Sáng sớm hôm sau Lăng Thiên đã dọn đồ rời khỏi nhà Lăng Mặc, ngay sau đó Lâm Từ cũng rời đi. Thẩm Ninh tiễn hai người ra đến cửa, nhìn sang nhà Lệ Tử Ngôn lâu rồi không thấy mới quay vào nhà.
Lệ Tử Ngôn lần này về cũng chỉ là kế tạm thời để ngăn Lệ Tiểu Băng. Cô ta tưởng được mọi người yêu quý thì có thể trở thành Lệ tiểu thư danh chính ngôn thuận, ngày ngày bám lấy Lệ Tử Ngôn khiến anh ta vô cùng khó chịu. Vốn đã không thích nay càng không thích hơn. Nhưng trước mặt ba mẹ, anh lại không thể thể hiện ra bên ngoài, chỉ có thể âm thầm chịu đựng. Lệ Tiểu Băng cũng biết điều đó nên càng được nước lấn tới, trước mặt ba mẹ càng bám chặt lấy Lệ Tử Ngôn hơn. Người ngoài nhìn vào còn nghĩ họ thật sự là anh em thân thiết đấy.
"Anh hai, anh ăn món này đi, em nấu đấy." Lệ Tiểu Băng gắp món ăn vào bát anh trai, vui vẻ chờ anh ta ăn.
Lệ Tử Ngôn nhìn vào bát, cảm giác thèm ăn lập tức biến mất. Anh ta đặt đũa xuống uống ngụm nước cam bên cạnh.
"Con ăn no rồi."
Nụ cười trên môi Lệ Tiểu Băng cứng lại, cô ta ngại ngùng ăn cơm. Lệ Tử Ngôn quá cứng rắn, nhưng một chút này cũng không khiến cô ta nản lòng.
"Tiểu Ngôn, con lại định về nước sao? Mẹ tưởng công việc ở đó đã được giải quyết rồi?" mẹ Lệ bỗng nhiên hỏi.
"Còn một số chuyện quan trọng chưa được giải quyết nên mới phải quay lại."
"Vậy thì để người khác đi giải quyết là được, Lệ thị ở đây cũng cần con giải quyết mà."
"Ở đây đã có ba rồi, hơn nữa chuyện đó chỉ có con mới giải quyết được thôi. Mẹ đừng lo, xong việc con sẽ về."
"Con cứ như vậy sao mẹ không lo được. Đừng suốt ngày công việc, cũng nên kiếm bạn gái đi chứ." mẹ Lệ không vui nói. Con cái nhà người ta đến tuổi này đã có con bồng con bế rồi vậy mà con trai nhà mình vẫn chưa có người yêu. Mà Lệ gia thì đâu phải thiếu điều kiện, biết bao cô gái đứng xếp hàng mà có thấy ưng ai đâu.
"Tôi thấy con nó còn trẻ...."
"E hèm."
"Mẹ con nói đúng đấy, kiếm người yêu đi, sang năm cưới là vừa." ba Lệ vừa định nói lại bị vợ liếc cho một cái liền lật mặt quay sang dạy dỗ con trai.1
"Con năm nay mới 29."
"Bằng tuổi con, ba con đã có con rồi đấy."
Lệ Tử Ngôn câm nín. Lệ gia cũng không sợ tuyệt tử tuyệt tôn, cần gì ép anh ta lấy vợ sớm như vậy.
"Mẹ, anh hai lấy sự nghiệp làm trọng cũng là muốn tốt cho Lệ gia mà. Hơn nữa lựa chọn chị dâu cũng phải kĩ, đâu phải ai cũng xứng làm chị dâu con được." Lệ Tiểu Băng nũng nịu ôm cánh tay mẹ Lệ nói.
Bây giờ cô ta còn chưa nắm được tâm của mọi người trong nhà, làm sao có thể để người phụ nữ khác vào đây chiếm ngôi của cô ta được. Đến lúc đó chỉ sợ còn quý con dâu hơn cả cô ta.
Hôm sau Lệ Tiểu Băng cùng mấy tiểu thư nhà giàu khác tụ tập đi mua sắm. Ai nấy đều xinh đẹp sang trọng đi vào trung tâm thương mại lớn nhất. Nhân viên bán hàng ở đây đều mong bọn họ ghé vào mua, một lần mua cũng đủ doanh số cho cả một tuần. Lệ Tiểu Băng đi qua cửa hàng bán đồ nam liền dừng lại nhìn.
"Tiểu Băng, cậu định mua đồ nam sao?" một người lên tiếng hỏi.
"Anh hai mới về lại sắp phải đi nên tớ định mua chút đồ cho anh ấy." Lệ Tiểu Băng cười nói.
"Cậu tốt với Lệ thiếu thật đấy, chắc chắn ở nhà được anh trai yêu thương lắm đây. Mà không biết Lệ thiếu đã có người trong lòng chưa nhỉ? Nếu chưa có thì không biết tớ có đủ tiêu chuẩn làm bạn gái của anh ấy không?"
"Anh hai bình thường trong đầu chỉ có công việc thôi, làm gì có chỗ dành cho mấy chuyện đó."
Mọi người vào trong xem, Lệ Tiểu Băng ngắm nghía mấy bộ đồ đắt tiền, cuối cùng cũng ưng được 2 bộ gói về nhà.
"Lệ Tử Ngôn ơi Lệ Tử Ngôn, tôi không tin tôi đối tốt với anh như vậy mà anh vẫn không mềm lòng." Lệ Tiểu Băng nhìn đồ trong tay nhếch môi suy nghĩ.1
Thư phòng, Lệ Tử Ngôn lấy bức ảnh trong ví ra ngồi ngắm. Trong ảnh là hình Thẩm Ninh ôm một quả dưa hấu cười thật tươi, nghĩ đến bộ dạng ngốc nghếch của cô khi lựa dưa hấu, anh ta bất giác bật cười.
"Anh hai." Lệ Tiểu Băng bỗng nhiên đẩy cửa bước vào, trên tay là hai túi đồ mua ở trung tâm thương mại.
"Vào mà không biết gõ cửa sao?" Lệ Tử Ngôn vội cất tấm ảnh của Thẩm Ninh vào trong ví, nhíu mày nhìn Lệ Tiểu Băng.
Lệ Tiểu Băng nhìn xuống chiếc ví trên tay anh trai rồi nhanh chóng rời sang chỗ khác. Cô ra mỉm cười vui vẻ đi đến đặt hai túi đồ lên trên bàn.
"Em mua cho anh hai bộ đồ. Anh nhìn xem, có đẹp không?" cô ta lấy quần áo bên trong ra giơ lên cho Lệ Tử Ngôn xem.
"Mang ra ngoài đi."
"Thôi mà, em đã phải lựa rất lâu mới chọn được hai bộ này đấy, anh mặc lên nhất định sẽ rất đẹp trai."
"Đủ rồi, em mau mang mấy thứ này ra ngoài đi, anh không thiếu quần áo."
Nhìn ánh mắt ghét bỏ của Lệ Tử Ngôn, Lệ Tiểu Băng buồn bã, không cam lòng ôm đống đồ ra khỏi phòng. Một lúc sau mẹ Lệ liền cho người gọi Lệ Tử Ngôn xuống nhà. Anh ta nhìn Lệ Tiểu Băng đứng sau mẹ thì nhíu mày khó chịu.
Lệ Tiểu Băng này đúng là thông minh, cô ta biết rõ trong nhà này cô ta chỉ có thể bám được vào ba mẹ nuôi mà thôi. Lệ Tử Ngôn không muốn ba mẹ đau lòng, chỉ có thể nhẫn nhịn mọi thứ.
"Tiểu Ngôn mau qua đây, xem xem Tiểu Băng mua đồ cho con đẹp lắm này." mẹ Lệ vui vẻ nói.
"Con không thiếu đồ."
"Con nói gì vậy, đây là em gái con mua cho, con nói như vậy không sợ con bé buồn sao? Mau qua đây."
Lệ Tử Ngôn liếc Lệ Tiểu Băng một cái, bất lực đi đến. Ai bảo mẹ anh ta lại yêu quý cô con gái nuôi này như vậy.
"Tiểu Băng đúng là có mắt nhìn, chọn đồ đẹp lắm." mẹ Lệ khen ngợi.
"Anh hai, đây đều là mẫu mới ra, em đã chọn đúng với kích thước người anh đấy." Lệ Tiểu Băng nhìn Lệ Tử Ngôn.
"Đúng là chỉ có Tiểu Băng nhà chúng ta mới ngoan thôi."
Mẹ Lệ xoa đầu cô ta. Lệ Tử Băng thấy vậy liền nhếch môi cười hài lòng. Muốn lấy lòng người nhà này hoàn toàn không khó, đợi sau này có thể giúp cô ta tìm một nhà tốt mà kết hôn.
Đêm xuống Lệ Tử Ngôn một mình ngồi ngoài ban công. Anh ta lại lấy tấm ảnh có hình của Thẩm Ninh ra nghía, càng ngắm lại càng thấy giống. Nếu như ba mẹ biết được đứa con năm đó của hai người vẫn chưa chết thì chắc chắn họ sẽ rất vui. Sau đó một nhà bốn người sẽ được đoàn tụ.
"Thẩm Ninh, em cố gắng chờ anh thêm một thời gian nữa, anh nhất định sẽ đưa em trở lại nơi em vốn thuộc về." Lệ Tử Ngôn khẽ nói. Gió lạnh phả vào mặt khiến anh ta cảm thấy thoải mái hơn.
Bây giờ anh ta chưa thể đưa cô đi được, Lăng Mặc không phải là kẻ dễ chọc, nếu cứ thế đưa cô đi, chỉ sợ anh sẽ không đồng ý. Hơn nữa bây giờ cô lại đang có thai, Lăng Mặc lại càng không đồng ý.
Lệ Tiểu Băng từ lúc nào đã nấp sau cánh cửa nhìn được toàn bộ mọi việc. Cô ta tò mò không biết trong tấm ảnh kia là ai, lại có thể khiến Lệ Tử Ngôn cất riêng vào trong ví. Không lẽ thật sự là đã có người thương?
"Lệ Tử Ngôn, chỉ cần Lệ Tiểu Băng tôi còn ở đây thì anh đừng hòng mang người khác vào Lệ gia."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT