"Lăng Mặc, anh nói Lâm Từ đi xem mắt?"

"Đúng vậy, anh ta cũng sắp 30 rồi, cũng nên lấy vợ sinh con." Lăng Mặc vừa đọc báo vừa trả lời cô.

Thẩm Ninh nghe tin này cũng có chút ngạc nhiên, với tính cách của Lâm Từ chắc chắn sẽ không đồng ý mấy chuyện xem mắt này. Hơn nữa nhìn anh ta cũng giống như là đã có người mình thích rồi. Nếu thật sự là như vậy, chẳng may bị bắt gặp thì đúng là số chó mực.

Để trả lời cho suy nghĩ của Thẩm Ninh thì số Lâm Từ đúng là đen hơn cả chó mực. Cô gái này là con gái bạn của mẹ, hồi nhỏ cũng đã có mấy lần gặp mặt nhưng anh ta hoàn toàn không chú ý đến, nay gặp lại cũng không thấy có gì đặc biệt hơn.

"Lâu rồi không gặp anh, Lâm Từ." Kiều Nhi thấy Lâm Từ đã đến trước ngồi đó đợi thì mỉm cười đi tới.

"À, chào cô." Lâm Từ chào cô ta một cách xa lạ.

"Từ sau khi anh sang nước ngoài thì chúng ta không gặp lại nữa. Anh Lâm Từ càng ngày càng đẹp trai lên đấy. Từ nhỏ anh đã thông minh học giỏi, chắc giờ cũng đã kiếm được công việc tốt nhỉ."

"Tôi làm bác sĩ."

"Anh Lâm Từ làm bác sĩ ở đâu, để khi nào nhà em có người ốm em sẽ đến đó khám."

"Tôi làm bác sĩ riêng cho Lăng gia."

Nghe đến Lăng gia, hai mắt Kiều Nhi liền phát sáng, nụ cười trên môi cũng tươi hơn. Cô ta ban đầu nghe mẹ nói người đến xem mắt là Lâm Từ thì có chút bất mãn, Lâm Triết nhìn sao cũng thấy hơn hẳn anh trai. Nhưng không ngờ Lâm Từ cũng không hề thua kém em trai, phải giỏi đến mức nào mới có thể được Lăng gia mời về làm bác sĩ riêng. Cô ta đúng là tốt số, trong hai anh em Lâm gia, dù là ai thì cô ta cũng đều là được hời.

Kiều Nhi càng có hảo cảm với Lâm Từ bao nhiêu thì anh ta lại ngược lại bấy nhiêu. Vốn dĩ đến đây không phải là ý của anh ta, những lời Kiều Nhi nói anh ta hoàn toàn không để trong lòng.

Sau lưng Lâm Từ là một thanh niên đầu đội mũ bịt khẩu trang kín mặt. Nghe những lời hai người đằng sau nói chuyện mà cảm thấy tức giận.

"Lâm Từ, em cảm thấy tính cách chúng ta rất hợp, hay là....." Kiều Nhi mỉm cười, nhẹ nhàng nói, tay vươn lên vuốt nhẹ tay Lâm Từ.

Rầm.....

Người ngồi đắng sau bỗng nhiên đứng bật dậy, đụng phải ly cafe đổ ra bàn. Lâm Từ cũng không để ý nhưng đến khi nghe được giọng nói quen thuộc, anh ta mới quay đầu lại nhìn.

Lăng Thiên cúi đầu xin lỗi nhân viên, liếc mắt thấy Lâm Từ đang nhìn mình thì nhét tiền vào tay nhân viên vội vàng rời khỏi đây.

"Lăng Thiên? Lăng Thiên, chờ đã." Lâm Từ đứng dậy muốn đuổi theo lại bị Kiều Nhi giữ lại.

"Anh định đi đâu?"

"Xin lỗi tôi có việc rồi."

Lâm Từ gỡ tay Kiều Nhi ra nhanh chóng đuổi theo Lăng Thiên. Anh ta ra ngoài bao lần đều không gặp, vậy mà vừa đi xem mắt đã gặp trúng Lăng Thiên. Cảm giác giống như làm chuyện xấu bị vợ phát hiện vậy.

"Lăng Thiên, em đứng lại nghe anh giải thích đã."

Lăng Thiên mặc kệ Lâm Từ đuổi phía sau, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện xem mắt vừa rồi liền muốn chạy trốn. Lâm Từ đuổi theo vẫn là không kịp, chỉ có thể mở to mắt nhìn Lăng Thiên lên taxi rời đi.

Trong xe Lăng Thiên không kìm lòng được mà khóc. Anh ta cứ nghĩ Lâm Từ chí ít cũng có tình cảm với mình nhưng hoá ra là anh ta tự mình đa tình, Lâm Từ từ chối anh ta đơn giản vì trước giờ chưa từng thích anh ta một chút nào. Vậy mà anh ta vẫn không biết xấu hổ nhớ nhung Lâm Từ để rồi nhận cái kết cay đắng như vậy.

Lâm Từ chạy đến nhà của Lăng Thiên, bấm chuông cửa đau cả tay cũng không thấy ai ra mở cửa. Anh ta mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào cửa. Lần này Lâm Triết hại chết anh ta rồi.

"Lăng Thiên, em còn định ở đây đến bao giờ?"

"Anh hai, em ở đây chơi với cháu của em không được sao?"

"Nó còn chưa ra đời."

"......"

"Lâm Từ, còn anh."

"Sao?"

"Cậu định ở nhà tôi đến bao giờ?"

