Beta: Bánh Bao

Băn khoăn của Nguyễn Tiểu Vân bị Cố Việt đánh mất, hắn nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, còn có con mà, lần này cha làm tốt thì cũng thôi, làm không tốt, để con làm tiếp.”

Ở trong lòng Nguyễn Tiểu Vân, con còn quan trọng hơn ông xã, thông minh hơn, đáng tin hơn ông xã của mình.

Lần này là do bệnh tình của bà khiến hắn sợ hãi, dưới tình thế cấp bách mới làm ra việc hồ đồ.

Bà tin rằng, trải qua chuyện giáo huấn này, về sau hắn càng làm việc ổn trọng, cơ trí hơn.

Quyết định giao chuyện cảm ơn cho con và ông xã, Nguyễn Tiểu Vân quyết định trước nói lời cáo biệt và cảm ơn với mẹ con nhà họ Mộ.

“Là chị Tú Phương phải không?” Quả nhiên giọng của Nguyễn Tiểu Vân thật vui mừng.

“Ừ, là chị, Tiểu Vân, em gọi điện thoại đến là có chuyện gì sao?” Chung quy Đinh Tú Phương có chút không yên tâm.

“Em và Cố Việt sắp đi đế đô, hôm nay gọi điện thoại là để cáo biệt với chị, cũng là để nói với chị một tiếng cảm ơn.” Nguyễn Tiểu Vân nói ra được lời trong lòng, cảm giác thoải mái hơn, tuy rằng trong lòng bà vẫn canh cánh chuyện báo ân.

Rốt cuộc Đinh Tú Phương thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Ha ha, em đừng khách khí. Đây đều là việc chị nên làm. Đúng rồi, Tiểu Vân, chị mạo muội hỏi em một câu, bản án của em trai chị được bỏ rồi đúng không?”

“Bỏ! Bỏ! Bỏ từ hôm kia rồi, chị không biết sao?” Trong lòng Nguyễn Tiểu Vân nói thầm, không lẽ người em trai này của Đinh Tú Phương cũng giống Nguyễn Tiểu Du?

Đinh Tú Phương móc hết ruột gan vì hắn, hắn ra khỏi nhà giam cũng không biết đến nhà chị ấy nói một tiếng cảm ơn?

Đinh Tú Phương cũng không tức giận, bà chỉ cảm thấy yên tâm, sự thật là, bà còn sợ Đinh Văn Vũ tìm đến nhà đâu, “Vậy ư, nhà mẹ đẻ của chị cách nhà chồng có chút xa, cũng không tiện đường, cho nên chị còn chưa biết.”

Đến cùng là chuyện nhà người ta, Nguyễn Tiểu Vân cũng không tiện nói nhiều, rời đi đề tài: “Được, sau khi em ổn định ở đế đô sẽ gọi điện cho chị, về sau chúng ta vẫn giữ liên lạc được không?”

“Được.” Nói đến đây, Đinh Tú Phương còn định đưa số điện thoại nhà mình cho Nguyễn Tiểu Vân, thấy Mộ Thanh Nghiên xua xua tay, liền thôi.

Đinh Tú Phương lại nói chuyện với Nguyễn Tiểu Vân thêm một lúc, vô cùng thân thiết nói lời tạm biệt.



Hách Tuệ Như thấy hai mẹ con gác điện thoại muốn về nhà, cũng biết bọn họ bận, không cố ý giữ lại, nhớ tới một chuyện, lại bận rộn gọi Mộ Thanh Nghiên lại: “Nghiên Nghiên, chuyện đi học của con chuẩn bị tốt chưa? Muốn dì Tuệ hỗ trợ gì không?”

“Không có vấn đề gì đâu ạ, mẹ con đã đến nói chuyện với hiệu trưởng Nguyên rồi, cô giáo Trịnh cũng nói sẽ hỗ trợ, cho nên ngày mai con liền đến báo danh đi học.”

“Vậy ư?” Hách Tuệ Như vốn còn định hỏi Mộ Thanh Nghiên chuyện học phí, nghĩ lại tình hình kinh tế hiện tại nhà bọn họ như thế, phí báo danh, học phí cộng lại cũng chỉ hơn ba trăm đồng, nhà bọn họ thừa sức ra, chép miệng một chút, cuối cùng cũng không nói gì.

Hách Tuệ Như không biết là, trong lòng Đinh Tú Phương luôn luôn biết ơn đại ân tình của Tần gia – chuyện Đinh Văn Vũ và Cố Việt, nếu không phải Tần Lệnh Sơn phái một đồng chí tốt như Thẩm Tiêu Nhiên đến hỗ trợ, sự việc sao có thể thuận lợi như vậy chứ?

Đinh Tú Phương cũng từng nghĩ đến việc cảm ơn Hách Tuệ Như và Tần Lệnh Sơn về điều này, nhưng nghĩ đến Tần Lệnh Sơn và Thẩm Tiêu Nhiên đều là quân nhân, nếu để người ngoài biết bọn họ giúp đỡ người nhà mình, sẽ không tốt lắm, cho nên thông minh không nhắc lại vấn đề này.

Vì thế để cho lời nói dối xinh đẹp, Thẩm Tiêu Nhiên vâng mệnh Tần Lệnh Sơn đến giúp đỡ Mộ gia chìm trong im lặng rất nhiều năm.

Đinh Tú Phương nghe nói Đinh Văn Vũ được thả ra, một bên yên tâm, một bên lo lắng – lần này sau khi hắn được thả ra, vẫn khiến người ta lo lắng như cũ.

Thậm chí còn khiến người khác lo lắng hơn.

Ai biết được, không chú ý, hắn lại đột nhiên làm ra chuyện gì đó khiến người ta trở tay không kịp?

Trong lòng Đinh Tú Phương có một ý nghĩ, mà chính bà cũng không muốn thừa nhận: Kỳ thật, Đinh Văn Vũ ngồi tù đến cùng cũng không phải là chuyện xấu đối với người trong nhà.

Ý nghĩ trong tiềm thức này của bà, vừa xuất hiện đã tiêu tan, sự giáo dục từ nhỏ của bà, cùng với sau khi gả cho Mộ Chính Huy, suy nghĩ được hắn ảnh hưởng mưa dầm thấm đất, khiến bà không thể có suy nghĩ độc ác như chuyện mong cho người nhà đi tù.

Trong nhận thức của bà, chỉ có bị tội ác tày trời, ngồi tù là trừng phạt đúng tội ác không thể tha thứ.

Tuy rằng Đinh Văn Vũ đáng giận, nhưng cũng chưa tới mức phạm tội.

Trên thực tế, hắn cũng chỉ bóc lột người nhà hắn, bởi vì cũng chỉ có người nhà mới dễ dàng tha thứ cho hắn.

Ở trước mặt người ngoài, kỳ thật hắn còn có thanh danh là người thành thật, thằng ngốc.

Đinh Tú Phương và Mộ Thanh Nghiên đi thẳng về nhà, vừa đi vừa suy nghĩ, hay là mình về nhà mẹ đẻ một chuyến, nhìn xem Đinh Văn Vũ bị giam ở sở cảnh sát có bị thương hay không.

Tuy rằng, ngày đó Thẩm Tiêu Nhiên từng nói, sẽ nhờ Trần Mặc chiếu cố đến Đinh Văn Vũ bị giam trong sở cảnh sát nhiều hơn, nhưng ai biết được ý trời, lỡ Đinh Văn Vũ bất hạnh gặp được người có bối cảnh hoặc là người lưu manh hơn thì sao?



Bà càng nghĩ càng cảm thấy nhất định phải về thôn Bạch Ngọc một chuyến, vừa mới đến trước cửa nhà, liền nhìn thấy có hai người đang ngồi.

Còn không phải mẹ và em trai tốt của bà thì là ai?

Đinh Tú Phương cảm thấy lúc này mình nên vui mừng mới phải, đáng tiếc, khuôn mặt không thể tươi cười được đã bán đứng nội tâm lúc này của bà.

Không lẽ lại để cho người nhà mẹ đẻ mình sắc mặt của mình, Đinh Tú Phương không thể trưng ra khuôn mặt tươi cười thực lòng, nhưng tốt xấu thái độ ôn nhu chút: “Mẹ, Văn Vũ, hai người tới chơi, ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn con liền đi làm ngay.”

Phùng Thu Hương vẫn là bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến như trước kia: “Để Nghiên Nghiên đi làm đi, con đến nói chuyện với chúng ta.”

Mộ Thanh Nghiên lười so đo với bọn họ, thấp giọng chào, dẫn theo Mộ Tử Khiêm vào phòng bếp nấu cơm.

Đinh Tú Phương nghe vậy ngồi xuống, lại đánh giá Đinh Văn Vũ cẩn thận, phát hiện, sau khi hắn bị giam ở sở cảnh sát thế nhưng béo lên một ít.

Xem ra, Trần Mặc người ta là thực chiếu cố hắn.

Đoán được Đinh Văn Vũ ở sở cảnh sát cũng không có chịu khổ, Đinh Tú Phương thu hồi không đành lòng trong lòng, nói: “Hai người muốn nói cái gì? Là muốn nói chuyện giấy tờ trong bệnh viện với con sao?”

“Giấy tờ gì?” Vẻ mặt Đinh Văn Vũ ngây thơ.

Đinh Tú Phương khó thở, bà im lặng trừng mắt nhìn người em trai trước mặt, một điểm thành thật cũng không có, cố gắng hết sức nhìn trên gương mặt hắn, xem là hắn thực sự không biết tiền viện phí hay là cố ý làm chuyện xấu.

Bà nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra, đành phải lựa chọn khả năng Đinh Văn Vũ không biết chuyện này, kiệt lực nhịn xuống tức giận trong lòng, giải thích: “Em đánh gãy chân kẻ trộm kia, phải chịu tiền thuốc men điều trị cho hắn a. Nếu không phải chúng ta chữa khỏi cho hắn, em nghĩ em được thả ra?”

“Này, không ai nói cho em a? Còn có, chị đừng nói với em, là chị giúp người ta thanh toán tiền thuốc men. Người kia là kẻ trộm, em đánh gãy chân hắn là xứng đáng, dựa vào cái gì phải trả tiền thuốc men cho hắn? Em nói chị, có phải chị có nhiều tiền không biết dùng vào việc gì hay không? Nếu thế, không bằng đưa cho em... cho mẹ của chúng ta dùng.” Đinh Văn Vũ vốn muốn nói để cho hắn dùng, nghĩ lại mình không có thể diện đến thế.

“Em... theo như em nói, vậy lúc đó em giết người ta cũng là không có lỗi? Chị nói cho em, chị kiếm vài đồng tiền cũng không dễ dàng, em cho rằng nếu không phải không còn cách nào khác, chị sẽ mang tiền ra để trừ họa cho em? Nếu em cảm thấy lời của chị là nói dối, em có thể tìm người biết luật pháp hỏi một chút. Cậu bé kia muốn trộm tiền của em là không đúng, nhưng tình huống này, một là hắn không trộm được tiền, hai là, em đánh người ta chạy nửa con phố, lại đem ghế ném gãy chân người ta, tình huống như vậy, đừng nói em làm kẻ trộm bị thương, cho dù người bị thương là kẻ giết người, cũng bị nói là phòng vệ quá mức, phòng vệ quá mức cũng là tội.” Đinh Tú Phương vừa nói vừa thở hổn hển.

Nhưng mà, vì trong khoảng thời gian này, Mộ Thanh Nghiên đã phân tích và giải thích cho người trong nhà về mức độ phạm tội của Đinh Văn Vũ, cho nên, cuối cùng bà cũng đem ý tứ nói được rõ ràng.

Bà nói xong, thấy Đinh Văn Vũ vẫn là bộ dáng không tin như trước, tức giận đến cầm giấy tờ chỗ Mộ Thanh Nghiên, ném về phía Đinh Văn Vũ: “Chính em xem đi, cộng lại hơn hai nghìn tám trăm đồng. Chị nói với em, Đinh Văn Vũ, tiền này chị cũng không định đòi em, nhưng đây là lần cuối cùng chị mất tiền hoang phí cho em. Về sau, nếu em tới nhà chị ăn cơm, chị sẽ nhiệt tình chiêu đãi, nhưng là đòi tiền, tốt nhất đừng mở miệng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play