Vào năm Mục Ân 15 tuổi, ông nội cậu ta trút hơi thở cuối cùng. Tang lễ đơn sơ không có nhiều người tham dự, những người thân còn lại đều không ai muốn nhận nuôi cậu ta, bọn họ coi đó là một gánh nặng mà đùn đẩy nhau. Mục Ân ngồi bên cạnh quan tài của ông nội, trong lòng lạnh lẽo vốn dĩ không coi đám người kia là người thân.
Lăng Mặc dẫn theo U U đến thăm viếng, thấy một cảnh tranh giành tài sản kia thì nhíu mày. Mục Ân có thể sống trong hoàn cảnh này chắc hẳn đã phải nhẫn nhục rất nhiều, cũng như che giấu đi năng lực thật sự của bản thân.
"Papa, con muốn cậu ấy." U U bỗng lên tiếng.
Chỉ một câu nói của con gái, Lăng Mặc đồng ý đưa Mục Ân về nhà, tự mình nuôi dạy cậu để có thể trở nên hữu ích đối với U U sau này. Lý do đằng sau việc Lăng Mặc chấp nhận nuôi Mục Ân là khi anh hỏi cậu ta có trung thành tuyệt đối với U U hay không, ánh mắt kiên định của Mục Ân đã khiến anh hiểu ra tất cả. Anh cần một người vừa trung thành vừa có năng lực ở bên cạnh con gái. Tương lai của U U sau này sẽ thừa kế cả Hoàng Đằng lẫn Lăng thị, gánh nặng trên vai lại càng gấp đôi.
Cùng lúc đó tin tức Lục Vũ bị vợ của mình gài bẫy chiếm đoạt công ty bỗng nổi lên. Anh ta bây giờ còn thảm hại hơn trước kia, bị vợ sắp đặt một vụ tai nạn khiến anh ta trở thành người thực vật chỉ có thể nằm yên một chỗ. Công ty cũng như vợ con của anh ta rơi vào tay một người khác, có tin đồn người này mới là ba ruột của đứa trẻ.
"Quả báo không chừa một ai, chỉ là sớm hay muộn thôi." Thẩm Ninh đọc tin tức chỉ cảm khái đúng một câu. Cũng phải cảm ơn anh ta vì trước đây đã đối xử với cô như vậy, để cô có cơ hội gặp được Lăng Mặc và sống hạnh phúc như bây giờ.
"Mami."
"Mami."
Hai đứa nhóc song sinh ôm gối mở cửa chạy vào trong phòng, leo lên giường sà vào lòng cô. Từ lúc bé bọn nó đã được dạy là không được tranh mami với papa nhưng bọn nó thích mùi hương trên người mami, thích được mami ôm vào lòng, thích được mami hôn trước khi đi học.
"Sao giờ này mà hai đứa còn chưa đi ngủ?" Thẩm Ninh ôm lấy hai bảo bối nhỏ, càng nhìn lại càng thấy giống Lăng Mặc phiên bản trẻ con.
"Tụi con muốn ngủ với mami cơ."
Hai đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm cô đầy mong đợi, Thẩm Ninh không cưỡng lại được dáng vẻ đáng yêu này, vừa muốn ôm hôn hai đứa một cái thì Lăng Mặc đã đi đến xách hai đứa nhỏ xuống giường.
"Sao hai đứa lại vào đây?"
"Tụi con muốn ngủ với mami."
"Hai đứa không hiểu thế nào là nam nữ thụ thụ bất tương thân à? Lớn rồi còn đòi ngủ với mami." Lăng Mặc nhíu mày nói.
"Tụi con là con của mami mà." Hai đứa nhỏ không phục phản bác.
"Là con thì cũng không được. Muốn có người ngủ cùng thì nhanh lớn rồi tự kiếm vợ mà ngủ, đây là vợ của ba, chỉ có mình ba là được ngủ cùng thôi."
Lăng Mặc đưa ra đạo lý khó là cãi lại được. Vợ của thằng nào thằng đấy xài, không có chung đụng gì cả. Lăng Khiêm và Lăng Hy cứ thế bị xách về phòng mà không nói được câu gì.1
Thẩm Ninh ngồi trên giường không biết nên vui hay buồn. Anh ghen với tất cả mọi người, từ người già đến trẻ nhỏ, từ đàn ông đến đàn bà. Bất quá cô lại yêu thích tính cách này của anh.1
Có thêm Mục Ân, Lăng Mặc càng tích cực dạy dỗ U U trở thành một người thừa kế ưu tú. Cũng may U U giống anh từ ngoại hình đến tính cách, năng lực điều hành hai tập đoàn cũng không quá khó đối với nó.
Bên kia Lệ Tử Ngôn cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, dạy dỗ Lệ Cẩn Ngôn vô cùng tốt, tương lai Lệ thị vô cùng tươi sáng.
"Thẩm Ninh, chuẩn bị đồ đi, chúng ta đi cổ vũ cho Lăng Thiên." Diệp Tử vừa nói vừa kéo Thẩm Ninh ra ngoài.
"Diệp Tử, cậu vẫn hâm mộ em chồng của tớ sao?" Thẩm Ninh ngạc nhiên hỏi, trải qua mấy năm rồi mà Diệp Tử vẫn là fan cuồng của Lăng Thiên sao?
"Hỏi thừa, hôm nay Lăng Thiên sẽ diễn ở gần đây đấy, chúng ta mau qua đó cổ vũ thôi."
Sự nghiệp của Lăng Thiên lên như diều gặp gió, những ca khúc mới ra liên tiếp được mọi người ủng hộ. Cuộc sống với Lâm Từ cũng vô cùng hạnh phúc. Thẩm Ninh đã từng gợi ý hai người họ nhận con nuôi nhưng Lăng Thiên nói bận công việc sợ không có thời gian chăm con, còn Lâm Triết bận chăm Lăng Thiên nên cũng không có thời gian nốt.1
Lại nhắc đến Cố Tinh Trần và Lăng Y, hai còn người tuổi đã quá 30 mà vẫn chưa lập gia đình. Nghe nói Cố Tinh Trần năm 35 tuổi cuối cùng cũng có đối tượng kết hôn, sau bao nhiêu năm anh ta cũng đã có thể buông bỏ được tình cảm với Thẩm Ninh. Còn Lăng Y quyết không từ bỏ Lệ Tử Ngôn, ngày ngày vẫn miệt mài gạ gẫm anh ta về vụ đẻ thuê không lấy tiền. Quả không hổ danh là chị em sinh đôi với Lăng Mặc, cố chấp y như nhau.
7 năm sau...
Hoàng Đằng và Lăng thị bây giờ đều do một cô gái mới 22 tuổi điều hành. Cô gái đó chính là người thừa kế duy nhất của Lăng gia, Lăng U U.
2 năm trước ông nội Lăng qua đời, Lăng Mặc trở thành chủ tịch của Lăng thị. 2 năm sau, U U nối nghiệp ba mình trở thành tổng giám đốc trẻ tuổi nhất từ trước đến giờ. Những người đàn ông muốn tiếp cận U U lúc quay về đều gặp phải chuyện không may. Không bị xã hội đen dí nhầm thì cũng gãy tay gãy chân, bay luôn mấy cái răng. Từ đó không còn thấy bóng dáng ai đó dám đến tán tỉnh U U nữa.
Tầng 48, phòng làm việc trước kia của anh bây giờ đã là của U U. Cô nhóc ngày nào giờ đã bận rộn tối ngày, thể hiện năng lực của bản thân để được mọi người công nhận.
Cốc cốc… tiếng gõ cửa vang lên, dù vậy U U cũng không ngẩng đầu khỏi đống tài liệu cao hơn đầu người.
"U U, đã đến giờ nghỉ trưa rồi." Mục Ân mặc vest đi vào, vừa nhìn thấy U U, ánh mắt liền lập tức ôn nhu.
"Còn nhiều thứ chưa giải quyết xong, tớ không ăn đâu, cậu cứ đi ăn đi."
Mục Ân đi đến, giật lấy cây bút trong tay cô. U U ngẩng đầu nhíu mày nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, U U thở dài một tiếng, trên môi nở một nụ cười.
"Tớ biết rồi, tớ biết rồi. Chúng ta cùng nhau đi ăn thôi."
Đến lúc này Mục Ân mới buông cây bút xuống, nắm lấy tay U U đưa cô rời đi. Mục Ân không chỉ là trợ ký trong công việc mà còn là trợ lý trong cả cuộc sống của U U. Sau khi đủ 18 tuổi, anh đa tự giác xin chuyển ra ở riêng nên đã mua luôn nhà hàng xóm bên cạnh để có thể ở gần cô mỗi ngày.
Trong tập đoàn ai cũng đều có thể nhìn ra trợ lý Mục có tình cảm với Lăng tổng nhưng Lăng tổng lại giống như không hề phát hiện ra chuyện đó. Cũng có thể là do chơi thân với nhau từ bé nên mới không cảm nhận được. Nhưng trợ lý Mục vẫn vô cùng kiên nhẫn, chỉ âm thầm gạ gục mấy đối thủ trong bóng tối mà thôi.
"Mục Ân, miệng cậu còn dính nước sốt kìa." U U bật cười, lấy giấy nhẹ nhàng lau miệng cho anh.
Rầm… Mục Ân đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, mặt đen lại.
"Cậu… sao vậy?"
"U U..."
Mục Ân đứng dậy đi đến trước mặt U U, cúi người phả hơi nóng vào tai cô.
"Cậu cứ như vậy, tớ... sắp không nhẫn nại được nữa rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT