Thẩm Ninh mang thai đã được gần 6 tháng, cô vẫn đi khám định kỳ bình thường nhưng vẫn chưa siêu âm giới tính của đứa bé. Thẩm Ninh xoa xoa bụng, cảm thấy không nhọn cũng không tròn, cô cũng vừa thích ăn cay vừa thích ăn chua, thật sự là khó phán đoán được là trai hay gái.1
Trên đường về nhà, Thẩm Ninh nhìn thấy một phòng khám phụ sản bên đường liền dừng lại.
"6 tháng rồi, cũng nên biết con là con trai hay con gái chứ nhỉ." cô vỗ nhẹ bụng vui vẻ đi vào.
Tối đó Thẩm Ninh cùng Lăng Mặc đến Lăng gia dùng bữa. Ông nội Lăng đặc biệt rất mong chờ đứa bé trong bụng Thẩm Ninh nên luôn thiên vị cô nhất nhà khiến Nhã Khanh nhìn càng không thuận mắt. Lúc cô ta mang thai cũng không thấy ba chồng nhiệt tình như vậy.
Trên bàn đều là những món Thẩm Ninh thích ăn, ông nội Lăng còn cho người chuẩn bị rất nhiều hoa quả tráng miệng.
"Đã siêu âm xem đứa nhỏ là trai hay gái chưa?" Lăng Quân bỗng nhiên lên tiếng.
Một câu này thành công khiến cả nhà đều dừng ăn nhìn Thẩm Ninh. Mấy ngày nay bọn họ đều bàn tán với nhau đoán giới tính đứa bé trong Thẩm Ninh là trai hay gái, thậm chí còn mở một hội cá cược ăn tiền.
"Anh hai, số người tham gia đặt cược rất đông đó."
Lăng Thiên chính là chủ của hội cá cược này, bản thân anh ta cũng đặt là con trai. Dù sao Lâm Từ cũng là bác sĩ, đáng tin hơn một chút.
"Mấy chuyện vớ vẩn đó chỉ có người rảnh rỗi như em mới làm." Lăng Mặc không quan tâm nói.
"Chị có tham gia đặt....." Lăng Y lên tiếng.
"Tôi cũng tham gia....." quản gia tiếp lời.
"Ba cũng đặt....." Lăng Quân ho nhẹ nói.
"......."
Lăng Mặc nhìn ông nội, thấy ông không có biểu hiện gì lạ, vừa định lên tiếng lại bị ông nội cướp lời.
"Ông là người đặt đầu tiên."
Lăng Mặc câm nín. Lăng gia đúng là ngày càng xuống cấp rồi, ngay cả người đứng đầu cũng sa vào con đường cá cược.1
"Tình hình thế nào rồi?" ông nội Lăng nhìn Lăng Thiên.
Lăng Thiên chuyên nghiệp lấy quyển sổ ghi chép ra xem, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói.
"Tính đến thời điểm hiện tại đã có 29 người tham gia thì có đến 29 người đặt là con trai, con gái không có ai đặt."
Khóe miệng Thẩm Ninh khẽ giật giật, bọn họ đều mong đứa bé trong bụng cô là con trai đến vậy sao?
Lăng Mặc nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với kết quả này. Anh nhẹ nhàng lấy trong ví ra năm tấm thẻ đặt lên bàn.
"Đặt con gái."
Mọi người đều trố mắt nhìn. Lăng Mặc đúng là người cố chấp, nhất quyết không theo đám đông, gom hết thẻ trong ví đặt đứa bé là con gái. Không lẽ có chấp niệm với con gái sao?
"Lăng Mặc, anh thừa tiền sao? Đặt hết như vậy, lỡ thua thì sao?" Thẩm Ninh nghiêng đầu nói nhỏ.
"Thua thì con nuôi anh, thắng thì anh nuôi con. Nhưng vì anh là một người ba tốt nên Thẩm Ninh, em nhất định phải sinh con gái đấy." Lăng Mặc nghiêm túc nói.
Trai hay gái cô có thể quyết định được sao? Thẩm Ninh bất lực suy nghĩ.
"Hôm nay em đi siêu âm, bác sĩ nói là con trai."
Thẩm Ninh lôi trong túi ra một tờ giấy. Lăng Mặc càng đọc càng nhíu mày. Mọi người cũng lần lượt cầm lấy xem, nhất là ông nội Lăng, miệng cười không khép lại được. Lăng Quân cũng vui mừng, chỉ có Nhã Khanh là không cười nổi. Cô ta không được nhà chồng yêu thương, lại sinh ra con gái. Bây giờ Thẩm Ninh sinh ra con trai thì Lăng gia làm gì có chỗ cho mẹ con cô ta nữa.
Mấy người cá cược đã có thể hình dung được cuộc sống vui vẻ sau này, năm tấm thẻ của Lăng Mặc cũng đủ để họ ăn chơi đến già mà không cần phải làm gì.
"Em siêu âm ở đâu vậy? Liệu có chuẩn không?"
"Bác sĩ nói không phải 100% thì cũng là 90%, chắc không sai đâu."
Lăng Mặc sờ lên bụng cô, mặt nhăn nhó méo mó. Con trai à? Sắp tới lại có người tranh vợ với anh rồi.
Nhân lúc Thẩm Ninh vào phòng vệ sinh, Nhã Khanh đứng đợi ngoài cửa, chỉ chờ cô ra là cảnh cáo.
"Đừng tưởng có cái bụng lớn thì có thể đắc ý. Nữ chủ nhân của Lăng gia vẫn là tôi."
"Có ai tranh chức nữ chủ nhân của cô sao? Nhã Khanh, cô đừng suy nghĩ nhiều quá, chăm sóc tốt cho chồng con cô là được."
Thẩm Ninh cười nói. Nhã Khanh này bên ngoài cũng xinh xắn, chỉ có điều hơi nghĩ nhiều thôi. Ban đầu cô ta ghét bỏ thân phận này, bây giờ lại sợ cô cướp đi sao?
"Tôi chỉ nhắc nhở cô như vậy thôi, cô là hậu bối, là con dâu của tôi."
"Cô không phải mẹ của Lăng Mặc, sao có thể là mẹ chồng của tôi được."
Thẩm Ninh nghênh ngang rời đi, để lại Nhã Khanh một mình tức giận đứng đó. Cô ta không phải mẹ của Lăng Mặc, cũng không muốn làm mẹ của Lăng Mặc nhưng lại không thể không làm. Cái danh mẹ kế này chỉ sợ sẽ đi theo cô ta suốt quãng đời còn lại.
Mấy ngày sau đó Lăng Mặc liên tục áp mặt lên bụng cô gọi con gái con gái. Thẩm Ninh khó hiểu nhìn anh, anh sao lại cố chấp muốn con gái như vậy chứ?
"Bảo bối, con là con gái đúng không?" Lăng Mặc như ngày thường áp mặt vào bụng Thẩm Ninh hỏi câu hỏi quen thuộc.
"Nhỡ là con trai thì sao?"
"......" Lăng Mặc ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục áp mặt lên bụng cô: "Con nó nói với anh, con là con gái."
Thẩm Ninh nghe vậy liền bật cười. Lăng Mặc bình thường lạnh lùng khó gần, không ngờ cũng có mặt này. Để có thể chứng minh đứa nhỏ trong bụng cô là con gái, anh không ngại ngày ngày thì thầm nhắc nhở bên cạnh bụng cô, chỉ sợ dù có là con trai cũng phải đổi thành con gái mất.
"Thẩm Ninh, hôm nay anh được nghỉ, chúng ta đi mua đồ cho con đi." Lăng Mặc bỗng nhiên nói.
"Hôm nay là giữa tuần, cũng không phải ngày lễ, sao anh lại được nghỉ?" Thẩm Ninh ngạc nhiên hỏi.
"Lâm Triết dạo này muốn tìm hiểu thêm kiến thức, tích lũy thêm kinh nghiệm, anh thân là ông chủ chỉ có thể đồng ý giúp đỡ cậu ấy." Lăng Mặc nói, không hề cảm thấy tội lỗi.
Đợi Thẩm Ninh đi thay đồ, anh lén lút gửi tin nhắn cho Lâm Triết đang làm việc.
"Hôm nay tôi không đến Hoàng Đằng, mọi việc giao lại cho cậu."
"Công việc chất cao như núi, một mình tôi sao làm nổi. Lăng Mặc, chúng ta có phải là bạn không vậy?"
"Chúng ta là bạn nên tôi mới tạo điều kiện cho cậu cọ xát công việc của tôi. Chăm chỉ làm việc, đừng để xảy ra chuyện gì."
"Rốt cuộc cậu bận chuyện gì to lớn mà đối xử với tôi như vậy?"
"Đưa vợ đi mua đồ cho con gái."
Lâm Triết nhìn tin nhắn khẽ thở dài. Cái tên cố chấp này, bác sĩ cũng đã siêu âm là con trai vậy mà nhất quyết không tin, đợi sau này sinh ra thật sự là con trai thì có phải sẽ shock đến nhập viện không? Anh ta quay đầu nhìn đống hồ sơ cao ngất ngưởng thì mỉm cười trong nước mắt.
Ai muốn cọ xát thì người đó đến mà làm. Anh ta không cần!
Lăng Mặc đích thân lái xe đưa Thẩm Ninh đi, điểm đến là trung tâm thương mại, khu chỉ dành riêng đồ cho trẻ em. Lăng Mặc nhìn xung quanh không biết nên chọn cái nào. Đêm qua anh đã xem những thứ cần phải mua, nhưng đến đây rồi mới biết không dễ như trong sách. Quả nhiên lý thuyết với thực hành khác xa nhau. .
||||| Truyện đề cử:
Vượt Bóng Tối Để Yêu Em |||||
"Thẩm Ninh, cái yếm màu hồng này rất hợp với con gái chúng ta." Lăng Mặc giơ chiếc yếm màu hồng phấn lên nhìn Thẩm Ninh.
"Lỡ là con trai thì sao?"
"Vậy không mua nữa."
"Sao lại không mua nữa?"
"Là con trai thì anh làm gì còn tiền mà mua. Dùng tạm khăn lau bàn cũng được."1