Thẩm Tâm Dao và Tiền Vân Đóa đã sớm nhìn thấy Mộ Thanh Nghiên, Thẩm Tâm Dao không biết Mộ Thanh Nghiên, bà nhìn thấy Mộ Thanh Nghiên vẫn còn nhỏ, cho rằng cô là em gái hoặc con gái của bạn bè Thẩm Tiêu Nhiên, không có nghĩ nhiều. Tiền Vân Đóa tuy rằng biết Mộ Thanh Nghiên, suy nghĩ không khác Thẩm Tiêu Nhiên lắm, cho rằng Thẩm Tiêu Nhiên và Mộ Thanh Nghiên là có quan hệ khác.
Hai người đều không đặt Mộ Thanh Nghiên trong mắt.
Nhưng mà lúc này thấy Thẩm Tiêu Nhiên không để ý đến hai người, không hẹn mà cùng gặp đem đầu mâu hướng về phía Mộ Thanh Nghiên, hai người muốn lợi dụng Mộ Thanh Nghiên thương tổn Thẩm Tiêu Nhiên.
Tiền Vân Đóa chạy nhanh vài bước, kéo lại cánh tay Mộ Thanh Nghiên: “Mộ Thanh Nghiên, rõ ràng cậu có hôn ước với Tần Vĩ Văn, thế nào còn quấn quýt lấy anh Tiêu Nhiên của tớ? Cậu muốn bắt cá hai tay sao?”
Thẩm Tâm Dao chạy tới vốn thầm nghĩ nói Thẩm Tiêu Nhiên và Mộ Thanh Nghiên hành vi không hợp, nghe xong lời của Tiền Vân Đóa, lập tức thay đổi thành: “Tiêu Nhiên, sao cháu lại hồ đồ như vậy? Theo như gia thế của Thẩm gia chúng ta, đứa con gái nào mà cháu chẳng lấy được? Lại hưởng chung bạn gái với người khác sao?”
Không dám đắc tội Thẩm Tiêu Nhiên, lời nói này của Thẩm Tâm Dao vô cùng uyển chuyển, nhưng câu cuối cùng vẫn để tâm tính ác độc của bà bị lộ ra.
Thấy mình liên lụy đến Mộ Thanh Nghiên, Thẩm Tiêu Nhiên cho cô một biểu cảm cười khổ hối lỗi, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Tâm Dao và Tiền Vân Đóa, lạnh như băng, anh hừ lạnh một tiếng: “Cô định hủy đi tiền đồ của cháu sao?”
Thẩm Tâm Dao bị lời nói của anh dọa, liên lục lùi về sau xua tay: “Cô không có ý đó.”
“Vậy vì sao muốn vu hãm cháu?”
Tiền Vân Đóa không nghe ra được thâm ý trong lời nói của Thẩm Tiêu Nhiên, cô chỉ nhìn thấy Thẩm Tâm Dao bị Thẩm Tiêu Nhiên chế trụ, bà bị rơi xuống thế hạ phong.
Trong lòng cô cáu giận, vừa thầm mắng Thẩm Tâm Dao vô dụng, vừa định lấy Mộ Thanh Nghiên ra nói chuyện.
Từ lần đầu tiên Tiền Vân Đóa bắt lấy tay Mộ Thanh Nghiên, Thẩm Tiêu Nhiên lanh tay lẹ mặt lập tức giải vây cho Mộ Thanh Nghiên.
Lần này Tiền Vân Đóa định thực hiện lại trò cũ, Thẩm Tiêu Nhiên vốn định bảo vệ Mộ Thanh Nghiên, đã thấy lúc hai tay Tiền Vân Đóa định bắt lấy Mộ Thanh Nghiên, cô nhóc đột nhiên nâng tay, xoay Tiền Vân Đóa hai vòng, sau đó đẩy một cái, cuối cùng Tiền Vân Đóa đặt mông xuống cách đây hai thước.
Không nghĩ tới thân thủ cô nhóc tốt như vậy, nhất thời Thẩm Tiêu Nhiên sợ ngây người.
Cùng ngây người còn có Thẩm Tâm Dao và Tiền Vân Đóa.
Lúc Tiền Vân Đóa bị Mộ Thanh Nghiên chế trụ còn chưa định thần lại, đã thấy Mộ Thanh Nghiên tà mị cười với cô, sau đó đi đến bên tai cô nhỏ giọng nói: “Tiền Vân Đóa, mặc kệ cậu tin hay không, tớ cũng muốn nói, tớ và anh Thẩm thật sự không có gì. Nếu cậu thực sự muốn đắc tội anh Thẩm, không để lại đường lui cho mình, có muốn tớ nói với anh ấy chuyện cậu và Liễu Đông Cảnh không? Thế thì cậu cứ làm loạn đi, còn nếu không, thành thật một chút.”
Mộ Thanh Nghiên nói xong liền buông Tiền Vân Đóa ra, vỗ nhẹ tay, lập tức đi đến bên cạnh Thẩm Tiêu Nhiên, nhẹ nhàng nói: “Anh, chúng ta về thôi.”
Bọn họ đi rồi, Tiền Vân Đóa bị lời của Mộ Thanh Nghiên làm bừng tình, hoảng sợ nhìn Thẩm Tâm Dao, nhỏ giọng hỏi: “Có phải chúng ta không thể đắc tội anh... Tiêu Nhiên phải không?”
“Đúng vậy. Tuy bây giờ ông nội nó cắt tiền tiêu vặt của nó, nó không có cách nào giúp đỡ chúng ta, nhưng mẹ tin chỉ là tạm thời. Chờ nó lớn hơn một chút, nó có sản nghiệp của riêng mình, có thể tiếp tục giúp chúng ta, cho nên, Vân Đóa, ánh mắt của con phải nhìn xa một chút.” Lúc trước Thẩm Tâm Dao cũng từng khuyên Tiền Vân Đóa như vậy, nhưng Tiền Vân Đóa luôn ương ạnh kiêu ngạo chưa từng nghe lời của bà.
Bây giờ coi như chính mình lĩnh ngộ được.
“Con hiểu rồi.” Tiền Vân Đóa nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng vẫn còn kinh hãi.
Trong lòng cô không biết bây giờ là tư vị gì, đầu tiên là nghĩ mà thấy sợ ánh mắt thiển cẩn lúc trước của mình, thiếu chút nữa đắc tội Thẩm Tiêu Nhiên, đoạn tuyệt con đường về sau của mình, sau đó lại là: Mộ Thanh Nghiên thế mà biết chuyện cô và Liễu Đông Cảnh.
Chuyện cô và Liễu Đông Cảnh, rõ ràng như thế sao?
Ngoài Mộ Thanh Nghiên còn có ai biết chuyện này không?
Nếu mọi người đều biết, cô phải làm sao bây giờ?
Không, vừa nãy Mộ Thanh Nghiên nói sẽ giữ bí mật cho cô, nói vậy có phải là người biết chuyện này không nhiều lắm phải không?
Cũng phải, nếu người biết chuyện nhiều, cô đã sớm chết đuối trong nước bọt rồi phải không?
Nhưng mà, tuy người biết chuyện không nhiều, quan hệ giữa cô và Liễu Đông Cảnh cũng nên kết thúc.
Có quan hệ với Liễu Đông Cảnh vốn bởi vì, lúc trước cô cho rằng nhà cô và Thẩm Tiêu Nhiên đã triệt để chấm hết.
Hiện tại cô biết, bên phía Thẩm Tiêu Nhiên vẫn còn hy vọng, tự nhiên cô sẽ chọn tiếp tục ôm đùi Thẩm Tiêu Nhiên.
Cho nên, cô phải làm một cô gái có tự tôn tự trọng, dè dặt mới phải.
Thấy sau khi Thẩm Tiêu Nhiên lên xe, mắt sáng quắc nhìn mình, Mộ Thanh Nghiên buồn cười: “Kinh ngạc đến thế sao?”
Cô biết, anh là ngạc nhiên vì thân thủ của cô.
Thẩm Tiêu Nhiên mân môi: “Đương nhiên. Ai, Mộ Thanh Nghiên, em có thể nói với anh em còn làm được gì nữa không? Hoặc là, em nói rõ với anh, có việc gì là em không thể làm không?”
Mộ Thanh Nghiên le lưỡi: “Hắc hắc, chỉ có chút bản lĩnh thế thôi, thật sự không còn cái gì khác.”
“Vậy em có thể nói với anh, thân thủ này của em là học của ai không? Trông rất chuyên nghiệp?”
Biết Thẩm Tiêu Nhiên sẽ hỏi như vậy, Mộ Thanh Nghiên đã sớm chuẩn bị ứng phó: “Tạm thời giữ bí mật được không?”
Đáp án chân chính là, đấu thuật của cô là học từ anh. Kiếp trước, bởi vì thân thể không tốt, cô chỉ học được vẻ bề ngoài đẹp mắt, ai biết sau khi trùng sinh, cô luyện tập lại có thành tựu.
Đáp án chân chính không thể nói, cũng không muốn nói dối, cô đành phải lấy lý do qua loa.
“Được.” Nhớ đến hai người sư phụ của mình đều làm việc rất lộn xộn, Thẩm Tiêu Nhiên đoán, tất nhiên Mộ Thanh Nghiên cũng có một sư phụ lợi hại nhưng lại làm việc điệu thấp.
Mà này, vừa vặn giải thích cho những kinh tài tuyệt diễm của Mộ Thanh Nghiên.
Anh không thể tra xét chuyện “sư phụ” của Mộ Thanh Nghiên, nhưng lại muốn biết thân thủ của cô lợi hại đến đâu, vì thế nói: “Có cơ hội, chúng tay đấu với nhau một trận được không?”
“Có thể a.” Mộ Thanh Nghiên nghĩ, đấu thuật mà Thẩm Tiêu Nhiên dạy cô là lúc anh ba mươi tuổi, may mắn gặp một cao nhân thần bí, cho nên bây giờ anh chưa có cơ hội tiếp xúc với đấu thuật này, cô đấu với anh, để anh được mở mang kiến thức cũng tốt.
“Trở về liền đấu?”
Nhìn bộ dáng nóng lòng của anh, Mộ Thanh Nghiên cố ý đùa: “Sau khi trở về em còn muốn làm đồ ăn cho anh, còn đan găng tay.”
“Không, vẫn để anh thấy thân thủ của em trước. Làm đồ ăn thì thôi, lát nữa anh mời mọi người ra ngoài ăn, găng tay để về sau lại đan.” Thẩm Tiêu Nhiên là nam nhân, lại là người lính, đối với võ thuật rất cuồng nhiệt, huống chi ý đồ chân chính của anh là, muốn đấu với cô nhóc này một hai chiêu xem.
Thẩm Tiêu Nhiên rất tự tin với thân thủ của mình được sư phụ Trạm Bắc dạy cho anh, anh không thể chấp nhận được sự thật là cô nhóc này mạnh hơn anh. Cho dù sư phụ của cô nhóc mạnh hơn sư phụ Trạm Bắc, nhưng tuổi cô nhóc còn nhỏ như vậy, nhất định không học được tinh túy từ sư phụ cô.
Hai người Trác Đông Lâm và Mộ Tâm Lan từ khi hai người ra ngoài, cách một lúc lại nhắc tới bọn họ, mãi mới thấy bọn họ trở lại, ai biết, vừa vào nhà, hai người này thế nhưng nói muốn tìm một chỗ so đấu với nhau.
Sau khi Mộ Tâm Lan và Trác Đông Lâm nghe thế, cả kinh muốn rớt con mắt. Bọn họ nghĩ, Thẩm Tiêu Nhiên dù sao là quân nhân, có võ cũng thực bình thường, nhưng là Mộ Thanh Nghiên, làm sao cô biết võ được?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT