy với người khác không giống nhau, khá khác biệt.”

Nghe thấy Hoàng Minh Khôi nói thế, Nguyễn Quốc Anh “hừ” một tiếng, gương mặt nở nụ cười ái muội: “Vừa mới nói tạm thời không để ý, bây giờ lại nói mấy lời buồn nôn như vậy...”

“Vậy ngược lại tớ muốn nghe thử xem, trong mắt cậu, cô ấy rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt thế?”

“Đặc biệt ngốc.” Mắt cậu nam sinh cũng không ngước lên, bàn tay khớp xương rõ ràng lật giở trang đã đọc xong trước đó, chuyển sang trang tiếp theo.

Vốn không nói những gì mà Nguyễn Quốc Anh thật sự muốn nghe.

Những tưởng tượng bong bóng phấn hồng tràn đầy đại não Nguyễn Quốc Anh, vừa vặn bởi vì ba chữ đó của cậu nam sinh, bị đập vỡ tan tành.

Ý cười trên mặt anh ấy đông cứng như cũ, khóe miệng co giật, chỉ nghe thấy Hoàng Minh Khôi tiếp lời: “Ngốc nghếch mà chẳng tự biết.”

“Tất cả tâm tư đều ở trong đôi mắt đó, nháy mắt một cái đã có thể nhìn thấu.”

Trên thực tế, anh ấy cảm thấy Nhã Lung Linh đặc biệt ngoan ngoãn.

Ngoan đến mức khiến người ta nhìn cô ấy thêm một chút đều thấy vô cùng tội lỗi.

“Hắt chuuuuu ... ...”

Nhã Lung Linh hắt hơi một cái, cũng không biết có phải do mặt trời ẩn nấp sau mây, gió nổi lên trên mặt đường không.

Khiến cô ấy bỗng cảm thấy hơi hơi ớn lạnh sống lưng.

Lúc này khu vực công cộng đã được vệ sinh sạch sẽ hoàn tất, theo ý của lớp trưởng, họ phải quay về lớp học để tự học.

Nói là tự học, nhưng trên thực tế chính là ngồi trong lớp học giết thời gian.

Chung quy phải đến ngày mai mới phát sách mới xuống, người nào nghiêm túc còn mang theo sách giáo khoa học kỳ trước để ôn tập.

Trong học bàn e rằng cái nào cũng sạch sẽ như cái nào cả.

Trước khi quay lại lớp học, Nhã Lung Linh đã đi vệ sinh.

Trương Mỹ Ngọc và Thẩm Nguyệt Nguyệt thì đi căn tin của trường mua đồ ăn.

Đợi Nhã Lung Linh quay lại lớp học, giáo viên chủ nhiệm đang ở trên bục giảng phát biểu vài lời.

Trong lớp học vẫn còn trống vài chỗ ngồi.

Nhã Lung Linh tính là một, và Thẩm Nguyệt Nguyệt ngồi cùng bàn tính làm một.

Còn có một chỗ của Trương Mỹ Ngọc phía trước.

Vị trí Nguyễn Minh Hoàng và hai người anh em tốt của anh cũng bị bỏ trống.

Sau khi Nhã Lung Linh báo cáo xong quay về chỗ ngồi của mình, giáo viên chủ nhiệm hỏi về tung tích của bọn Trương Mỹ Ngọc.

Cô chân trước vừa trả lời chủ nhiệm, nói bọn họ đi nhà vệ sinh rồi, lập tức quay lại.

Chân sau bọn Trương Mỹ Ngọc và mấy người bên cạnh từ cửa sau lớp học bước vào lớp, trên tay vẫn còn cầm chiếc kem chưa ăn xong.

Trên bục giảng, cô chủ nhiệm bộ dáng áo dài thướt tha quyến rũ đẩy nhẹ cặp kính trên sống mũi một chút.

Chỉ một ánh nhìn, Nguyễn Minh Hoàng cùng một nhóm năm người hoặc là âm thầm đem cây kem để ra phía sau lưng, hoặc là há hốc khi trong mồm còn nhét một miếng kem to.

Mấy người lùi về cánh cửa sau của lớp học, quy quy củ củ mà báo cáo một chút.

Trên bục Tạ Việt Hà mới trầm giọng nói: “Mời vào.”

