Nhạc Linh nhận ra mình bị chính thành tích của Mộ Thanh Nghiên vả vào mặt, không khỏi oán giận Mộ Thanh Nghiên.
Để xả oán khí, thường thường cô ta tìm người nói thầm, nói cuộc thi lần này nhất định là do Mộ Thanh Nghiên đi cửa sau. Cô ta nói, làm gì có người nào phần thi viết ngữ văn và tiếng anh đều đạt điểm tuyệt đối?
Về phần Mộ Thanh Nghiên đi cửa sau như thế nào, cô ta không nhắc tới, nhưng giữa những câu nói ám chỉ có Trịnh Hồng Tú giúp đỡ Mộ Thanh Nghiên.
Có bạn học bất bình thay cho Mộ Thanh Nghiên và Trịnh Hồng Tú, nhưng hai nhân vật đương sự, cả Mộ Thanh Nghiên và Trịnh Hồng Tú đều không có ý định tìm Nhạc Linh tính sổ, đều là tư thái thanh giả tự thanh.
Mộ Thanh Nghiên hiểu rõ sau khi công bố kết quả cuộc thi, mỗi khi tan học, bên cạnh bàn của cô đều sẽ vây quanh một đám người, cho dù cô đi toilet, cũng có người đi theo, hoặc là muốn xem vở ghi chép của cô, hoặc là so đáp án bài tập với cô.
Ngay từ đầu, phần lớn đều là nữ sinh, sau này có mấy nam sinh da mặt dày cũng thử đi qua tìm cô hỏi vài bài, phát hiện ra cô không chỉ đối xử hào phóng, còn giảng bài đặc biệt dễ hiểu.
Hứa Thanh cũng tìm Mộ Thanh Nghiên hỏi bài một lần.
Sau khi hắn hỏi xong, cao hứng phấn chấn cảm khái với Tần Vĩ Văn: “Mộ Thanh Nghiên quả nhiên lợi hại hơn cả cậu, cậu giảng cho tớ hai lần tớ cũng không hiểu, cậu ấy nói một lần tớ đã hiểu.”
Tần Vĩ Văn nghe thấy lời của cậu bạn thân ăn chơi lêu lổng, trên mặt đầy vạch đen, lỗ tai cũng đỏ lên.
Hắn vừa thẹn vừa giận, nhưng cũng không phát hỏa với Hứa Thanh, giống như không nghe thấy lời của Hứa Thanh, tiếp tục làm bài.
Cũng không biết là Hứa Thanh ý thức được mình nói sai rồi, hay là trong lòng phát thề phải nỗ lực cố gắng, nói xong câu kia, cũng im lặng làm bài.
Cứ như vậy qua mấy ngày, vào một ngày khác, lúc nghỉ giải lao mười phút, Mộ Tiểu Mễ của lớp nhất cầm sách Toán đến lớp nhị.
Vóc người bé bỏng, khuôn mặt xinh đẹp, tính cách có chút tùy tiện, cô bước nhanh đến bên cạnh Mộ Thanh Nghiên, hét lớn một tiếng: “Chị Thanh Nghiên.”
Một tiếng này trung khí mười phần, tuy rằng dễ nghe như tiếng chim hoàng oanh, lại vô cùng vang dội, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Mộ Thanh Nghiên ngẩng đầu, thấy người đến là cô, lập tức nở nụ cười: “Em Tiểu Mễ, sao em lại đến đây?”
Mộ Tiểu Mễ cùng họ với cô, hai nhà các cô tuy rằng tính tới tính lui, cũng không cùng một gia phả, nhưng trong trấn Xuân Thụ vốn ít người họ Mộ, lúc Mộ Chính Huy còn sống cùng với Mộ Chí Vỹ, cha của Mộ Tiểu Mễ hợp ý, luôn luôn coi nhau như huynh đệ, Đinh Tú Phương cũng hợp với Điền Tú, mẹ của Mộ Tiểu Mễ, con trẻ hai nhà bình thường cũng coi nhau như anh em, có chút giống họ hàng bên nội.
Mộ Tiểu Mễ nhìn Mộ Thanh Nghiên một cái, tuy rằng từ trước đến giờ quan hệ của hai người rất tốt, nhưng ở trường học, ít khi gặp nhau, hôm nay, vẫn là lần đầu tiên Mộ Tiểu Mễ đến lớp tìm cô.
“Em muốn chị chỉ cho em cách làm bài này.” Tính Mộ Tiểu Mễ thẳng thắn, không hề ngại ngùng nói ra ý đồ của mình, sau đó đặt sách trong tay lên bàn của Mộ Thanh Nghiên.
Mộ Thanh Nghiên thực thích Mộ Tiểu Mễ mềm mại, không giả tạo này, cười nhẹ nói: “Được, Tiểu Mễ, đến, thời gian không có nhiều, trước chúng ta nói trong giờ nghỉ.”
“Được, chị Thanh Nghiên, sau khi tan học chúng ta có thể về cùng nhau không?”
“Đương nhiên được, đến đây, em xem chỗ này...”
Tôn Kỳ và Lâm Hương Nhi ngồi sau Mộ Thanh Nghiên, thấy Mộ Thanh Nghiên giảng cho Mộ Tiểu Mễ đúng bài tập mà các cô cũng không hiểu lắm, nhanh chóng vây lại.
Chỉ với ba phút, Mộ Thanh Nghiên đã giảng xong bài cho Mộ Tiểu Mễ.
Mộ Tiểu Mễ nghe xong gật đầu giống gà con mổ thóc nói: “Chị Thanh Nghiên thật lợi hại, khó trách bạn học lớp chị đều nói chị giảng bài rất đặc biệt. Không được, lúc về em phải nói với cha mẹ, để sau khi tan học em đến nhà chị học thêm.”
“Chị thì không có gì, chỉ cần bác đồng ý là được.” Mộ Thanh Nghiên cũng rất kinh ngạc với thiên phú giảng bài của mình, có phải hay không, cô càng thích hợp làm giáo viên?
Không, dù có thiên phú làm giáo viên, cô cũng chỉ có thể làm bác sỹ hoặc y tá, bởi vì về sau cô muốn trở thành người làm việc trong bệnh viện Bắc Lại.
Tuy rằng về sau cô không trở thành cô giáo, nhưng cô cũng hy vọng thiên phú này của mình có thể giúp đỡ người bên cạnh, sống qua một đời, cô hiểu rõ, chỉ có tri thức mới có thể thay đổi vận mệnh.
Hơn nữa, người ở trấn nhỏ như bọn họ, cuộc sống cũng rất khó khăn.
“Mộ Thanh Nghiên, nhà tớ cũng cách nhà cậu không xa, tan học tớ cũng muốn đến nhà cậu học thêm, có được không? Cậu có chào đón không?” Tôn Kỳ cũng đến góp vui.
Tính cách Tôn Kỳ ổn trọng, nội liễm, lại mang theo chút khí phách, cũng là người Mộ Thanh Nghiên không chán ghét nổi, vì thế cô cao hứng gật đầu: “Được, nhiều người học càng vui, nhưng mà, các cậu phải nói với người nhà, còn có, lúc trở về, tốt nhất có người nhà đến đón.”
Tôn Kỳ gật đầu: “Đúng thế.”
“Cha em nhất định sẽ đón em, em...” Mộ Tiểu Mễ còn muốn nói chuyện, chuông vào lớp vang lên, cô kết thúc đề tài này, vừa chạy ra ngoài vừa lớn tiếng hô: “Chị, nhớ tan học về cùng nhau a.”
“Được.” Mộ Thanh Nghiên nhìn bóng dáng trẻ con của cô, không nhịn được nở nụ cười.
Buổi chiều, Mộ Thanh Nghiên cùng về nhà với Mộ Tiểu Mễ và Tôn Kỳ.
Nhà hai cô có chút xa, Mộ Thanh Nghiên về tới nhà trước. Sau khi cô về nhà, giúp mẹ bận rộn một chút, ăn cơm xong, Mộ Tiểu Mễ và Tôn Kỳ đeo cặp sách đến.
Đinh Tú Phương và Mộ Tử Khiêm đã biết chuyện hai cô đến học với Mộ Thanh Nghiên, vô cùng nhiệt tình chiêu đãi hai người.
Đinh Tú Phương vội vàng kê cho các cô một cái bàn.
Quản sự Mộ Tử Khiêm không làm gì, lần này cũng vô cùng ngoan ngoãn mang băng ghế ra cho hai người.
Đương nhiên, hắn nhiệt tình như vậy, bởi vì hai người hôm nay đến có Mộ Tiểu Mễ mà hắn thích.
Quan hệ của Mộ Tiểu Mễ và Mộ Tử Khiêm luôn rất tốt, cô nhận băng ghế trong tay tiểu đệ Tử Khiêm, ngồi xuống, tay lấy trong túi áo ra một que kẹo tinh xảo đưa cho Mộ Tử Khiêm: “Em trai Tử Khiêm, đây là chị cố ý giữ lại cho em, kẹo này còn ngon hơn kẹo que, chị cũng chỉ được nếm một cái.”
Mộ Tử Khiêm không coi Mộ Tiểu Mễ là người ngoài, vui vẻ nhận: “Cảm ơn chị Tiểu Mễ, về sau em có đồ ăn ngon cũng giữ lại cho chị Tiểu Mễ một ít.”
“Được, thực ngoan.” Mộ Tiểu Mễ yêu thương sờ đầu Mộ Tử Khiêm.
Tôn Kỳ thấy Mộ Tiểu Mễ có quà cho Mộ Tử Khiêm, nghĩ nghĩ, lấy trong túi xách ra một cục tẩy còn nguyên gói đưa cho Mộ Tử Khiêm: “Em trai Tử Khiêm, cục tẩy này hiệu Hương Hương, hay dùng cho học sinh tiểu học, là hôm qua chị mua nhầm, tặng cho em.”
Kỳ thật Tôn Kỳ chẳng phải mua nhầm, cô là mua cho em gái mình, nhưng còn chưa kịp đưa.
Mộ Tử Khiêm không quen Tôn Kỳ, chẳng những không có đưa tay ra nhận, còn lui về phía sau một bước.
Mộ Thanh Nghiên bị bộ dáng của cậu chọc cười, cô nhận cục tẩy trong tay Tôn Kỳ, đưa cho em trai, cười nói với hắn: “Lúc này có thể nhận, về sau không thể. Em cảm ơn chị Tôn Kỳ đi, sau đó đến tủ lấy hộp thạch lại đây để các chị nếm thử.”
“Vâng, cảm ơn chị Tôn Kỳ, món quà này em rất thích.”
“Em trai của cậu thật đáng yêu.” Tôn Kỳ thực lòng khích lệ một câu, cô nghĩ, Mộ Tử Khiêm thông minh như vậy, có lẽ sau này lớn lên sẽ trở thành học bá, ai, có phải ngày nào đó cô nên đưa em gái nghịch ngợm kia lại đây học tập Mộ Tử Khiêm một chút hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT