"Tiểu Ninh Ninh, tớ được nhận vào làm rồi." Diệp Tử vừa nhận được tin nhắn trúng tuyển thì vui mừng ôm lấy Thẩm Ninh.

"Nhanh như vậy đã tìm được việc rồi sao?" Thẩm Ninh ngạc nhiên hỏi.

Sau khi tốt nghiệp, Lăng Mặc cũng không cho cô đi làm. Thẩm Ninh nghe Diệp Tử nói mà ghen tị không thôi, bạn bè đều đã xin được việc đi làm mà cô ngay cả mép bàn làm việc cũng không sờ được vào.

"Tất nhiên, mà còn là vị trí thư ký nữa đấy."

"Thật sao? Vậy thì cậu phải khao tớ một bữa mới được."

"Được thôi, đi chúc mừng tương lai tươi sáng của tớ."

Thẩm Ninh cười vui vẻ. Nhà Diệp Tử cũng không phải giàu có, sau này có công ăn việc làm ổn định, cô cũng thấy yên lòng.

"Lăng Mặc."

"Sao vậy? Em đói sao?"

"Em muốn đi làm."

"Thịt gà, thịt bò em muốn ăn gì?"

"Ở nhà chán lắm, em muốn ra ngoài xin việc."

"Hay em muốn đi ăn nướng? Lâm Triết vừa tìm được một quán cũng ngon lắm đấy."

"....."

Thẩm Ninh lườm Lăng Mặc, đây rõ ràng là đang tránh né vấn đề đi làm của cô. Cho dù là mang thai nhưng bụng cũng chưa lớn, hơn nữa nhìn mọi người đều đã xin việc đi làm, cô làm sao có thể chịu ở nhà ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn như con heo được. Anh nuôi cô tốt như vậy, chẳng mấy chốc sẽ phát phì mất.

"Ông xã." Thẩm Ninh cảm thấy nói bình thường không ăn thua, cô đi đến ngồi lên đùi anh, ôm lấy eo anh nũng nịu.

"Không hiệu quả đâu."

"Ông xã, em cứ ở nhà như vậy sẽ buồn bực khó chịu lắm. Anh muốn con sinh ra mặt sẽ nhăn như khỉ sao." Thẩm Ninh dụi dụi ngực anh.

Tâm Lăng Mặc bị từng cái dụi của Thẩm Ninh làm cho mềm nhũn, cuối cùng vẫn không giữ được chính kiến của mình.

"Em muốn đi làm đến như vậy sao?"

Thẩm Ninh gật gật đầu. Trước khi sinh con, cô cũng muốn thử cảm giác được đi làm. Lúc trước ước mơ của cô là ra trường có thể tìm được một công việc tốt nuôi được bản thân.

"Lăng Mặc, em muốn đi làm. Em muốn phụ giúp anh kiếm tiền nuôi con."

"Em sinh cho anh một đội bóng, anh vẫn có dư tiền nuôi được."1

"Ai thèm sinh cho anh một đội bóng chứ, mặt anh dày thật đấy."

"Không dày bằng tài sản của anh."

Hôm sau Thẩm Ninh háo hức mong chờ công việc đầu tiên của bản thân nhưng ngay lập tức đã bị dập tắt. Lăng Mặc đồng ý cho cô đi làm nhưng là phải làm ở Hoàng Đằng, còn phải làm dưới quyền của anh. Thẩm Ninh ngồi trên ghế sopha nhìn căn phòng quen thuộc thì đặt miếng bánh xuống bàn.

"Lăng Mặc, em không cần công việc này."

"Việc nhẹ lương cao sao em không thích?" Lăng Mặc ngẩng đầu nhìn cô.

"Việc nhẹ lương cao, bình thường thư ký của anh đều chỉ ăn với ngủ thôi à?"

"Em là thư ký riêng của anh, đương nhiên phải khác."

"Em không biết, công việc này em không muốn làm. Anh không thể tìm một công việc thấp hơn cho em được à?" Thẩm Ninh không vui nói, bỗng suy nghĩ ra gì đó, cô đứng dậy chạy đến trước mặt anh: "Hoàng Đằng có rất nhiều công ty con mà, anh để em làm bên đó cũng được."

"Không được."

"Tại sao chứ?"

"Để em rời khỏi tầm mắt của anh, anh không yên tâm."

Thẩm Ninh cảm động, anh lo lắng cho cô như vậy sao. Nhưng cho dù là như vậy cô cũng không muốn tiếp tục làm công việc nhẹ lương cao này nữa.

Cuối cùng Lăng Mặc cũng đầu hàng trước sự làm nũng của Thẩm Ninh. Anh kêu Lâm Triết sắp xếp cho cô một vị trí nhân viên bình thường ở Lăng thị. Như vậy thì anh vẫn có thể dễ dàng quan sát được cô.

Diệp Tử ăn mặc gọn gàng trưởng thành đi đến công ty. Hôm nay là ngày đầu tiên cô ta đi làm, nhất định phải biểu hiện thật tốt.

"Xin chào, tôi là nhân viên mới đến ứng tuyển vị trí thư ký."

"Cũng không tệ." Hà tổng nhìn Diệp Tử gật đầu hài lòng. Con cừu non như vậy chơi mới vui chứ.1

"Sau này cô sẽ là thư ký của tôi. Tôi bảo cô làm gì thì cô làm đấy, chỉ cần nghe lời tôi là được."

"Cảm ơn Hà tổng." Diệp Tử cúi người cảm ơn, trong lòng không khỏi vui vẻ. Thần may mắn nhất định là bám vào cô ta rồi nên mới có thể nhanh chóng tìm được một công việc tốt như vậy.

Hà tổng để Diệp Tử ra ngoài làm quen với môi trường công việc, ánh mắt anh ta lộ ra vẻ ham muốn. Tần Bách nhìn người cũng không tệ, đường cong kia nếu có thể đè dưới thân thì nhất định sẽ rất tuyệt vời.

Ngược lại, ngày đầu Thẩm Ninh đi làm đã cảm nhận được sâu sắc thế nào là ma cũ bắt nạt ma mới. Cô được Lâm Triết dẫn đến, trước mặt anh ta thì mọi người đều niềm nở nói cười với cô nhưng sau khi Lâm Triết rời đi thì lập tức lật mặt sai vặt Thẩm Ninh.

"Lấy cafe cho tôi. Nhớ là loại trong cùng, không được nóng quá cũng không được lạnh quá." một nhân viên nữ ngả người ra ghế chỉ thị Thẩm Ninh.

Nghĩ đến ngày đầu đi làm mà múc đồng nghiệp thì không được hay lắm, Thẩm Ninh nén cơn giận tươi cười đi pha cafe.1

"Chị Dao Dao, như vậy liệu có ổn không? Cô ta là được đích thân trợ lý Lâm đưa đến đấy." một người lo lắng nói nhỏ.

"Sợ gì chứ. Chắc là họ hàng xa của trợ lý Lâm, nếu như là người có thân phận cao quý thì cần gì làm ở chức vị này." Dao Dao không quan tâm nói. Đừng nghĩ được trợ lý cao cấp của tiên sinh đưa đến mà cô ta sợ.

"Đúng vậy, chị Dao Dao là nhân viên lâu năm của Lăng thị, người mới như cô ta chỉ nên nghe lời rồi làm theo thôi."

Thẩm Ninh đứng sau cánh cửa nghe thấy hết mọi người đang nói chuyện. Cô nhìn cốc cafe trên tay nhướng mày vui vẻ đi vào.

"Chị Dao Dao, cafe của chị.... ối...." Thẩm Ninh đến gần cô ta liền giả vờ vấp ngã, đổ hết cafe lên người Dao Dao.

"Aaaaa.... áo hàng hiệu của tôi...."

"Chị Dao Dao chị có sao không...."

Thẩm Ninh nhìn chiếc áo trắng tinh đã đổi màu cháo lòng thì trong lòng liền cười lớn. Muốn bắt nạt cô sao? Không có cửa đâu. Cũng may đó chỉ là cafe ấm, nếu là nóng thì cô ta đã mất một lớp da rồi.

"Cô cố tình đúng không? Chiếc áo hàng hiệu của tôi...." Dao Dao vừa tức giận vừa tiếc chiếc áo mới mua. Cô ta đã phải cắn răng bỏ ra nửa tháng lương để mua chiếc áo hàng hiệu đắt tiền này. Vậy mà giờ đã thành đồ bỏ.

"Chị Dao Dao nói gì vậy, tôi vấp ngã nên mới làm đổ. Hơn nữa.... cafe là do chị kêu tôi lấy mà." Thẩm Ninh nhướng mày nói.

"Cô...."

"Hơn nữa chị Dao Dao xinh đẹp sang trọng như vậy, chắc sẽ không để ý đến chút tiền này đâu nhỉ?"

"Chỉ là một cái áo, tôi cũng không phải là thiếu tiền."

Dao Dao nói xong liếc Thẩm Ninh một cái rồi rời đi. Thẩm Ninh nhún vai vui vẻ về chỗ ngồi.

"Chị Dao Dao, chị cứ như vậy tha cho cô ta sao?" một người nhíu mày nói.

"Tha? Đắc tội với Dao Dao tôi thì cô ta không sống nổi ở đây đâu."

Mấy ngày sau Thẩm Ninh luôn đi làm về muộn, về đến nhà liền mệt mỏi nằm trên giường, Lăng Mặc muốn ôm hôn cô một cái cũng bị cô thẳng chân đạp ra. Dao Dao kia đúng là nói được làm được, lại lợi dụng chức vụ giao hết việc cho cô, bọn họ thì ngồi chơi hưởng thụ còn cô thì làm mãi không hết việc, ngày nào cũng phải tăng ca.

"Thẩm Ninh, em ghét bỏ anh sao?" Lăng Mặc bị đạp thì uất ức nói.

"Anh nói linh tinh gì vậy. Em mệt lắm, hôm nay anh sang phòng khác ngủ đi."

Lăng Mặc lập tức hoá đá. Đồng ý cho vợ đi làm rồi mà giờ lại phải ra ngoài ngủ, có ai đáng thương hơn anh không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play