“Đưa mẹ em đi cùng?” Mộ Thanh Nghiên chưa bao giờ nghĩ tới còn có biện pháp như vậy.
Thẩm Tiêu Nhiên cười gật đầu: “Nói sự thật cho mẹ em biết, dì ấy hẳn sẽ đồng ý.”
“Này ... được rồi. Đúng rồi, em có thể hỏi tục danh của sư phụ anh hay không?” Mộ Thanh Nghiên vẫn là rất tin tưởng tính cách, nhân phẩm của mẹ, cho nên cũng không có do dự nữa, ngược lại, vô cùng tò mò với người sư phụ này.
Thẩm Tiêu Nhiên cho rằng Mộ Thanh Nghiên là đang làm chuẩn bị cho việc đóng giả làm bạn gái hắn, kiên nhẫn trả lời: “Anh có hai sư phụ, người biết y thuật là người họ Trạm, tên Bắc.”
“Em biết rồi. Được rồi, bây giờ em đi nói với mẹ chuyện gặp sư phụ, anh chờ một chút.” Mộ Thanh Nghiên nghe thấy vậy, ngoài mặt là bình tĩnh, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, hóa ra Thẩm Tiêu Nhiên thực sự có hai sư phụ ư?
Chỉ là, người sư phụ tên Trạm Bắc này, thế nào ở kiếp trước cô chưa gặp bao giờ?
Cô rất muốn hỏi Thẩm Tiêu Nhiên nhiều một chút, nhưng như vậy rất lỗ mãng?
Nhưng mà, rất nhanh cô cũng có thể gặp Trạm Bắc, nhìn thấy Trạm Bắc rồi, chẳng phải liền biết hay sao?
Mộ Thanh Nghiên không hề lo lắng mẹ sẽ phản đối đề nghị của Thẩm Tiêu Nhiên, bởi vì, không có lý do a.
Quả nhiên, sau khi Đinh Tú Phương nghe xong đầu đuôi mọi việc, do dự một chút liền đáp ứng.
Thẩm Tiêu Nhiên là người mà Tần Lệnh Sơn phái đến giúp nhà bà, Đinh Tú Phương đối với hắn vẫn có sự tín nhiệm.
Hơn nữa, trước kia, không ít lần Mộ Chính Huy nói với bà về chuyện xưa của các ẩn sĩ cao nhân, thẩm chí bà còn thấy phong phạm ẩn sĩ trên người Mộ Chính Huy. Nghe Mộ Thanh Nghiên miêu tả, bà lập tức tưởng tượng ra hình tượng cao nhân của sư phụ Thẩm Tiêu Nhiên.
Cao nhân không muốn giao tình với phàm nhân, bà chính là cảm thấy, người có tính khí như sư phụ của Thẩm Tiêu Nhiên, nhất định là thần y cao thâm, nhất định tiên phong đạo cốt, nhất định có nhân phẩm tốt, điểm này, bằng việc Thẩm Tiêu Nhiên nói sự thật với bà, hiển nhiên là đúng.
Cho nên, Mộ Thanh Nghiên đóng giả làm bạn gái Thẩm Tiêu Nhiên, cũng không phải chịu thiệt gì, cũng không xúc phạm tới thanh danh.
Nếu Mộ Thanh Nghiên không tổn thất gì, bọn họ đi còn có thể giữ được chân cho Cố Việt, giảm bớt hình phạt cho Đinh Văn Vũ, vì sao bà lại không đáp ứng?
Thời điểm thương lượng với mẹ, trong đầu Mộ Thanh Nghiên đột nhiên có một cái ý nghĩ – cô định dùng công thức đồ chín hấp tương cao cấp nhất ở kiếp trước, làm thành mấy phần đồ chín hấp tương “lấy lòng” sư phụ Trạm Bắc.
Cô muốn sư phụ Trạm Bắc khắc sâu ấn tượng khó thể quên với tay nghề nấu nướng của mình.
Như vậy, cho dù sư phụ Trạm Bắc phát hiện cô đóng giả làm bạn gái Thẩm Tiêu Nhiên, nhìn ở mặt mũi đồ ăn ngon, cũng sẽ không trách cứ hắn.
Sau khi nghĩ xong, Mộ Thanh Nghiên thừa dịp Đinh Tú Phương nói chuyện với Nguyễn Tiểu Vân, lôi kéo Thẩm Tiêu Nhiên ra một chỗ yên tĩnh bên ngoài phòng bệnh: “Anh Thẩm, trước khi xuất phát, anh có thể đưa em đến cửa hàng gia vị và chợ mua đồ ăn không? Em muốn nấu một bữa thật ngon đãi sư phụ của anh.”
Mộ Thanh Nghiên không định nói những tính toán của cô cho Thẩm Tiêu Nhiên.
Cô chuẩn bị cho hắn một kinh ngạc bất ngờ.
Thẩm Tiêu Nhiên cảm thấy ý tưởng làm đồ ăn cho sư phụ rất tốt: “Được, chủ ý này hay lắm, dù sao chúng ta cũng không thể trở về ngay, em và dì Đinh ở đó nấu nướng cũng có thể đỡ nhàm chán.”
Thẩm Tiêu Nhiên không muốn Mộ Thanh Nghiên cảm thấy chuyến đi này là một hành trình khó chịu.
Trước khi xuất phát, Thẩm Tiêu Nhiên đưa Mộ Thanh Nghiên và Đinh Tú Phương đến cửa hàng gia vị nhà Trác Đông Lâm và mấy tiệm thuốc bắc gần đó mua gần ba mươi loại gia vị, lại đến chợ mua một ít nguyên liệu nấu ăn, mới lái xe ra ngoại thành Huyền Dương gặp sư phụ hắn.
Hơn một năm nay, Trạm Bắc ở trong nhà đại đệ tử Lý Trùng Dương, phong cảnh nơi đây tuyệt đẹp, dân phong thuần phác, hắn vô cùng thích ở đây, đã quyết định, ở đến sang năm mới nói đến chuyện tiếp tục du sơn ngoạn thủy.
Lý Trùng Dương lớn hơn Thẩm Tiêu Nhiên tám tuổi, hắn hơn ba mươi tuổi, trong mắt thôn dân, là người thích giúp đỡ người khác, nhận hơn trăm mẫu đất để khai hoang, là một tên nông dân chính thống có nhiều vận may.
Mà trên thực tế, hắn lại là một người có tiếng tăm, là người cất giấu nhiều chuyện xưa, chẳng qua, hiện tại hắn thích cuộc sống bình yên qua ngày, vì thế mới về Gia Thành khai hoang giúp tộc nhân.
Thẩm Tiêu Nhiên đưa hai mẹ con Mộ Thanh Nghiên đến cửa nhà Lý Trùng Dương, vừa lúc gặp vợ Lý Trùng Dương là Lâm Lung đi ra từ căn nhà hai tầng của bọn họ.
Dung mạo của cô xinh đẹp, một tay nắm tay Lý Thuần chưa đến hai tuổi, phấn điêu ngọc mài, một tay ôm một chậu quần áo ướt, có vẻ là chuẩn bị mang quần áo phơi trước cửa.
“Chị Lâm Lung.” Thẩm Tiêu Nhiên thân thiết gọi một tiếng, quay lại giới thiệu với Đinh Tú Phương và Mộ Thanh Nghiên: “Chị ấy là vợ sư huynh cháu, tên là Lâm Lung, kia là con trai Lý Thuần của bọn họ.”
Lâm Lung ngẩng đầu nhìn, là Thẩm Tiêu Nhiên, biểu hiện vừa sợ hãi vừa vui mừng, cô buông chậu xuống, tay chân nhanh nhẹn ôm lấy đứa bé bên chân, bước nhanh tới chỗ Thẩm Tiêu Nhiên: “Tiêu Nhiên, sao hôm nay lại đến? Vừa rồi chú Bắc và Trùng Dương còn nhắc tới em đâu.”
Theo ý muốn của Trạm Bắc, mấy người đồ đệ đều gọi hắn là chú Bắc.
“A, nghĩa là bọn họ đều ở nhà? Thật tốt quá.” Thẩm Tiêu Nhiên vừa nói chuyện với Lâm Lung vừa mở cửa xe cho Đinh Tú Phương và Mộ Thanh Nghiên.
Đợi các cô xuống xe xong, hắn mới ôm lấy bạn nhỏ Lý Thuần. Từ lúc Lý Thuần nhìn thấy Thẩm Tiêu Nhiên đã chờ mong hắn ôm, lại đợi mãi không thấy, cảm thấy mình bị bỏ rơi, cái miệng nhỏ đã giương lên cao.
Thẩm Tiêu Nhiên ôm lấy hắn, hôn chụp một cái trên mặt hắn, rồi mới giới thiệu mẹ con Mộ Thanh Nghiên với Lâm Lung.
“Đây là bạn của em, Mộ Thanh Nghiên, đây là mẹ cô ấy, dì Đinh.” Thẩm Tiêu Nhiên rất muốn giới thiệu đây là “bạn gái” hắn, nhưng có Đinh Tú Phương ở đây, hắn chỉ có thể nói hồ đồ qua loa như vậy.
“Chào mừng mọi người đến chơi, mọi người trước vào trong phòng ngồi đi.” Lâm Lung bày tỏ bộ dáng hiếu khách.
Thẩm Tiêu Nhiên giới thiệu hàm hồ, hơn nữa, tuy hắn thường xuyên đưa bạn bè đến chơi, nhưng chưa từng đưa bạn gái tới, lúc này Lâm Lung cũng không quá để ý đến Mộ Thanh Nghiên.
Đinh Tú Phương lại là người thần kinh thô, cũng không suy nghĩ nhiều việc Thẩm Tiêu Nhiên giới thiệu Mộ Thanh Nghiên là bạn hắn.
Chỉ có trong lòng Mộ Thanh Nghiên cười thầm Thẩm Tiêu Nhiên giảo hoạt, cũng vô cùng ngạc nhiên với hành vi thân thiết của Thẩm Tiêu Nhiên ở trước mặt Lâm Lung và Lý Thuần, kiếp trước hắn cũng chưa từng biểu hiện như thế trước mặt cô.
Hắn luôn là một bộ cao thâm cơ trí.
Cô cũng kinh diễm với Lâm Lung, dung mạo tinh xảo, khí chất tinh thuần, cử chỉ lưu loát...
Cô có niềm tin, Lâm Lung là người luyện võ công.
Đinh Tú Phương và Mộ Thanh Nghiên vừa ngồi xuống phòng khách nhà Lý Trùng Dương, Lâm Lung mang trà lên, Thẩm Tiêu Nhiên cũng đã mời Trạm Bắc và Lý Trùng Dương đang luyện công sau nhà tới rồi.
Trạm Bắc hơn năm mươi tuổi, tướng mạo đoan trang có điểm u sầu, cũng không giống với bộ dáng tiên phong đạo cốt như trong tưởng tượng của Đinh Tú Phương, nhưng khí chất của hắn sạch sẽ, lạnh lùng vẫn khiến người ta kính sợ.
Nếu hình tượng của Trạm Bắc trong suy nghĩ của Đinh Tú Phương có khác biệt, thì đối với Mộ Thanh Nghiên là một việc không ngờ. Cô vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc: Nguyên lai Trạm Băc sư phụ còn trẻ như thế a? Thân thể nhìn qua cũng tốt. Như thế, vài năm sau làm sao hắn lại biến mất trong cuộc đời Thẩm Tiêu Nhiên đâu?
Hắn trở mặt với Thẩm Tiêu Nhiên?
Mộ Thanh Nghiên không dám suy nghĩ quá mức tàn nhẫn, nhanh chóng kéo suy nghĩ của mình trở lại.
Lại càng kiên định với ý tưởng làm đồ ăn ngon giúp Thẩm Tiêu Nhiên lấy lòng sư phụ.
Lúc nãy ở phía sau nhà, Thẩm Tiêu Nhiên đã giới thiệu hai mẹ con Đinh Tú Phương với Trạm Bắc.
Sau khi Trạm Bắc vào nhà, ánh mắt ủ dột, thâm sâu, có lực xuyên thấu mười phần, nhanh chóng đánh giá từ đầu đến chân Mộ Thanh Nghiên, ngồi xuống ghế mây Lâm Lung đưa tới, gật đầu với Đinh Tú Phương, ôn hòa nói: “Xin chào, hoan nghênh mọi người đến chơi.”
Đinh Tú Phương và Mộ Thanh Nghiên đáp: “Chào sư phụ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT