"Thẩm Ninh, việc hôm nay của cô đây." Dao Dao bê một chồng tài liệu đặt xuống bàn Thẩm Ninh, nói xong liền kiêu ngạo rời đi.

Nhìn chồng tài liệu cao hơn cả đầu, Thẩm Ninh khẽ thở dài một tiếng. Cô có nên đi khiếu nại không đây.

Bên kia Diệp Tử làm việc lại vô cùng thuận lợi. Người mới như cô ta lại rất được mọi người yêu quý, cũng không ai dám mở miệng bắt nạt cô ta. Diệp Tử ôm tập tài liệu trong lòng vừa đi vừa ngâm nga hát.

"Chào...."

"Đi thôi... đi thôi...." nhân viên khác đang nói chuyện, nhìn thấy Diệp Tử đi đến liền lập tức giải tán rời đi.

Mọi người đều đối tốt với cô ta nhưng thỉnh thoảng Diệp Tử vẫn cảm nhận được những ánh mắt khác lạ của bọn họ, nhất là lúc cô được Hà tổng gọi vào hay là đi từ phòng Hà tổng đi ra, bọn họ đều nhìn bằng ánh mắt kì quái.

"Chị định pha cafe sao? Loại này uống lạnh sẽ ngon hơn đấy." Diệp Tử nhìn người bên cạnh cười nói.

"Cảm ơn em."

"Chị không đi ăn trưa cùng mọi người sao? Nghe nói ở dưới có quán ăn mới khai trương đấy."

Người đó cười đáp lại Diệp Tử. Cô ta ngó xung quanh, thấy không có ai mới dám đến gần nói nhỏ với Diệp Tử.

"Em đừng thân cận với Hà tổng quá."

"Có chuyện gì sao?"

"Những thư ký nữ trước đây của Hà tổng, người thì sảy thai, người thì bị đuổi việc mất trắng tất cả, còn có người bị mất mạng nữa, nghe nói đều là do Hà tổng....."

"Diệp Tử." giọng Hà tổng vang lên.

Người kia sợ hãi vội vàng đi ra ngoài. Diệp Tử nhíu mày nhìn theo cô ta, đợi Hà tổng gọi lần hai mới trả lời.

Cuối cùng cũng đến ngày nghỉ, Thẩm Ninh lôi Diệp Tử ra quán cafe, không ngừng than thở về công việc hiện tại của mình. Cô dù sao cũng là thiếu phu nhân của Lăng gia, vậy mà vào Lăng thị làm việc lại bị bắt nạt.

"Ai kêu cậu không cho Lâm Triết nói ra thân phận, giờ còn than trách." Diệp Tử chống cằm nói.

"Còn cậu thì sao? Công việc ổn chứ?"

"Cũng ổn, chỉ là...." Diệp Tử ngập ngừng nói.

"Có chuyện gì sao?"

"Có chị nhân viên khuyên tớ không nên thân cận với sếp, nghe nói những thư ký nữ trước đây đều có kết cục không tốt."

"Cậu nên cẩn thận, bây giờ không tin được bố con thằng nào đâu."

Diệp Tử gật đầu, trong lòng lại có chút lo lắng. Sau khi nghe chị nhân viên đó nói vậy, cô ta luôn có cảm giác không an tâm, nhất là lúc ở một mình với sếp, cảm giác ánh mắt anh ta cứ gian tà.

Chiều tối gần tan làm, Hà tổng gọi Diệp Tử vào phòng. Anh ta cười cười nhìn cô ta từ đầu đến chân rồi mới nói.

"Tối nay có hẹn với đối tác, em về thay đồ rồi đi với anh."

"Em cũng phải đi cùng sao?"

"Em là thư ký của anh, đi cùng anh là nhiệm vụ của em."

"Vâng."

Diệp Tử cúi đầu, trong lòng không muốn đi nhưng lại chẳng thể từ chối. Dù sao công việc tốt như vậy cũng không phải đâu cũng có.

Đối tác của Hà tổng lại hẹn gặp nhau ở trong quán bar. Diệp Tử chưa từng đến những nơi như thế này, nhìn mọi người ăn mặc mát mẻ điên cuồng nhảy nhót khiến cô ta thấy sợ hãi. Hà tổng nhìn biểu cảm của Diệp Tử thì càng hài lòng hơn, cừu non quả nhiên là ngây thơ.

"Tần Bách?"

Diệp Tử ngạc nhiên nhìn anh ta đang cười vui vẻ, tay trái ôm một em, tay phải ôm một em. Hoá ra đối tác mà Hà tổng nói chính là Tần Bách. Diệp Tử định quay người rời đi, tay lại bị Hà tổng giữ lại.

"Diệp Tử, em định làm anh mất mặt sao?" Hà tổng nửa đùa nửa thật nói.

Diệp Tử cắn nhẹ môi đi theo sau Hà tổng vào trong, lại không biết rằng hai người họ sớm đã chuẩn bị kế hoạch trước.

"Hà tổng đến rồi đấy à." Tần Bách đứng dậy cười chào, lại làm như ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Tử: "Hoá ra bây giờ em lại làm thư ký cho Hà tổng."

"Hai người biết nhau sao?"

"Là người quen cũ."

Tần Bách cười cười nhìn Diệp Tử. Anh ta vừa ngồi xuống đã gọi rất nhiều rượu, thậm chí còn gọi cho Hà tổng hai cô em xinh đẹp. Diệp Tử ngồi vào một góc, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân. Bình thường nhìn Hà tổng hiền lành tốt bụng như vậy, không ngờ là bạn của Tần Bách. Sau khi uống với Hà tổng mấy ly, Tần Bách liền quay sang Diệp Tử.

"Diệp Tử, anh mời em một ly."

"Tôi không biết uống rượu." Diệp Tử lập tức từ chối.

"Chỉ là một ly thôi, chẳng lẽ em không nể mặt anh được sao?"

"Tôi...."

"Chỉ có một ly thôi, em đừng làm anh mất mặt trước đối tác. Hợp đồng này vô cùng quan trọng, không ký được thì anh sẽ hỏi tội em." Hà tổng nói nhỏ, nhét ly rượu vào tay Diệp Tử: "Mau uống cùng Tần tổng đi."

Hà tổng đã nói vậy, Diệp Tử không thể không uống. Nhưng Tần Bách căn bản không muốn buông tha cho cô ta, ép cô ta phải uống hết ly này đến ly khác. Diệp Tử không chịu được nữa liền đẩy mạnh Tần Bách ra khiến ly rượu trên tay anh ta rơi xuống sàn vỡ tan tành.1

"Tôi không uống nữa." Diệp Tử đứng dậy nói.

"Hà tổng, thư ký bé nhỏ của cậu xù lông lên rồi kìa." Tần Bách nhìn sang Hà tổng cười nói.

"Sao vậy? Không muốn làm việc tiếp sao?"

"Công việc này tôi không cần nữa, ngày mai tôi sẽ làm đơn xin nghỉ việc."

Chát.... Diệp Tử vớ lấy túi sách định rời đi lại bị Hà tổng kéo lại giáng cho một bạt tai khiến cô ta ngã xuống đất. Vừa uống rượu lại thêm bị tát mạnh khiến đầu óc Diệp Tử choáng váng. Cô ta cố gắng ngồi dậy đã bị Hà tổng lôi lên ghế.

"Tần Bách, con cừu này bắt đầu không nghe lời rồi, cần phải phạt thôi."1

"Cô ta là hàng chưa bóc tem đâu, cậu hưởng thụ xong thì không được quên công lao của tôi đâu đấy." Tần Bách nói xong ngửa cổ uống cạn ly rượu.

"Yên tâm, tôi nhất định sẽ giới thiệu cậu với Hoàng Đằng. Bạn của tôi quen trợ lý cấp cao ở đấy mà."

Tần Bách nghe vậy thì vô cùng hài lòng. Anh ta vất vả lắm mới tạo dựng sự nghiệp thành công, cái danh có bạn gái là bạn thân của Lăng thiếu phu nhân đã không thể thoả mãn được anh ta nữa, anh ta cần mối quan hệ lớn hơn. Vừa hay Hà tổng lại có thể giúp đỡ anh làm quen với trợ lý cấp cao của Hoàng Đằng, sau này thân quen rồi thì không cần lo lắng tương lai công ty của anh ta không phát triển. Không biết bao nhiêu công ty muốn ký hợp đồng với Hoàng Đằng, không ngờ anh ta lại có một cơ hội tốt đến như vậy. Đổi một Diệp Tử vô dụng lấy một tương lai tươi đẹp thì tội gì không làm. Đợi xong việc, sau này anh ta có thể ngẩng cao đầu rồi.

"Tần Bách, nếu cậu không còn việc gì nữa thì có thể đi được rồi."

"Vậy chúc cậu ngon miệng."

Tần Bách cười nham nhở, ôm hai cô em xinh đẹp bên cạnh đứng dậy. Anh ta quen Diệp Tử cũng lâu mà vẫn chưa được chạm vào đã phải đưa cho Hà tổng, kể cũng hơi tiếc. Nhưng vì sự nghiệp, anh ta sẵn sàng đánh đổi tất cả. Hơn nữa mấy cô em ở đây cũng ngon không kém, anh ta vẫn có thể dùng tạm.

"Diệp Tử, cô phải cảm ơn tôi vì đã tìm cho cô một ông chủ tốt như vậy. Sau này đừng có quên tôi đấy nhé ha ha ha."

Diệp Tử bị Hà tổng đè dưới thân căn hận nhìn Tần Bách. Lúc trước cô ta đúng là mắt mù mới yêu Tần Bách, không ngờ anh ta lại là kẻ bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy.

"Cừu nhỏ đừng nhìn người khác như vậy, anh sẽ giận đấy." vừa nói Hà tổng vừa bóp miệng Diệp Tử quay lại nhìn mình.

Khuôn mặt đáng khinh của Hà tổng khiến Diệp Tử sợ hãi. Trong lòng cô ta không ngừng kêu gào thảm thiết.

Lâm Triết, làm ơn hãy cứu tôi!

Rầm.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play