“Ăn hết đồ đi, đừng lãng phí.”

Người còn có một nữa cây kem vẫn chưa ăn hết là Thẩm Nguyệt Nguyệt âm thầm thở phào một hơi.

Sau khi về tới chỗ ngồi mới mang cây kem ăn hết, sau khi ăn hết còn không quên sáp lại gần bên cạnh Nhã Lung Linh nhỏ giọng khen chủ nhiệm hai câu: “Không hổ là mẹ anh iu của tớ, người xinh đẹp còn thấu tình đạt lý!”

“Không giống như Chương hói đầu, một chút, tình người cũng không có.”

Chương hói đầu là biệt hiệu của giáo viên Toán học tạm thời của bọn họ năm lớp mười phổ thông.

Ở độ ba bốn mươi tuổi, trên đỉnh đầu đã không thấy được mấy sợi tóc rồi.

Thích dạy quá giờ, lại còn cứ thích chiếm tiết thể dục, lên lớp của ông ấy phải chuẩn bị mười hai nghìn phần tinh thần.

Đến Thẩm Nguyệt Nguyệt còn nói đó là không có tình người.
(App T Y T)
Đương nhiên rồi, trong số tất cả giáo viên ở đây, Nhã Lung Linh cũng như Thẩm Nguyệt Nguyệt, yêu thích nhất là Tạ Việt Hà.

Nhưng không phải là vì cô ấy là mẹ của Hoàng Minh Khôi, mà là bởi vì từ lúc vào học khối mười phổ thông bắt đầu dẫn dắt bọn họ đội sổ qua mười lăm lớp trong khối, đã luôn luôn coi như người nhà của mình, chung sống hệt như một người mẹ làm giáo viên.

Là một giáo viên tốt tận tâm tận lực.

Cho đến bây giờ bọn Nhã Lung Linh đã lên khối mười một phổ thông rồi, phân thành lớp văn lý, trái lại không phân chia lớp theo thứ tự các khối như năm ngoái vừa rồi nữa.

Hệ thống trường học phân lớp ngẫu nhiên, cũng do vậy, Nhã Lung Linh may mắn vào cùng với Nguyễn Minh Hoàng, bọn họ được phân vào chung một lớp.

Giáo viên chủ nhiệm vẫn như cũ là Tạ Việt Hà.

“Đúng rồi Lung Linh, cái này cho cậu.”

Thẩm Nguyệt Nguyệt đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

Từ trong túi của quần đi học lấy ra hai que kẹo mút hương vị nguyên bản.

Che chắn bên dưới gầm bàn, nhét vào tay Nhã Lung Linh, quẳng cho cô ấy một nụ cười đầy ý vị sâu xa: “Nguyễn Minh Hoàng mua cho cậu đấy.”

Ánh mắt Nhã Lung Linh lộ vẻ kinh ngạc, khóe miệng vô thức nhướng lên, lại âm thầm bất giác nhếch mép cười.

Cô ấy nhét cây kẹo mút vào sâu ngăn bàn, nghiêng đầu nhìn sang phía hành lang ngăn cách, chỗ ngồi của Nguyễn Minh Hoàng phía trước bên phải của cô.

Anh ấy cơ hồ vừa mới ăn hết cây kem, từ góc độ của Nhã Lung Linh nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy ba phần khuôn mặt của anh ấy.

Động tác nuốt tác động đến cơ mặt, một tia nắng chếch về phía gần vành tai của anh.

Chiếu rọi nhè nhẹ vào mang tai màu đồng của chàng thiếu niên, giống như tan chảy trong ánh nắng.

Nguyễn Minh Hoàng một chân duỗi ra dựa vào chân bàn, mũi giày màu trắng đung đưa nhẹ nhàng, thoải mái đung đa đung đưa.

Nhã Lung Linh mỉm cười nhìn mũi giày đung đưa của anh ấy.

Không biết là bởi vì đôi giày của chàng thiếu niên là do cô tặng cho vào dịp sinh nhật của anh ấy năm nay, hay là vì anh ấy đã mua kẹo cho cô.

Nhã Lung Linh cứ mỉm cười, trong tầm mắt mũi giày trắng muốt đó không đung đưa nữa.

Sau đó cô nhìn theo Nguyễn Minh Hoàng thu chân mình lại, kéo qua thắt lưng của anh ấy, bắt gặp ánh mắt của anh ấy đang nhìn lại.

Trong ánh mắt anh ấy đọng lại ánh sáng phức tạp, đôi đồng tử đen nhánh, đáy mắt u tối.

Khiến cho người khác nhìn không thấu.

Vài giây sau trên khuôn mặt của Nguyễn Minh Hoàng, khóe mắt cụp xuống, nói điều gì đó với Nhã Lung Linh, không phát ra âm thanh nào.

Đến mức Nhã Lung Linh không thể không chau mày lên mà đoán, thậm chí nghiêng người về phía trước ghế của anh cả người dựa vào bàn học, nhỏ tiếng hỏi anh ấy: “Cậu nói gì?”

Nguyễn Minh Hoàng nhếch khóe môi, nở một nụ cười ấm áp tựa như ánh dương.

Anh ấy vốn không trả lời câu hỏi của Nhã Lung Linh đầu tiên, mà là quay đầu lại nhìn thoáng qua phía bục giảng, thấy chủ nhiệm đã đi ra đến cửa của lớp học.

Mới quay lại, nghiêng người về phía Nhã Lung Linh vượt qua ghế của mình gần cô nhất có thể.

Đến cự ly giới hạn, Nguyễn Minh Hoàng đã có thế nhìn thấy chính mình phản chiếu trong đôi đồng tử đen nhánh của Nhã Lung Linh.

Ngửi thấy mùi hương hoa của dầu gội thoang thoảng như có như không trên tóc cô.

Làn gió từ ô cửa kính hé mở thổi vào làm lay động mái tóc cô gái rơi lả tả.

Sợi tóc đó nhẹ khua qua tầm mắt của Nguyễn Minh Hoàng, phất nhẹ qua đáy hồ phẳng lặng trong lòng anh.

Mặt hồ nổi lên những gợn sóng lăn tăn nhè nhẹ.

Anh ấy bỗng nhiên quên mất bản thân muốn nói gì.

Chỉ bất thanh bất động dán mắt vào Nhã Lung Linh đang gần kề trong gang tất.

“Nguyễn Minh Hoàng!” Nhã Lung Linh giơ tay lên trán nam sinh búng nhẹ một cái, “Cậu ngớ ra cái gì thế?”

“Lúc nãy cậu nói gì, cậu nói lại lần nữa đi.”

Thiếu niên định thần, gương mặt thanh tú màu lúa mì ửng ẩn hiện ửng đỏ.

Không đợi Nhã Lung Linh kịp phát hiện, Nguyễn Minh Hoàng đã lùi ra nâng cao âm thanh sắc sảo: “Nói cậu là một tên ngốc nghếch đấy, ngốc nghếch.”

Lời nói rơi xuống, anh quay người lại mất.

Tay trái đỡ lấy trán, mấy đốt ngón tay che đi vành tay nóng bỏng.

Để che đậy, anh tham gia vào cuộc trò chuyện của bạn bàn trên và bàn bên cạnh.

Trái tim vẫn đập loạn xạ, căn bản không nghe rõ nội dung bọn họ đang nói là gì.

Cho đến khi người bạn cùng bạn hỏi anh ấy có còn nhớ chuyện bữa ăn trong căn tin trường không.

Theo bản năng, anh trả lời lại một câu: “Nhớ cái cít, nếu nhớ thì nên nhớ mì trộn sa tế ở cửa sau trường học biết chưa.”

Nguyễn Minh Hoàng thích mì trộn sa tế nhưng Nhã Lung Linh cảm thấy cái thứ đó không ngon bằng mì trộn sốt cay, ngửi thấy là muốn ăn rồi.

Cho dù là vậy, cô ấy cũng vẫn thường xuyên cùng anh ấy đi đến thăm tiệm mì trộn cổng sau.

Cách nhau đằng đẵng cả một kỳ nghỉ hè, Nguyễn Minh Hoàng vô cùng thèm cũng là bình thường.

Nhưng Thẩm Nguyệt Nguyệt cảm thấy Nhã Lung Linh không bình thường lắm.

Sáng sớm hôm sau vừa chạy bộ xong, Nhã Lung Linh nhờ Trương Mỹ Ngọc trông giúp Nguyễn Minh Hoàng, không cho hắn đi căng tin ăn bữa sáng.

Rồi sau đó lại kéo Thẩm Nguyệt Nguyệt đi ra trèo lên bức tường cao cổng sau trường học.

Sương sớm còn chưa tan, toàn bộ trường học đều bị che phủ, hệt như tiên cảnh nhân gian.

Người mặc bộ đồ thể dục xanh trắng nhạt Nhã Lung Linh đứng dưới bức tường cao, đang dùng mắt đo lường độ cao, rồi chọn lựa vị trí tốt nhất để trèo lên.

Thẩm Nguyệt Nguyệt thì ở ngay bên cạnh cô ấy.

Nhìn lên bức tường vây được nâng cao thêm sau kỳ nghỉ hè, cô nhíu chặt mày.

“Cái này đù má nó cũng quá đáng quá đi, tớ làm sao vượt qua được chứ!”

Nhã Lung Linh chọn một bức tường thấp hơn một chút, đánh mắt ra hiệu Thẩm Nguyệt Nguyệt.

“Vì mì trộn sa tế của cậu, lên thôi.”

Đúng thế, không chỉ Nguyễn Minh Hoàng yêu món ăn mì sa tế, Thẩm Nguyệt Nguyệt cũng rất thích.

Hơn nữa Nhã Lung Linh nói rồi, cô ấy mời.

Một chuyện tốt như vậy, Thẩm Nguyệt Nguyệt đương nhiên sẵn sàng đồng hành cùng người chị em tốt.

Nhưng bức tường trước mắt thực tế cũng quá cao đi, cũng phải hai mét bốn lăm á!

Thế làm sao mà trèo qua được?

Ngay khi Thẩm Nguyệt Nguyệt âm thầm tính tới tính lui, Nhã Lung Linh đã xoa xoa lòng bàn tay nóng lên, tính toán cự ly tới đích, rồi lùi về sau.

Chỉ thấy nữ sinh ấy trắng xanh, cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa ánh mắt nghiêm túc.

Một ngọn lửa nhỏ bùng lên trong con ngươi trong vắt thường thấy như pha lê, ý chí chiến đấu nhóm lên trong mắt cô ấy, làm cho Thẩm Nguyệt Nguyệt rất kinh sợ.

Trong thời gian vài giây ngắn ngủi tiếp theo, Thẩm Nguyệt Nguyệt triệt để bị Nhã Lung Linh vượt qua rồi.

Cô ấy lao tới, phóng lên, thân thể nhẹ như yến bật lên cao, hai bàn tay trắng hồng trèo lên đỉnh tường, mũi chân mượn lực dựa vào bức tường vàng, chớp mắt đã trèo lên được bức tường cao.

Cuối cùng nhảy ra khỏi bức tường một cách nhẹ nhàng, xong xuôi.

“Nguyệt Nguyệt, cậu nhanh lên!” Âm thanh trầm thấp của Nhã Lung Linh từ bên ngoài tường truyền vào.

Người gần như bị thần thái động tác khí thế hừng hực kia bẻ cong Thẩm Nguyệt Nguyệt hơi tỉnh táo lại.

Mơ hồ trả lời một tiếng, Thẩm Nguyệt Nguyệt cũng học theo xoa xoa tay, chầm chậm lùi về sau.

Cho đến khi đụng phải bức tường thịt phía sau lưng.

Bả vai của Thẩm Nguyệt Nguyệt bị một bàn tay to giữ chặt, cô ấy giật mình, đồng tử giãn ra, quay đầu bắt gặp đôi mắt trăng lưỡi liềm của Nguyễn Quốc Anh đang mỉm cười.

“Em gái, muốn trèo tường. Leo ra ngoài hả?”

Một bên anh ấy đang hỏi nữ sinh vừa bị bắt, một bên dùng khóe mắt nhìn người đi cùng anh ta qua đây ôm cây đợi thỏ Hoàng Minh Khôi.

Thấy anh ấy đang nhìn chằm chằm bức tường trước mặt, lại liên tưởng đến cảnh tượng mà hai người bọn họ tận mắt chứng kiến ban nãy.

Không hiểu sao lại cảm thấy như sáng sớm bị kéo đến làm nhiệm vụ quả thật rất đáng giá!

App TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play