Trước khi Thích Ý đến, Mộ Thanh Nghiên đã nhìn qua sách giáo khoa và sách luyện tập mới lĩnh hôm nay, cảm thấy tri thức của lớp đầu tháng ba đối với cô mà nói, có chút đơn giản, cho nên không chút nào lo lắng thảo luận với nhóm bạn sẽ làm chậm trễ thời gian học tập của cô.
Cô thống khoái gật đầu với Tôn Kỳ: “Được, chỉ cần học sinh mới các cậu không chê học sinh học lại như tớ, thảo luận cái gì đều không thành vấn đề.”
Lời của cô thành công đưa tới một trận cười vang.
Lý Soái và Tần Vĩ Văn ngồi ở dãy ghế cuối cùng đang nghiêm túc làm bài, nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, tuy rằng không biết mấy bạn học và Mộ Thanh Nghiên vì sao cười vui vẻ thế, lại thấy, Mộ Thanh Nghiên ý cười trong suốt, toàn thân như sáng lên, trông vô cùng xinh đẹp và thần bí.
Hôm sau, Mộ Thanh Nghiên đi ngang qua lớp nhất, ngoài ý muốn thấy Tiền Vân Đóa và Thẩm Tâm Dao.
Lúc đầu, cô cũng không nhận ra bọn họ.
Kiếp trước, cô nhìn thấy Thẩm Tâm Dao lúc bà đã hơn 50 tuổi, người cũng mập ra, mà Tiền Vân Đóa, đừng nói là gặp mặt, ngay cả ảnh chụp cũng chưa từng nhìn.
Còn chuyện lúc trước thấy ở trước cửa nhà, bởi vì lúc đó khoảng cách có chút xa, cô cũng không nhìn rõ mặt bọn họ.
Cho nên, hiện tại, cô cũng không nhận ra hai mẹ con họ.
Nhưng, ai bảo giọng Thẩm Tâm Dao ẻo lả như vậy chứ?
Không chỉ ẻo lả, bà lại vô cùng thích diễn cảnh thân thiết với Tiền Vân Đóa ở trước mặt công chúng, lấy được sự tán dương của mọi người đối với người làm mẹ kế như bà.
Mộ Thanh Nghiên đi qua hành lang phía ngoài phòng học lớp nhất, không đến trăm mét, liền nghe thấy Thẩm Tâm Dao dùng giọng ẻo lả ngọt ngấy gọi tên Tiền Vân Đóa vài lần.
Tuy rằng lần trước không nhìn rõ mặt, bởi vì Tiền Vân Đóa và Thẩm Tâm Dao đều đang mặc quần áo lần trước, Mộ Thanh Nghiên nhanh chóng quay đầu lại, liền nhận ra, đề tài chủ yếu của học sinh lớp nhất nói đến, học sinh chuyển trường, chính là Tiền Vân Đóa.
Bởi vì kiếp trước chưa từng học lại, Mộ Thanh Nghiên không biết là Tiền Vân Đóa đột nhiên chuyển đến trường trung học trấn Xuân Thụ giống kiếp trước, hay vẫn là ở kiếp này mới xảy ra.
Cô chính là nghi ngờ một chút: Là người trấn Xuân Thụ, vậy lúc trước Tiền Vân Đóa học ở đâu?
Đương nhiên, cô cũng chỉ nghi hoặc một chút, chuyện của Tiền Vân Đóa cô không muốn quan tâm.
Dù sao Tiền Vân Đóa cũng không hại được Thẩm Tiêu Nhiên, cô cứ coi cô ta không tồn tại là được.
Tuy rằng Mộ Thanh Nghiên không quan tâm, nhưng chuyện bát quái về Lưu Lỵ, một học sinh chuyển trường khác, vẫn truyền đến lỗ tai cô.
Về phần Lưu Lỵ, các bạn học đều là vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, bọn họ nói, cha của Lưu Lỵ là sở trưởng mới được điều động đến trấn, mẹ của cô cũng được điều đến ngân hàng ở đây, nhà bọn họ điều kiện có vẻ tốt lắm, ăn mặc, ở, đi lại đều có phong phạm của thành phố lớn, bọn họ còn nói, thành tích của Lưu Lỵ cũng tốt lắm, tính cách lại sáng sủa, đơn thuần, là bạn học tốt.
Mà khi nói đến Tiền Vân Đóa, mọi người ngoài lắc đầu, lại là thổn thức.
Bọn họ nói, bọn họ thừa nhận Tiền Vân Đóa xinh đẹp, nhưng nhân phẩm của người kia, thật sự không dám khen tặng.
Mọi người chỉ nói như vậy, là bởi vì Tiền Vân Đóa ngay trước mặt bạn học, chửi mẹ kế của cô, còn có cháu ngoại của bà.
Cô nói, vốn là cha cô, mẹ kế cùng ở với cô ở thành phố Huyền Dương, để cô học ở đó, mọi việc vốn đang tốt đẹp, cháu ngoại đột nhiên cắt đứt sự giúp đỡ với bọn họ.
Một món tiền lớn bị cắt mất, nhà bọn họ đành phải chuyển về trấn Xuân Thụ ở nhà ông nội.
Cô ta nói bây giờ cô ta hận chết người mẹ kế kia, hận người này khi không lại chặt đứt tài lộ của cô ta.
Càng hận cháu ngoại của mẹ kế không có danh dự, cô còn từng nghe thấy chính hắn đồng ý, hàng năm giúp đỡ nhà bọn họ một vạn đồng, hiện tại lại nói không giữ lời.
Nghe nói trước kia nhà Tiền Vân Đóa có người hàng năm tự nguyện giúp đỡ nhà bọn họ một vạn đồng, mọi người vừa khiếp sợ vừa hâm mộ: Thiên hạ lại có người tốt như vậy?
Sau này nghe Tiền Vân Đóa kể chuyện, sau khi người nọ cắt đứt viện trợ cho nhà họ, mỗi người nhà họ đều hận cái người từng là ân nhân kia, không khỏi thầm mắng một nhà bạch nhãn lang.
Bùn nhão không trát được tường, người ta giúp đỡ các ngươi là ân tình, không giúp đỡ là bổn phận, các ngươi có tư cách gì hận người ta?
Thậm chí mọi người còn nghĩ, cháu ngoại nhà mẹ kế Tiền Vân Đóa kia khẳng định là đã hiểu thấu cả nhà họ tâm địa đen tối mới đổi ý.
Mộ Thanh Nghiên vừa nghe liền biết phú hào hàng năm giúp đỡ nhà Tiền Vân Đóa một vạn đồng là Thẩm Tiêu Nhiên.
Cho dù cô biết Thẩm Tiêu Nhiên có bao nhiêu quan tâm chăm sóc nhà Tiền Vân Đóa từ kiếp trước, chợt nghe thấy hắn hàng năm trợ cấp nhà họ một vạn đồng cũng có chút líu lưỡi.
Cô biết Thẩm Tiêu Nhiên có tiền, biết hắn cũng không cần một vạn đồng này, cô chỉ là ngạc nhiên một nhà Thẩm Tâm Dao có thể vô sỉ như vậy.
Thẩm Tâm Dao và Tiền Quốc An vẫn còn đang tuổi tráng niên, có tay có chân, thế nhưng lại để Thẩm Tiêu Nhiên giúp đỡ bọn họ bằng phương thức này, thế mà lại chơi bời lêu lổng để cho hắn nuôi?
Chẳng lẽ bọn họ không dùng tiền hắn đưa để mở một cửa hàng hay cầu hắn giúp tìm cho một công việc tốt, tự mình mưu sinh hay sao?
Thế nhưng có thể thoái mái, yên tâm làm sâu mọt, ha ha, trước kia cô thực sự là xem thường bọn họ.
Cô cảm thấy phẫn nộ vì hành động vô sỉ bóc lột Thẩm Tiêu Nhiên, sau này nghĩ lại, Thẩm Tiêu Nhiên cắt đứt viện trợ với bọn họ, chính là bước đầu tiên để tra tấn bọn họ, liền không còn quá bức xúc nữa.
Khai giảng là ngày hôm sau nữa, cũng là ngày cử hành thi năm môn thi đầu vào.
Thi đầu tiên là môn Ngữ văn, bài thi rất đơn giản, Mộ Thanh Nghiên đã sớm làm xong, bỗng nhiên nhớ tới hôm báo danh, chuyện hai thầy cô tranh đoạt học sinh thành tích tốt, lặng yên sửa hai câu thành đáp án sai.
Cô cảm thấy, ngay từ đầu, cô vẫn là nên khiêm tốn thì tốt hơn.
Kỳ thật cô còn muốn sửa mấy câu nữa, nhưng lo lắng chủ quan bài làm của mình, khiến điểm quá kém, nên chỉ sửa hai câu. Thi môn toán, cũng bởi nguyên nhân này, cô không cố ý sửa sai, toàn lực phát huy. Đến môn tiếng anh, cũng giống như môn ngữ văn, cô cũng cố ý làm sai hai câu. Vật lý và hóa học, lại toàn lực phát huy; thời gian làm bài, cô rõ ràng không nộp thứ nhất.
Lúc này cô đã hiểu rõ, bài thi của hai lớp ôn luyện đầu tháng ba giống nhau, ý nghĩa của cuộc thi này là để các thầy cô đánh giá được thành tích học sinh của mình, cho nên có xếp hạng học sinh.
Cũng vì nguyên nhân này, các thầy cô rất nhanh chấm bài, phê bài và trả lại cho học sinh.
Kết quả cuộc thi khiến Tần Vĩ Văn và Lý Soái cảm giác không thể tin.
Mộ Thanh Nghiên, thành tích của cô... thế nhưng có thể tốt đến thế sao?
Toán, Lý, Hóa đều đạt điểm tuyệt đối; hai môn ngữ văn và tiếng anh, mỗi môn đều chỉ đúng ba phần, trả lời sai đều là câu hỏi lựa chọn, nói cách khác, phần thi viết của cô đều là điểm tuyệt đối; thời gian làm bài dư mười hai phút...
Tần Vĩ Văn và Lý Soái xem qua bài thi của cô, lại nhìn của chính mình, yên lặng đi trở về bàn ... làm bài.
Mặc dù trong tâm cũng không tĩnh được.
Mộ Thanh Nghiên đối với việc thành tích của cô không thể khiêm tốn cũng rất bất ngờ, cô không nghĩ các môn tự nhiên dĩ nhiên đạt điểm tuyệt đối, xem ra cô đã nắm được phương pháp giải bộ đề rồi.
Nhìn thấy thành tích của Mộ Thanh Nghiên xong, cao hứng nhất là thầy cô trong lớp nhị và bạn cùng bàn Thích Ý, đương nhiên Thích Ý liền yêu cầu mượn vở ghi chép của cô.
Mộ Thanh Nghiên gật đầu đồng ý.
Thích Ý giống như các bạn học khác, trên mặt đều biểu hiện hâm mộ Mộ Thanh Nghiên, một chút ghen tỵ cũng che giấu đi.
Nhưng mà có mấy bạn học, biểu hiện ra ngoài chói lọi ghen tỵ, nhất là Nhạc Linh từng kết luận Mộ Thanh Nghiên không bằng Phùng Tuấn và Hồ Quốc An.
Kết quả cuộc thi chứng minh, lời của cô ta sai mười phần.
Thành tích của Mộ Thanh Nghiên, đừng nói là Phùng Tuấn và Hồ Quốc An, ngày cả Tần Vĩ Văn và Lý Soái cũng không so được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT