"Lăng Mặc, em muốn ăn lẩu."

"Lăng Mặc, em muốn ăn nướng."

"Lăng Mặc, em muốn ăn thịt gà."

"Lăng Mặc, em muốn ăn bánh kem."

"....."

Nửa đêm Thẩm Ninh đói đến không ngủ được mặc dù trước đó 2 tiếng cô đã ăn đến no bụng. Lăng Mặc bị cô gọi dậy cũng không nổi giận mà thay đồ rồi nhanh chóng phóng xe đi mua. Điều này đã thành thói quen của anh khi cô mang thai được 3 tháng. Đói lúc nào không đói, cứ nhằm lúc nửa đêm không có chỗ nào mở cửa thì cô lại kêu đói.

Khẩu vị của Thẩm Ninh lúc mang thai cũng vô cùng đặc biệt. Hôm nay thích ăn chua, ngày mai lại thích ăn ngọt, nhờ cô mà khẩu vị của Lăng Mặc cũng khác người thường luôn.

"Lăng Mặc, ai đã khiến cậu trở nên tàn tạ như vậy? Mắt cũng có thâm quầng rồi kìa." Lâm Triết ngạc nhiên nhìn Lăng Mặc, từ một người đàn ông đẹp trai không tỳ vết nay lại có quầng thâm ở mắt.

Lăng Mặc liếc Lâm Triết một cái cũng không buồn trả lời. Nửa đêm dậy đi mua đồ ăn, đêm nào cũng như vậy. Đứa bé trong bụng không chỉ hành cô mà còn hành lây sang cả anh.

"Lấy vợ có con nó khác thế đấy. Cậu ngày càng giống người đàn ông của gia đình rồi ha ha ha." Lâm Triết cười như được mùa.

"Thế cậu không định lấy vợ à?" Lăng Mặc nhướng mày hỏi.

"Không lấy, nhìn tấm gương là cậu tôi sao dám lấy vợ nữa." Lâm Triết lắc đầu.

"Vậy sao." Lăng Mặc nhẹ nhàng giơ điện thoại lên mở phần ghi âm vừa nãy.

"Thế cậu không định lấy vợ à?"

"Không lấy."

"Thế cậu không định lấy vợ à?"

"Không lấy."

"....."

Lâm Triết định giựt điện thoại trên tay Lăng Mặc nhưng không thành. Anh thong thả đặt điện thoại xuống bàn nhướng mày nhìn Lâm Triết.

"Cậu muốn gì?"

"Dạo này tôi thiếu ngủ, cậu giúp tôi mua đồ ăn Thẩm Ninh muốn ăn lúc nửa đêm là được."

"Cậu.... chúng ta là bạn thân mà, ai lại làm như vậy."

"Không làm như vậy sao làm bạn thân cậu được. Cứ quyết định như vậy đi."

Lâm Triết đau khổ khóc không ra nước mắt. Bao nhiêu người thì không chơi lại chọn ngay ác ma này. Rồi có một ngày Lâm Triết anh ta nhất định sẽ báo thù.

Vậy là đứa bé trong bụng Thẩm Ninh không chỉ hành cô đêm không ngủ được mà còn hành sang cả Lâm Triết. Nửa đêm Lăng Mặc nhắn tin những món cô muốn ăn, Lâm Triết có nhiệm vụ đi mua rồi mang đến sau đó lại phải quay xe về nhà. Được một tuần như vậy, ngay cả mắt Lâm Triết cũng đã xuất hiện quầng thâm. Anh ta nhìn bản thân xanh xao trong gương, khóc không thành tiếng.

Diệp Tử đến Hoàng Đằng, định gọi cho Lâm Triết lại thấy anh ta đang từ bên trong đi ra, cô ta suýt chút nữa không nhận ra người này là Lâm Triết mà cô ta quen, xanh xao đến đáng thương.

"Lâm Triết?"

"Diệp Tử, sao em lại đến đây?" Lâm Triết vui vẻ lại gần.

"Dạo này Hoàng Đằng nhiều việc quá ạ?"

"Sao em hỏi vậy?"

"Tại em thấy anh gầy gò xanh xao quá, thức đêm nhiều mắt cũng có quầng thâm luôn kìa."

"À ừ, dạo này nhiều việc quá nên anh thức có mấy đêm thôi." nghĩ đến đêm nay lại phải dậy mua đồ, tâm Lâm Triết lại thấy đau.

"Ngày mai em tốt nghiệp nên muốn mời anh đến." Diệp Tử cúi đầu nói.

"Ngày mai?"

"Đúng vậy. Anh bận gì sao?"

"Không, ngày mai anh rất rảnh, anh nhất định sẽ tới."

Lâm Triết chào tạm biệt Diệp Tử thì lập tức ngồi vào bàn nghĩ cách. Nếu đêm nay còn thức nữa chắc chắn ngày mai anh ta sẽ không còn sức mà bò đến dự lễ tốt nghiệp của Diệp Tử mất.

Cố Tinh Trần đang làm việc lại nhận được tin nhắn của Lâm Triết. Anh ta vừa đọc xong liền lập tức vui vẻ.

Lâm Triết bấm chuông cửa, một lúc sau mới có người ra mở. Lệ Tử Ngôn khó hiểu nhìn anh ta, sau khi nghe Lâm Triết nói xong thì gật đầu cười một cái.

Đêm xuống, Lăng Mặc đang chìm vào giấc ngủ thì bỗng nhiên mở mắt ngồi dậy, quả nhiên mấy giây sau Thẩm Ninh đã mở mắt nhìn anh. Lăng Mặc nhắn tin cho Lâm Triết, chưa đến 15 phút sau chuông cửa đã vang lên.

"Tử Ngôn? Tiểu Trần?" Thẩm Ninh ngạc nhiên nhìn hai người họ tay xách túi to túi nhỏ đi vào nhà.

"Sao hai người lại đến đây? Lâm Triết đâu rồi?"

"Không biết, anh ta nói với chúng tôi Thẩm Ninh thèm ăn đêm. Vừa nhận được tin nhắn là chúng tôi phóng xe đi mua rồi."

Lăng Mặc nhíu mày, Lâm Triết không biết là học ở đâu cái tính lươn lẹo này, lại dám đổ việc cho người khác.1

Sáng hôm sau, Lâm Triết tắm rửa sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng, ăn mặc đàng hoàng, mặt mày tươi tỉnh đến đón Diệp Tử.

"Lâm Triết, anh xịt nước hoa sao? Thơm quá." Diệp Tử nghiêng người ngửi ngửi trên người Lâm Triết.

"Không đâu, đấy là mùi cơ thể tự nhiên đấy." Lâm Triết mở mắt nói dối.

Diệp Tử cười cười ngồi nghiêm chỉnh lại. Lâm Triết này chơi lâu mới Lăng Mặc nên tính cách cũng lươn y như nhau đây mà.1

Quả nhiên lươn lẹo lây qua đường tình bạn!

Hôm nay là ngày tốt nghiệp, Diệp Tử kéo Lâm Triết đến lớp mình, lại giới thiệu cho anh ta mọi thứ về trường đại học. Lâm Triết vui vẻ đi bên cạnh Diệp Tử, thỉnh thoảng lại lén nhìn cô ta.1

"Trời ơi, sao có thể đẹp trai đến như vậy được?"

"Bạn nữ kia kiếp trước đã cứu cả thế giới hay sao kiếp này lại may mắn như vậy."

"Đẹp đôi thật đấy, ước gì tôi cũng được như vậy."

"......"

Diệp Tử kéo Lâm Triết chen vào đám đông, quả nhiên thấy Thẩm Ninh và Lăng Mặc đã bị vây kín lại. Không hổ danh là người đứng đầu Hoàng Đằng, đi đâu cũng được người ta chào đón.

"Cậu đến đây làm gì?" Lâm Triết hỏi nhỏ.

"Đưa vợ đi tốt nghiệp."

Đúng rồi, sao anh ta lại quên mất Thẩm Ninh học chung với Diệp Tử. Thẩm Ninh kéo hai người vào chụp cùng, một lúc sau Lệ Tử Ngôn cùng Cố Tinh Trần cũng tới, đám nữ sinh lại được phen bổ mắt thi nhau bàn tán.

"Thẩm Ninh, chúc mừng em đã tốt nghiệp." Lệ Tử Ngôn tặng cô một bó hoa lớn.

"Cảm ơn anh."

"Tiểu Ninh, muốn xin việc làm cứ đến Cố thị nhé." Cố Tinh Trần cũng ôm một bó hồng đưa cô.

"Đến lúc đó anh không được chê em đâu đấy."

Lâm Triết xoa xoa cằm nhìn ba người nói chuyện vui vẻ.

"Cố Tinh Trần đến còn hiểu được, nhưng sao Lệ Tử Ngôn cũng đến? Lăng Mặc, không phải là hàng xóm của cậu đã nhìn trúng vợ cậu rồi đấy chứ?"

Lăng Mặc cũng sớm đã thấy ngạc nhiên. Lệ Tử Ngôn đối xử với Thẩm Ninh vượt qua cả ngưỡng hàng xóm rồi.

"Thẩm Ninh tốt như vậy, được người khác thích cũng là điều đương nhiên." Lăng Mặc bình thản nói.

Lệ Tiểu Băng cuối cùng cũng tốt nghiệp, cô ta vui vẻ gọi điện cho anh trai, muốn nhanh chóng về nước để sống chung với Lệ Tử Ngôn.

"Anh hai, em đã tốt nghiệp rồi, mấy hôm nữa sẽ về đó với anh."

"Không cần. Anh sắp quay lại rồi."

Lệ Tử Ngôn nói xong thì lập tức tắt máy. Chuyện của Thẩm Ninh sớm muộn cũng sẽ bị lộ nhưng trước đó anh ta cần phải đảm bảo không một ai biết được việc này, đặc biệt là người Lệ gia. . Truyện Kiếm Hiệp

Lệ Tiểu Băng mặc dù không vui nhưng nghe thấy Lệ Tử Ngôn nói vậy, trong đầu bắt đầu lập sẵn kế hoạch. Chỉ cần Lệ Tử Ngôn yêu quý cô ta thì vị trí của cô ta trong Lệ gia mới được bảo đảm tuyệt đối.

Diệp Tử sau tốt nghiệp đã lập tức đi xin việc, Lâm Triết ngỏ ý muốn giúp đỡ nhưng ngay lập tức đã bị từ chối. Cô ta xin phỏng vấn ở một công ty nhỏ, lại không biết rằng công ty này là do bạn của Tần Bách làm chủ.

"Lão Hà, cậu đang làm gì vậy? Tối nay có muốn vui vẻ một chút không?"

"Tôi đang muốn tìm một thư ký. Cậu xem mấy người này được không?"

"Thư ký là người ở bên cạnh mình, phải vừa xinh đẹp lại biết chiều mình nữa." Tần Bách xem qua loa bỗng nhiên dừng lại.

"Người này sao? Mới ra trường liệu có ổn không?"

"Yên tâm, càng non nớt lại càng dễ nghe lời mình."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play