"Tôi ở đây để tiện việc nghiên cứu."

"......"

Lăng Mặc bất mãn. Lăng Thiên giận Lâm Từ thì liên quan gì tới vợ chồng anh chứ, tại sao lại cùng kéo nhau tới đây ở. Nhà cao cửa rộng thì không chịu, lại cứ thích chen chúc ở đây, hại anh không thể gần gũi Thẩm Ninh được. Lăng Thiên nhất quyết không chịu về, Lâm Từ càng cố chấp ở lại, Lăng Mặc bắt đầu suy nghĩ không biết kiếp trước đã nợ nần gì hai người này.

"Chị dâu, chị đã đi siêu âm chưa?" Lăng Thiên nhìn bụng đã lộ rõ của Thẩm Ninh liền hỏi.

"Chị chưa, cũng không biết là con trai hay con gái." Thẩm Ninh xoa xoa bụng cười nói: "Lăng Mặc, anh thích con trai hay con gái."

"Con gái, nếu sinh ra một tiểu công chúa, chắc chắn sẽ xinh đẹp giống em, còn tính cách thì giống anh."

"Tính cách của em không tốt sao?"

"Giống anh mới không ai dám bắt nạt."

Thẩm Ninh cười cười, Lăng Mặc hôn nhẹ lên bụng cô, cảm nhận sinh mệnh đang lớn dần bên trong. Hai con người ngồi đối diện chỉ có thể bất lực ăn nhìn Thẩm Ninh và Lăng Mặc phát cơm chó.

"Lâm Từ, anh làm bác sĩ lâu năm, có nhìn ra là trai hay gái không?" Lăng Mặc quay sang hỏi.

"Nhìn bụng của Thẩm Ninh có vẻ nhọn, lại thích ăn chua như vậy, chắc là con trai đấy." Lâm Từ xoa cằm nói: "Nam chua nữ cay mà."

"Mắt anh có vấn đề à? Bụng cô ấy rất tròn, cô ấy cũng thích ăn cay. Làm sao là con trai được." Lăng Mặc lập tức phản đối. Nếu thật sự là con trai vậy không phải một nửa tình cảm sẽ phải san sẻ cho nó sao? Cả tình cảm của cô dành cho anh anh còn chưa thỏa mãn, sao có thể mất hẳn một nửa được.

"Em thấy bụng chị dâu nhọn mà." Lăng Thiên bỗng nhiên lên tiếng.

Lâm Từ quay qua nhìn, môi khẽ cong lên cười. Lăng Thiên là đang nói giúp anh ta.

Lăng Mặc sờ sờ bụng cô, cảm thấy không chắc chắn lại sờ lại thêm mấy lần nữa mới ngẩng đầu nói: "Bụng rất tròn, không thể là con trai được."

"Con trai rất tốt mà, có thể chơi cùng anh." Thẩm Ninh nhìn bộ dạng đáng yêu của Lăng Mặc thì bật cười.

"Con gái cũng có thể chơi cùng anh mà."

"Anh có thể chơi búp bê cùng con gái sao?"

"Có thể."

"......"

Mọi người nghe xong đều bật cười. Lăng Mặc càng ngày càng giống người làm ba rồi, có thể chơi búp bê cùng với con gái.

Lăng Thiên cùng Lâm Từ ở nhà Lăng Mặc ngày càng thoải mái hơn, mặc dù Lâm Từ đã giải thích nhưng Lăng Thiên vẫn không phản ứng gì. Người đau khổ duy nhất chắc chỉ có Lăng thiếu gia của chúng ta.

Nhà Lăng Mặc chỉ có hai phòng ngủ, Lăng Thiên nhất quyết không chịu ngủ cùng với Lâm Từ nên anh ta chỉ có thể ngủ ngoài sopha. Nửa đêm, Lăng Thiên mở cửa, nhẹ nhàng ôm chăn đến gần ghế sopha, chắc chắn Lâm Từ ngủ say mới lén đắp chăn lên người anh ta.

"Lăng Thiên." Lâm Từ đột nhiên mở mắt nắm chặt cổ tay Lăng Thiên khiến anh ta giật mình.

"Lăng Thiên, em đừng giận anh nữa được không?"

"Anh bỏ tay em ra đã." Lăng Thiên nhỏ giọng nói, chỉ sợ bị hai người đang ngủ kia phát hiện ra.

"Không bỏ. Em đồng ý không giận anh nữa anh mới bỏ." Lâm Từ nhất nhất giữ chặt tay Lăng Thiên.

"Lâm Từ, anh mau buông tay em ra."

"Không."

"Buông ra mau lên."

"Không buông, anh không buông đâu."

"Lâm Từ, em giận rồi đấy." Lăng Thiên nhíu mày, giọng nói rõ ràng là đã giận.

Lâm Từ cứng không được với Lăng Thiên chỉ có thể ngoan ngoãn buông tay Lăng Thiên ra.

Lăng Thiên xoa xoa cổ tay đứng dậy định vào phòng lại bắt gặp ánh mắt u buồn của Lâm Từ khiến anh ta mủi lòng. Mặc dù anh ta biết hai người họ trước sau cũng sẽ không có kết quả nhưng khi biết Lâm Từ đi xem mắt, anh ta vẫn cảm thấy đau buồn. Được ngày nghỉ đi uống cafe thôi cũng gặp cảnh đau lòng như vậy.

"Lâm Từ, sau này mong anh hãy tránh xa em một chút. Em đã không còn hy vọng gì nữa rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play