Đinh Tú Phương cho rằng bà đã nói hết lời, Đinh Văn Vũ sẽ cảm thấy ngượng ngùng biết bao, từ việc không để hắn trả tiền thuốc men, hay việc về sau đừng vay tiền.
Không thể ngờ, Đinh Văn Vũ nghe xong lời của bà liền nở nụ cười: “Chị, chị nói thật với em, cửa hàng thực phẩm chín của chị có phải kiếm được rất nhiều tiền hay không? Chị nói với em đi, một ngày chị có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
Phùng Thu Hương đã biết chuyện tiền thuốc men từ vụ Nguyễn Tiểu Du và Trình Đông Muội đến nhà náo loạn, nhưng vừa rồi, bà khẳng định sẽ không giúp đỡ Đinh Tú Phương trách mắng Đinh Văn Vũ.
Vì vậy luôn luôn im lặng không nói.
Sau này nghe thấy Đinh Tú Phương không cần Đinh Văn Vũ trả 2800 đồng tiền viện phí, trong lòng vô cùng vui vẻ. Vốn bà còn định khen Đinh Tú Phương hai câu, tiện thể cũng làm người tốt, nhưng không đợi bà nói chuyện, đã bị những lời của Đinh Văn Vũ dỗ vui vẻ.
Nhưng là, trong lòng bà chỉ lo khen Đinh Văn Vũ: Ai nói con trai yêu quý của bà không thông minh? Rõ ràng thằng bé rất thông minh, bỗng chốc liền nói ra trọng điểm trong lời Đinh Tú Phương.
Cửa hàng thực phẩm chín kiếm được rất nhiều tiền... Đúng vậy, sao bà lại không nghĩ đến điểm này đâu?
2800 đồng, Đinh Tú Phương còn không cần, này không phải đại tài khí thô là gì?
Đại tài khí thô của cô ta là đến từ đâu?
Đương nhiên là kiếm từ cửa hàng thực phẩm chín.
Khó trách mấy ngày trước, cô ta còn đưa cho bà 300 đồng của Đinh Văn Tuấn, bà còn tưởng cô ta trở thành người tốt rồi, nguyên lai, là phát tài a, căn bản không để 300 đồng trong mắt.
Vài ngày nay chút hảo cảm của Phùng Thu Hương đối với Đinh Tú Phương cứ thế tiêu tan.
Nhưng mà, những cảm xúc này đó cũng phải gác lại, bà còn muốn làm một chuyện, là để Đinh Văn Vũ cũng mở cửa hàng thực phẩm chín.
“Một ngày mấy chục đồng, có ngày được cả trăm đồng.” dù Đinh Tú Phương căm tức, nhưng lại hi vọng Đinh Văn Vũ cũng có thể mở một cửa hàng thực phẩm chín.
Nghe nói, một ngày có thể kiếm được một trăm đồng, Phùng Thu Hương lại oán trách: “Có thể kiếm được nhiều tiền như vậy? Không phải ngày trước con nói mỗi ngày chỉ kiếm được 40, 50 đồng sao?”
Đinh Tú Phương sớm hết hy vọng với mẹ mình, trực tiếp không để ý đến cảm xúc của bà: “Lúc mới bắt đầu chỉ kiếm được 40, 50 đồng, hiện tại việc buôn bán đã quen, liền kiếm được nhiều hơn.”
Đinh Văn Vũ cân nhắc nửa ngày, đột nhiên vỗ đùi: “Nếu có thể kiếm nhiều tiền như vậy, chị, em quyết định, ngày mai liền đi tìm cửa hàng ở ngay trong trấn Xuân Thụ, em cũng muốn mở cửa hàng thực phẩm chín.”
Đinh Tú Phương tức giận trả lời hắn: “Tùy em, nhưng mà chị nói rõ với em, vì trả tiền thuốc men hộ em, chị đã dùng hết tiền hiện có, cho nên, em muốn mở cửa hàng tự nghĩ biện pháp, chị không còn tiền cho em mượn nữa.”
Trong lòng Đinh Tú Phương thực phiền, bà tự biết mình, tuy rằng ngoài miệng nói không cho Đinh Văn Vũ vay tiền, nhưng nếu Đinh Văn Vũ cứ dây dưa không dứt, bà cũng không kiên trì được.
Bà chỉ có thể an ủi mình, mở cửa hàng là lần cuối cùng bà cho người em trai không nên thân của mình vay tiền.
Ai biết, thế nhưng lần này Đinh Văn Vũ cũng không có dây dưa: “Không có việc gì, lần này em không vay tiền của chị, chuyện cửa hàng em cũng sẽ tự giải quyết. Chị, đến lúc đó, chị đến cửa hàng chỉ đạo tay nghề cho chúng em là được.”
Đinh Tú Phương ngạc nhiên: “Em không đến nhà chị học nghề?”
“Không học. Em quyết định nhanh chóng mở cửa hàng, mở sớm một ngày, kiếm tiền sớm một ngày. Đến lúc đó chị đến chỉ đạo là được, dù sao cũng cùng một trấn.”
Lời nói của Đinh Văn Vũ, cũng giống như Trác Đông Lâm nói.
Đinh Tú Phương nghe thấy thế, cảm giác như hắn đang để mình làm không công cho hắn, tuy rằng hắn lớn gan, nhưng đây cũng không khác ý của bà lắm, so với việc để vợ chồng Đinh Văn Vũ đến nhà mình học còn đơn giản hơn, vừa lòng gật đầu: “Được, trước tiên em hỏi thuê được cửa hàng. Đợi chút chị để Nghiên Nghiên viết cho em danh sách những đồ cần để mở cửa hàng, đến lúc đó các em dựa vào mua sẽ tiện hơn.”
“Được, chị, cảm ơn chị và Nghiên Nghiên a.” Đinh Văn Vũ cười tủm tỉm, là bộ dạng thuần lương, nghe lời đã lâu Đinh Tú Phương mới thấy.
Tuy rằng thiếu Mộ Tâm Lan, nhưng mọi việc đã thuận tay, trong nhà cũng không xuất hiện tình huống bận tới bận lui.
Nhưng mà, bởi vì sắp tới Mộ Thanh Nghiên phải nhập học, Đinh Tú Phương vẫn thực lo lắng.
“Mẹ, mẹ sợ sau khi con đi học sẽ bận phải không? Không có việc gì, sau khi khai giảng xong, thời tiết sẽ mát dần, đồ ăn có thể để lâu một chút, về sau, nhà chúng ta chỉ bán buổi sáng là được.”
“Cũng đúng, thế nào mẹ lại quên mất, kỳ thật con cũng từng nói như thế. Nói thế, về sau không những không bận, có khi còn nhàn một chút, con nói mẹ làm thêm thạch để bán được không?” Đinh Tú Phương không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào.
“Đương nhiên là được, mẹ, con nói với mẹ, trước mẹ cứ nâng cao tay nghề làm thạch cho thật tốt, đợi sang năm con lên cấp 3, mẹ đến thành phố Huyền Dương với con, mở một cửa hàng gần trường trung học Huyền Dương.” Cậu út đã ầm ỹ đến trần Xuân Thụ, Mộ Thanh Nghiên cảm thấy có thể đem ý định đến Huyền Dương phát triển nói cho mẹ biết.
Tuy rằng không hẳn cửa hàng của cậu út ở trấn Xuân Thụ có thể trụ được lâu, lúc gần đi Thẩm Tiêu Nhiên từng nói, hắn giao cho Cố Thất chuyện cải tạo cậu út, Cố Thất đợi sau khi cậu út ra khỏi nhà giam liền triển khai, cho nên, chẳng qua bao lâu, cậu út liền không thể làm phiền nhà họ nữa, nhưng cơ hội tốt như vậy kéo mẹ xuống nước, sao cô có thể bỏ qua?
Trước kia, Mộ Thanh Nghiên cũng từng nửa đùa nửa thật nói với Đinh Tú Phương chuyện đến thành phố Huyền Dương mở cửa hàng, khi đó Đinh Tú Phương còn không tin.
Mà hôm nay, bà khẽ gật đầu: “Ngày nào có cơ hội mẹ đi tìm Trác Đông Lâm, còn có dì Tuệ của con hỏi một chút, xem việc này có thể không?”
“Được, mẹ hỏi sớm một chút a. Mẹ quyết định như vậy, con càng phải nỗ lực học tập, thi trúng trường trung học Huyền Dương.”
Đinh Tú Phương ngẩng đầu lườm cô một cái: “Ý này của con, nếu chúng ta không đến Huyền Dương mở cửa hàng, con liền không nỗ lực học tập?”
Mộ Thanh Nghiên nghịch ngợm le lưỡi: “Không phải sao? Đúng là ý này.”
“Con dám.” Đinh Tú Phương cũng cười.
Mộ Thanh Nghiên không biết là, đột nhiên Đinh Tú Phương muốn đi Huyền Dương, không phải vì Đinh Văn Vũ, mà là vì Mộ Tâm Lan.
Gần đây Mộ Tâm Lan gọi điện về luôn nói đến việc cuộc sống của cô ở nơi đó tốt như thế nào, còn nói bây giờ có nhiều người không có hộ khẩu ở thành phố cũng đều đến đó làm việc, buôn bán, điều này khiến Đinh Tú Phương sinh ra ý muốn hướng tới cuộc sống ở thành phố lớn, đó là điều đầu tiên.
Thứ hai là, bà là bà ngoại của đứa nhỏ trong bụng Mộ Tâm Lan, càng ngày càng có tình cảm với nó.
Lúc trước nói muốn bỏ đứa nhỏ là vì hài tử vẫn còn ít tháng, thời điểm đó, bà chỉ có thể đứng trên lập trường là mẹ của Mộ Tâm Lan để suy tính.
Sau khi quyết định giữ lại đứa nhỏ, bất tri bất giác, bà đối với đứa bé kia sinh ra tình cảm thân thiết kỳ lạ, đứa trẻ còn chưa được sinh ra, bà liền bắt đầu lo lắng, lo lắng Mộ Tâm Lan không có kinh nghiệm chăm sóc tốt cho đứa trẻ.
Tuy rằng Mộ Thanh Nghiên nói, xưởng thạch ăn liền tiền lời kiếm được nhiều lắm, bọn họ và Mộ Tâm Lan cộng lại, mỗi ngày có thể kiếm được hơn 3000 đồng, bọn họ không thiếu tiền mời bảo mẫu.
Nhưng bởi vì Đinh Tú Phương từng nghe nói qua, rất nhiều bảo mẫu ngược đãi trẻ con, thậm chí có chuyện lừa bán trẻ con, vô cùng lo lắng chuyện mời bảo mẫu, cảm thấy đó chỉ là chuyện hạ sách.
Bà suy nghĩ trước sau, cảm thấy chỉ có cả nhà họ chuyển đến Huyền Dương mới là biện pháp viên mãn duy nhất.
Bà âm thầm quyết định, trừ khi Mộ Thanh Nghiên không thi trúng vào trường trung học Huyền Dương, nếu không, bà nhất định phải đi Huyền Dương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT