Beta: Bánh Bao

Mỗi một căn phòng đều có phòng bếp và toilet.

Mỗi phòng có bốn nữ công nhân, ở bên trong rộng rãi, thoáng mát lại sạch sẽ.

Mộ Tâm Lan là vừa là chủ công của xưởng và là đại diện phía đối tác, cho nên, cô không chỉ được ở riêng một phòng, gian phòng của cô còn là căn phòng tốt nhất.

Sau khi Đinh Tú Phương nhìn qua, cực kỳ yên tâm, khuôn mặt u sầu lúc trước cũng sáng lên không ít.

Trước khi Mộ Tâm Lan đến, luôn còn lo lắng.

Cô lo lắng bản thân không thích nghi được với cuộc sống ở đây, lo lắng tay nghề của mình không đạt, không vừa mắt Trác Đông Lâm.

Sau khi đến, phát hiện mọi chuyện còn thuận lợi hơn cả Mộ Thanh Nghiên nói, trái tim rốt cuộc yên lòng không ít.

Lại vẫn cầu người nhà ở lại cùng cô một đêm, dù sao đang là mùa hè, không lo không có đủ chăn.

Đinh Tú Phương còn tiếc lợi nhuận bán đồ chín hấp tương của phiên chợ sáng mai, nhưng vẫn là không nỡ Mộ Tâm Lan cầu xin, hơn nữa bà cũng rất hiếu kỳ với hoàn cảnh ở đây, cuối cùng vẫn đồng ý.

Lúc này Đinh Tú Phương còn không có ý định chuyển đến thành phố Huyền Dương sinh sống.

Trong suy nghĩ của bà, sống ở Huyền Dương chỉ có người có hộ khẩu ở Huyền Dương.

Về phần Mộ Tâm Lan, là do tình huống đặc thù, con gái đáng thương của bà ly hôn, này cũng là không còn cách nào mới trở thành một mình lưu lạc bên ngoài, hiện tại có chỗ ở tốt, dù kiếm được nhiều tiền thì thế nào? Một mình, lại còn đang mang thai, nghĩ lại đều thấy thê lương.

Lúc này Đinh Tú Phương hận không thể có thuật phân thân, một cái ở lại chiếu cố Mộ Tâm Lan, một cái về nhà trông coi Mộ Thanh Nghiên và Mộ Tử Khiêm.

Mộ Thanh Nghiên thấy khuôn mặt mẹ vừa thật cao hứng, lại từ từ u sầu, biết bà đang thương tiếc cho chị gái phải xa xứ một mình.

Cô cũng không nói gì an ủi mẹ, cô biết có một số chuyện tốt nhất vẫn để mẹ tự nghĩ thông suốt.

Theo ý cô, lo lắng của mẹ căn bản là dư thừa. Đầu tiên, tuy rằng cơ thể của chị gái có chút đặc thù, nhưng từ lúc mang thai tới nay cũng chưa từng ốm nghén. Kiếp trước cũng như thế, chị gái vẫn đến xưởng làm tới tận lúc sinh.

Còn nữa, công việc của chị trong xưởng cũng không phải là việc nặng nhọc, chỉ là pha chế nguyên liệu, những công đoạn khác như trộn nguyên liệu, sơ chế, quay, đều có người phụ trách riêng.

Còn có nữa là, cô không nói với mẹ rằng cô cố ý nói cho Trác Đông Lâm việc chị gái đã ly hôn, hơn nữa còn chuẩn bị sinh ra đứa nhỏ mà chị ấy mới mang thai hai tháng, cũng để hắn chiếu cố đến chị gái nhiều hơn.



Đương nhiên, để cầu Trác Đông Lâm chiếu cố chị gái, cô cũng phải trả giá đại giới – cô đồng ý làm bánh ngọt cho sinh nhật của ông nội Trác Đông Lâm, còn tự tay làm thạch đậu đỏ và thạch củ sen cho Trác Đông Lâm.

Về phần làm sao hắn biết cô biết làm bánh sinh nhật, tất nhiên ... không phải Thẩm Tiêu Nhiên nói.

Mà là sau khi Mộ Thanh Nghiên nghe nói sắp sinh nhật ông nội Trác Đông Lâm, tự mình đáp ứng.

Mà thạch đậu đỏ và thạch củ sen, là Trác Đông Lâm cò kè mặc cả thêm vào.

Buổi chiều hôm sau, lúc Mộ Thanh Nghiên ra về thấy vẻ mặt chị gái cô đơn, không đành lòng kéo chị sang một bên: “Chị, có chuyện gì nhớ phải gọi điện thoại cho em, khi nào cũng được, gọi về nhà dì Tuệ, dì Tuệ sẽ không trách chị phiền toái.”

Mộ Thanh Nghiên quyết định, trở về liền sắm một cái điện thoại.

Mộ Tâm Lan thấy em gái rõ ràng nhỏ hơn mình, lại giống như trưởng bối của mình, nơi nơi cẩn thận quan tâm chăm sóc, lập tức lấy lại chí khí: “Nghiên Nghiên, em không cần lo lắng, chị đã nghĩ kỹ rồi, bây giờ chị một mình làm việc ở đây cũng giống như khi chưa lập gia đình. Nơi này đãi ngộ còn tốt hơn nhiều ở nhà họ Tống, ở Tống gia chị còn có thể chịu được, không đạo lý không thể ở lại đây được.”

“Đúng vậy, chị chỉ mềm lòng một chút, kỳ thực là người kiên cường nhất. Chị, em nói trước cho chị một chuyện, em chuẩn bị để sang năm vào trung học học, cũng để mẹ và em trai đều chuyển vào thành phố ở, đến lúc đó cả nhà ta có thể ở cùng nhau hàng ngày.”

“Thật không?” Ánh mắt Mộ Tâm Lan sáng lên.

“Đương nhiên là thật, em nói với chị, em muốn học ở đại học tốt nhất, trường trung học ở trấn Xuân Thụ không đáp ứng được, cho nên em nhất định phải tới Huyền Dương học trung học. Khi đó, để mẹ và em trai ở lại trấn Xuân Thụ khiến em lo lắng, em muốn để bọn họ cùng đến Huyền Dương, chúng ta lại mở ở đây một cửa hàng thực phẩm chín, hoặc là làm buôn bán khác.”

“Được đó, Nghiên Nghiên, ý tưởng này của em thực tốt, chị đồng ý, chị tin chắc lúc đó mẹ cũng đồng ý, nhưng mà hiện tại đừng nói cho mẹ biết, miễn để mẹ lo lắng thêm, cũng miễn truyền đến tai bà ngoại, cậu út, bọn họ lại đánh chủ ý gì đó lên nhà chúng ta.” Mộ Tâm Lan gặp qua biến cố lớn, chợt trưởng thành rất nhiều, lời nói cũng càng nói đến điểm quan trọng.

Mộ Thanh Nghiên thấy thế thực vui mừng.

Sắp tới lúc báo danh học năm cuối trung học cơ sở.

Trước ngày báo danh một ngày, Hách Tuệ Như đến nhà họ Mộ nói có Nguyễn Tiểu Vân gọi điện đến tìm bọn họ.

Đinh Tú Phương nghe thấy có Nguyễn Tiểu Vân tìm, có chút hoảng hốt.

Mộ Thanh Nghiên đoán là cha của Cố Việt là Cố Hằng Chí đã đến Huyền Dương, hơn phân nửa là Nguyễn Tiểu Vân tìm bọn họ để nói từ biệt, an ủi Đinh Tú Phương: “Mẹ, chắc không có chuyện gì xấu đâu, nếu là chuyện xấu, cô ấy sẽ không gọi điện thoại cho chúng ta, mà là trực tiếp tìm đến nhà rồi.”

Lúc đầu Hách Tuệ Như còn không để ý, phát hiện Đinh Tú Phương lo sợ, cười nói: “Hẳn là chuyện tốt, em nghe giọng Nguyễn Tiểu Vân vui vẻ đâu.”

Thế này Đinh Tú Phương mới ý thức được mình lo lắng quá mức: “Ha ha, cũng phải, chúng ta bây giờ liền đi qua.”



“Không cần gấp quá, họ nói 20 phút nữa mới gọi lại.”

“Ha ha, bọn họ cẩn thận như vậy, hẳn không phải chuyện xấu.” Lúc này Đinh Tú Phương mới triệt để yên tâm.

Mộ Thanh Nghiên cố ý nói đùa an ủi bà: “Không phải chuyện xấu, chính là chuyện tốt, mẹ, mẹ nói có đúng không?”

Đinh Tú Phương cười khổ một tiếng nhẹ thở dài: “Ai, mẹ cũng không cầu là chuyện tốt, chỉ cần không phải chuyện xấu là được.”

Hách Tuệ Như nghe xong lời của bà, trong lòng cảm thán, nhà Đinh Tú Phương trôi qua thật không dễ dàng.

Trong lòng càng kiên định muốn tìm cơ hội bồi thường cho nhà họ Mộ.

Đương nhiên, phương thức bồi thường của bà không hề nghĩ đến chuyện hôn sự của Tần Vĩ Văn và Mộ Thanh Nghiên, dù sao Mộ Thanh Nghiên cũng thật không có ý gì với Tần Vĩ Văn.

Mà trong khoảng thời gian này, Tần Vĩ Văn cũng một lòng học tập, lo lắng lúc trước của bà, sợ sau khi từ hôn Tần Vĩ Văn lại luyến tiếc Mộ Thanh Nghiên, căn bản chỉ là hiểu nhầm thôi.

Hách Tuệ Như thật không ngờ là, mấy ngày nay, do bị Mộ Thanh Nghiên “ghét bỏ” chuyện Tần Vĩ Văn giúp Mộ gia bán đồ ăn, đã đem tâm tư theo đuổi con gái nhà người ta đợi đến sau khi khai giảng.

Hắn quyết định, trước tiên phải nâng cao thành tích học tập của mình, sau đó dùng lý do học tập tiếp cận cô gái hắn yêu mến.

Hắn nghĩ, lấy cớ như thế, cô có lẽ sẽ không cự tuyệt hắn đi? Cha mẹ cũng không phản đối hắn phải không?

Quả nhiên, Nguyễn Tiểu Vân là nói với Đinh Tú Phương lời từ biệt và ... cảm ơn.

Mộ Thanh Nghiên từng vụng trộm nói với bà ấy, có thể mời được thần y điều trị cho chân của Cố Việt là công lao của Thẩm Tiêu Nhiên, nhưng bà biết, mẹ con Đinh Tú Phương làm thế cũng vì mẹ con bà, ân tình này nặng không kém gì.

Tuy rằng mục đích của mẹ con Đinh Tú Phương thực rõ ràng là muốn miễn hình phạt cho Đinh Văn Vũ, nhưng, dù không nói đến chuyện ân tình, mối quan hệ này cũng đáng kết giao phải không?

Nguyễn Tiểu Vân vốn còn định tự mình đến trấn Xuân Thụ một chuyến, mang quà đến cảm ơn nhà họ Mộ, nhưng Cố Hằng Chí không để bà đi, hắn nói hắn có chủ trương khác.

Nguyễn Tiểu Vân vốn vẫn nghe lời Cố Hằng Chí, liền có chút do dự.

Bà không muốn để Cố Hằng Chí dọa đến mẹ con nhà họ Mộ.

Tác phong làm việc của ông xã nhà mình có bao nhiêu kinh hãi thế tục, bà rõ ràng nhất, hắn là người dù cho là biểu đạt thành ý cũng sẽ biểu đạt cao hơn phạm vi chấp nhận của người khác.

Tâm địa của mẹ con nhà họ Mộ rất tốt, cũng là người có kiến thức, dù sao vẫn là người bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play