Đã hẹn học với nhau đến chín giờ, lúc tám giờ rưỡi, Mộ Chí Vỹ và Điền Tú, còn có cha của Tôn Kỳ cùng nhau đến.
Đến sớm một chút, là muốn nói vài câu khách khí với Đinh Tú Phương.
Vài vị trưởng bối khách khí nói chuyện một hồi, vừa đến chín giờ, ba cô gái kết thúc học, khoan khoái đi ra phòng khách, đều đứng bên người trưởng bối nhà mình.
Mọi người đều cười tủm tỉm, không khí rất vui vẻ, trong lòng Đinh Tú Phương lần nữa cảm thấy tự hào.
Sau khi Tôn Kỳ về nhà, trước khi về phòng ngủ gọi cha cô lại: “Cha, con cảm thấy, nếu con có thể luôn cùng ôn tập với Mộ Thanh Nghiên, hi vọng thi vào trung học chuyên nghiệp rất lớn.”
Nếu thi đỗ trung học chuyên nghiệp, lập tức được phát phiếu lương thực, tốt nghiệp xong, lại được điều nhận công tác, so với mất ba năm học trung học rồi lại thi vào đại học, lời hơn nhiều.
“Người nhà họ Mộ đều là người thành thật, cha ủng hộ con cùng học với Mộ Thanh Nghiên, con yên tâm học cho tốt, tranh thủ ... thi đỗ trung học chuyên nghiệp.” Nếu thế, gánh nặng trong nhà có thể giảm nhẹ một chút.
“Con sẽ cố gắng. Con muốn nói cho cha mẹ biết chuyện tốt này, để gánh nặng tâm lý của hai người nhẹ một chút.”
Cha mẹ đều là những công nhân bình thường, thu nhập trong nhà không cao, nhưng cha mẹ lại hy vọng con gái bọn họ có thể thông qua việc học thay đổi vận mệnh.
Bên trên có anh trai đang học trung học, phía dưới cô còn có em trai, em gái đang học tiểu học, Tôn Kỳ trưởng thành sớm, luôn luôn cảm thấy gánh nặng tâm lý rất lớn.
Kỳ thật, cô luôn luôn nỗ lực học tập, nhưng cho dù cô cố gắng thế nào, thành tích chỉ có thể ở mức trung bình, điều này làm gánh nặng tâm lý của cô càng nặng nề hơn.
Là Mộ Thanh Nghiên khiến cô cảm thấy có hy vọng.
Nếu không phải tự mình trải nghiệm, cô không thể tin được trên đời này lại có người kỳ diệu như Mộ Thanh Nghiên, chưa nói đến thành tích của cậu ấy tốt như thế nào, còn có thể giảng bài hay hơn cả các thầy cô, cũng rất tích cực giúp đỡ người khác, giống như thiên sứ đâu.
Mà cô, rõ ràng là một người may mắn.
Mộ Thanh Nghiên không hề biết Tôn Kỳ coi cô như thiên sứ?
Lúc này cô ở trên giường ngủ, vắt trán suy nghĩ.
Kiến thức của lớp đầu tháng ba rất đơn giản, cô học thực sự rất nhàn. Thời gian giải lao dùng để giảng bài cho các bạn học còn đỡ, lúc lên lớp nghe thầy cô giảng bài, cô cảm thấy những kiến thức này đó, không cần thiết với cô, khiến cô lãng phí thời gian, có cảm giác như khủng hoảng vì lãng phí sinh mệnh vậy.
Cô nên làm gì để thay đổi chuyện này?
Lại không thể xin nghỉ dài hạn phải không?
Nếu không, cô giáo Trịnh chắc khóc mất.
Cô càng nghĩ, quyết định đến hiệu sách ở thành phố Huyền Dương một chuyến, mua ít từ điển và sách cấp 3 về.
Về sau đến giờ ngữ văn, cô lấy sách từ điển ra, thời gian trống cô có thể nghiền ngẫm từ điển, như vậy, có thể học được ít nhiều, cũng không ảnh hưởng đến trật tự lớp học; môn tiếng anh liền lấy từ điển Anh – Hán; các môn khác thì lấy sách cấp 3...
Ừ, có thể làm thế, ừ, cứ như thế đi.
Mộ Thanh Nghiên cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì chiều cao khiêm tốn của mình, nếu cô cao hơn sẽ không cần ngồi ở hàng ghế phía trước, cô có thể ngồi phía sau, tự học càng tự do hơn, không giống bây giờ, cô ngồi ở hàng thứ hai, dãy ghế giữa, ngay dưới mí mắt thầy cô, chỉ có thể giấu giấu giếm giếm làm việc riêng.
Khiếm Mộ Thanh Nghiên và các thầy cô ôn tập cho lớp đầu tháng ba bất ngờ là, từ sau khi Mộ Tiểu Mễ tìm Mộ Thanh Nghiên nhờ giảng bài xong, một ít học sinh lớp nhất cũng lợi dụng giờ nghỉ giải lao tìm Mộ Thanh Nghiên hỏi bài.
Mộ Thanh Nghiên không cự tuyệt ai.
Hiện tượng tốt như vậy, Trịnh Hồng Tú và đa số các thầy cô nhìn thấy ánh mắt đều ánh lên vẻ hài lòng, nhưng cũng có thầy cô không vừa mắt.
Người này chính là cô giáo tiếng Anh của lớp nhị mà Hứa Thanh từng phê bình – Chu Á Bình.
Vào học hơn hai mươi ngày, Mộ Thanh Nghiên chưa từng học Chu Á Bình, cũng được mở mang kiến thức với cô giáo nóng tính và khó tính trong truyền thuyết.
Hứa Thanh và các bạn học khác nói không sai, cô ta thực sự là người không nói lý lẽ và có tính nâng cao đạp thấp.
Nhưng mà, bởi vì Mộ Thanh Nghiên là người Trịnh Hồng Tú đặc biệt quan tâm, hơn nữa, thành tích tiếng Anh của Mộ Thanh Nghiên đặc biệt tốt, chữ tiếng Anh lại viết được vô cùng xinh đẹp, Chu Á Bình luôn luôn khách khí với cô.
Đến tận hôm nay, lúc nghỉ giải lao giữa giờ, tận mắt nhìn thấy Mộ Thanh Nghiên giảng bài cho Mộ Tiểu Mễ, bà giận tím mặt, không chỉ lập tức đuổi Mộ Tiểu Mễ ra ngoài, còn hung hăng phê bình Mộ Thanh Nghiên: “Mộ Thanh Nghiên, không ngờ rằng em còn là người kiêu ngạo, tự mãn, em có thời gian sao không làm bài của mình? Còn giảng bài cho các bạn khác, em đây là muốn hại mình hại người hay sao?”
Mộ Thanh Nghiên cho rằng lời của Chu Á Bình “hại mình hại người” là đang lo lắng cho người học trò như mình giảng bài cho Mộ Tiểu Mễ sẽ không chuẩn đáp án, gây ra sai lầm. Chu Á Bình coi như là vì tốt cho học sinh, liền không phản bác bà, yên lặng cầm vở luyện tập của mình làm bài.
Mộ Thanh Nghiên là một bộ dáng biết sai, nguyên bản Chu Á Bình nên thấy tốt thì ngừng lại, nhưng cô ta tính khí xấu, tuy rằng Mộ Thanh Nghiên nghe lời, nhưng bà vẫn chưa hết giận.
Những lời lúc trước của bà là nói lúc đứng ở cửa phòng học, hiện tại, bà chậm rãi đi tới bên cạnh Mộ Thanh Nghiên: “Cô nói với em, Mộ Thanh Nghiên, em giúp bạn học là đúng, nhưng về sau em chỉ có thể giúp đỡ bạn học lớp mình, lớp nhất luôn cạnh tranh với lớp chúng ta, cô không hy vọng em giúp bọn họ, hại chúng ta.”
Học sinh ở đây nghe nói như thế: “...”
Mộ Thanh Nghiên: Thì ra, vừa rồi Chu Á Bình nói “hại mình hại người” là sợ sau khi mình giúp các bạn lớp nhất, tiền thưởng của bà ta bị tổn hại sao?
Sao người này lại có thể như vậy?
Thật đúng là không phải ích kỷ bình thường a.
Vì một chút tiền thưởng, thế nhưng ngăn cản học sinh lớp khác tiến bộ, mà còn có thể nói dõng dạc như thế.
Thực sự là vô đức.
Mộ Thanh Nghiên suy nghĩ, khuôn mặt lạnh xuống.
Chu Á Bình thấy sắc mặt Mộ Thanh Nghiên có chút khó coi, cho rằng cô bởi vì bị bà phê bình, khó chịu trong lòng, bà nghĩ thầm, Mộ Thanh Nghiên này, tuy rằng thành tích tốt, cũng không phải dạng người tôn sư trọng đạo phải không?
Không, một mầm non tốt như vậy, không thể để cô ấy đi nhầm đường được, nhân cơ hội này, phải giáo dục thật tốt mới được.
Vì thế, Chu Á Bình đổi thành bộ dáng ôn nhu, nói lời thấm thía: “Mộ Thanh Nghiên, cô biết thành tích của em tốt, nhưng em có thể cam đoan kiến thức mà em sắp phải học được em lĩnh hội trăm phần trăm sao? Khẳng định không thể cam đoan đúng không? Nếu không thể, cho dù thành tích tốt, thi trung học cũng có thể thi trượt, cho nên cô hy vọng em về sau có thể chuyên tâm làm bài của mình, nhất định không được vì những người không liên quan hy sinh thời gian học tập quý báu của mình.”
Chu Á Bình nói xong, trong lòng còn tán thưởng chính mình, bà cảm thấy những lời này là khuyên bảo tận tình, không thể không nói vô cùng cao minh, Mộ Thanh Nghiên nhất định sẽ thụ giáo.
Không ngờ, Mộ Thanh Nghiên nghe xong, lạnh lùng đáp: “Em ấy không phải người không liên quan, em ấy là em gái của em.”
...
Chu Á Bình ngạc nhiên: “Cái gì? Em nói cái gì? Cô không nghe rõ?”
Mộ Thanh Nghiên cũng không để ý bà ta không nghe rõ là thật hay là giả, lặp lại một lần nữa: “Em nói, Mộ Tiểu Mễ không phải là người không liên quan, em ấy là em gái của em.”
Lần thứ nhất Mộ Thanh Nghiên nói, rất nhiều bạn học muốn cười mà không dám cười, cô nói đến lần thứ hai, một ít học sinh không sợ Chu Á Bình, giống như Tần Vĩ Văn, Lý Soái, Phùng Tuấn đều không nể mặt Chu Á Bình cười ha ha lên.
Học sinh khác cũng giương khóe miệng.
Chu Á Bình bị mất mặt, trong lòng hận vô cùng, lại không tìm ra lý do phản bác Mộ Thanh Nghiên.
Bà tưởng Mộ Tiểu Mễ thực sự là em họ Mộ Thanh Nghiên.
Nếu bà biết Mộ Tiểu Mễ và Mộ Thanh Nghiên căn bản không phải quan hệ huyết thống, nhất định sẽ mắng Mộ Thanh Nghiên đến máu chó đầy đầu.
Đáng tiếc, bà không biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT